Chương 6: Quay về dinh thự Công tước
Công tước Gerald chờ cho đến khi những người lính hồi phục vết thương.
Khi họ tỉnh dậy và trông thấy Công tước đứng trước mặt, tất cả đều quỳ xuống. Đoàn trưởng Charlie cất tiếng.
“Hãy tha thứ cho thuộc hạ, thưa ngài Công tước. Thuộc hạ đã thất bại trong việc bảo vệ Ngài. Ngài có thể phạt thuộc hạ vì lỗi lầm này.”
“Xin hãy trừng phạt thuộc hạ.” Tất cả bọn họ đồng thanh.
Tuy nhiên Công tước xua tay.
“Không cần. Chẳng phải ta vẫn còn sống đây sao?” Công tước tiếp lời, “Các ngươi đã làm rất tốt trong việc bảo vệ ta. May mắn thay, ta bất ngờ gặp được ân nhân cứu mạng khi ta cố gắng sống sót trước sự tấn công của bầy sói. Cô ấy cũng là người đã chữa thương cho các ngươi.”
Khi Gerald đề cập đến việc này, những người lính kiểm tra cơ thể và chợt nhận ra vết thương của họ đã được chữa lành.
Công tước tiếp tục.
“Để báo đáp cho lòng nhân từ, cô ấy sẽ đi cùng chúng ta trở về thủ đô.” Ông nhìn Charlie và ra hiệu rằng ông muốn có một cuộc nói chuyện riêng. Họ đi ra xa một chút với những người lính còn lại.
“Ta có một thỏa thuận với ân nhân của ta. Cô ấy cần sống tạm thời trong dinh thự của ta. Để có thể thực hiện điều đó và tránh làm hỏng thanh danh cô ấy, ta quyết định nhận nuôi cô ấy như là con gái của mình.”
Charlie im lặng nghe hiểu những lời của Công tước trước khi đặt câu hỏi.
“Thưa Công tước, Ngài đã đề cập rằng cô ấy đã ưu tiên giúp Ngài. Điều đó có nghĩa rằng Ngài chỉ tình cờ gặp cô ta trong Khu rừng thần bí thôi sao?”
“Đúng vậy.”
Charlie nhìn ông với đôi mắt đầy nghi hoặc.
“Cô ấy không phải như ngