Chương 5: Sói đầu đàn
Thủ lĩnh bầy sói nhìn trừng trừng cô gái với ánh mắt đỏ ngầu. Louise trả lời bằng vẻ cau có và giọng điệu bực dọc.
“Ta không thể hiểu ngôn ngữ động vật, và ta cũng không muốn tham gia một cuộc thi đọ mắt. Nếu ngươi muốn nói gì đó, ngươi phải lên tiếng. Ta cũng không phiền đâu nếu chúng ta tiếp tục cuộc chiến.”
Gerald nhìn Louise thắc mắc: “Chúng có thể nói chuyện sao?”
Cô trả lời, “Để tôi cho Ngài biết thêm một kiến thức mới về nơi này. Bởi vì đây là Khu rừng thần bí, vì vậy việc nói chuyện không tuân theo một tiêu chuẩn bình thường nào cả,” cô xoay người về phía con sói đầu đàn.
“Tiếp tục cuộc trò chuyện nào, ngươi có thể giữ im lặng nếu ngươi muốn, nhưng ta không đảm bảo rằng mình sẽ làm điều tương tự. Hiểu chứ?”
“Thật là một con ả pháp sư khó chịu.” Một giọng ồm ồm vang lên từ vị trí thủ lĩnh bầy sói.
“Ta cũng cảm thấy như vậy, nên ngươi không phải lo lắng đâu,” Louise chế nhạo.
“Chậc! Ngươi xâm phạm vào lãnh thổ của ta và ngươi lại muốn nói chuyện sao? Ngươi đang đùa với ai vậy?”
“Thật là một cú đá xoáy lại rất logic.” Louise trả lời con sói, “Để ta gợi lại trí nhớ của ngươi vì ta nghĩ ngươi đã quên một điều.” Cô khoanh tay và tiếp tục, “Chúng ta không xâm phạm lãnh thổ của ngươi, nhưng ngươi lại mang đến cho chúng ta một màn chào đón nồng ấm. Những đồng đội bị thương của ngươi là minh chứng. Ta không phiền làm điều này một lần nữa nếu ngươi muốn.”
Công tước Gerald và những con sói khác giữ ánh mắt cảnh giác trước sau trong khi đang lắng nghe cuộc chiến lời lẽ này.”
“Hừm! Ta không có ân oán gì với ngươi cả, nhưng…” con sói đột nhiên thay đổi ánh nhìn sang Công tước.
“Người đàn ông này và quân của ông ta xâm phạm lãnh thổ của ta và lấy đi thứ quan trọng đối với bộ tộc ta.”
Lousie nhìn Gerald dò hỏi về những gì con sói nói. Nhưng Công tước lắc đầu và trả lời.
“Tôi không biết nó đang nói về điều gì.”
“Ngươi nghe rồi đấy.”
Con sói thở phì phì, “Không phải hắn ta mà là trong số những chiến binh của hắn, ai đó đã lấy cắp viên ngọc Mana, thứ không thể thiếu đối với tộc của ta.”
“Thế thì hãy đưa chứng cứ ra đây. Ngài Công tước ở đây có thể xác minh nó vì họ là người của ông ấy.” Louise đề nghị, “Chỉ khi ngươi đang nói sự thật thì việc này mới xảy ra.”
“Tất cả bọn chúng đã trốn thoát. Bọn ta chỉ tình cờ gặp ngươi, và đó là tất cả.”
Nữ pháp sư trẻ tuổi tặc lưỡi, “À… Thật khó chịu quá đi. Đây là lí do vì sao ta ghét phải đàm phán.” Sau đó, cô nở một nụ cười lạnh lùng hướng thẳng đến con sói đầu đàn và lên tiếng, “Ngươi biết không? Ngươi bắt đầu làm ta hứng thú rồi đấy.”
Tất cả mọi sự sống đều cảm nhận được một luồng sức mạnh nặng nề bao phủ cả khu vực. Tất cả bao gồm cả con sói đầu đàn phải nhăn nhó chịu đau đớn như thể tất cả đang bị nghiền nát, chỉ trừ Công tước là không bị ảnh hưởng.
Louise ngáp và ngồi xuống một trong những tảng đá cao ở đó. Cô ra hiệu cho Công tước tìm chỗ ngồi. Gerald nghe theo và ngồi cạnh cô pháp sư.
“Cô có nghĩ chúng ổn không?
Louise nhún vai, “Đó không phải việc của tôi. Chúng không muốn nói chuyện vì thế tôi sẽ mặc kệ chúng.”
“Đ-Được rồi.”
Cô gái trẻ dựa vào một thân cây và thiếp đi.
“Hãy quan sát chúng một lúc nhé. Gọi tôi dậy nếu Ngài nghĩ những con chó đó đã muốn nói chuyện.”
Công tước nhìn cô gái có thể ngủ mà không một chút đề phòng nào. Ông quay sang đàn sói vẫn đang chịu đựng vì áp lực ma thuật vô hình mà chúng đang gánh phải.
Mười lăm phút trôi qua, và ông thấy Louise mở mắt và hướng sự chú ý trực tiếp đến đàn sói. Cô nghiêng má vào lòng tay phải trong khi đang ngồi bắt chéo chân.
“Ta đoán ngươi có thể nói chuyện ngay lúc này. Những người lính mà ngươi tấn công khi nãy đang ở đâu?” Louise vẫn lạnh lùng cất lời.
Nhưng thay vì trả lời, con thủ lĩnh giữ im lặng trong khi vẫn nhìn trừng trừng vào cô gái.
“Hmm… Đó không phải là câu trả lời mà ta mong đợi.”
Louise cười một cách tự mãn khi cô tiếp tục tăng áp lực lên đàn sói. Tất cả chúng nhăn nhó đau đớn. “Ta có rất nhiều cách để tìm kiếm bọn họ, nhưng ta không muốn làm mất thời gian của chính mình. Thế nên ta đang cho các ngươi một cơ hội, và ta cũng không phải người kiên nhẫn đâu. Ngay bây giờ, chọn đi: sống hoặc chết?”
Bầy sói cắn răng chịu đau. Một trong số chúng bắt đầu hộc máu. Công tước nhìn chúng với vẻ đầy kinh ngạc. Ông phải ngoái nhìn Louise.
“Chúng ta đều biết rằng không ai muốn lãng phí thời gian của nhau cả. Nhưng ta cũng không muốn lãng phí ma lực của mình lên lũ các ngươi. Vậy nên…”
“Họ ở lối vào khu rừng. Những người đó vô dụng với bọn ta. Chúng là những kẻ yếu đuối. Bất kể chúng sống hay chết cũng không phải mối bận tâm của bọn ta. Chúng ta hãy ngưng chuyện này lại.” Con sói đầu đàn trả lời với vẻ đầy khó khăn.
Khi cô gái trẻ nghe thấy, cô mỉm cười và giảm áp lực ma thuật. Đàn sói bắt đầu cử động được cơ thể trong khi vẫn phải chống chọi để đứng dậy.
Con thủ lĩnh cũng không ngoại lệ. Nó nhìn chằm chằm vào nữ pháp sư với gương mặt đầy sợ hãi và cảnh giác.
Louise nở nụ cười hài lòng và gật đầu, “Tốt. Bây giờ các người được tự do. Đừng chạm mặt ta lần nữa, biết không?”
Con sói thở dốc và quay người bỏ chạy, theo sau là cả đàn của nó.
“Đi thôi.” Louise thúc giục Công tước sau khi họ ở lại phía sau.
……………………………………
“Thủ lĩnh, chúng ta để yên bọn chúng như vậy sao?”
Một thành viên trong đàn hỏi con sói thủ lĩnh. Chúng đang chạy khỏi hai người kia.
Nó khịt mũi.
“Nếu ngươi muốn ở lại phái sau thì ngươi cứ việc. Ngươi không để ý rằng ban đầu con ả pháp sư đó đã nương tay à? Nếu cô ta nghiêm túc, tất cả chúng ta đã chết hết rồi.” Nó ngừng lại, chú ý đến đàn của mình và thông báo bằng một giọng to rõ, “Tất cả nghe rõ đây. Tránh xa con ả đó ra. Bản năng của ta đang mách bảo rằng cô ta rất nguy hiểm.”
………………….
Sau vài phút đi bộ, Công tước Gerald và Louise đến lối vào của Khu rừng thần bí. Hai mươi bốn chiến binh cùng với Công tước may mắn sống sót với vài người bị thương và không ai phải bỏ mạng. Tuy nhiên, những người này đã mất đi ý thức.
“Có vẻ như những con sói khá tốt bụng khi không giết họ,” Louise dẫn giải và sau đó quay sang Công tước.
“Tôi không muốn bọn họ nhìn thấy tôi.” Cô bước lên gần cỗ xe ngựa có biểu tượng Công tước trước khi cô dừng lại và xua tay. Một thứ ánh sáng xanh bao bọc lấy những người lính và các vết thương chầm chậm hồi phục. Sau đó cô bước lên xe ngựa.
Haruki
Cảm ơn bạn đã đọc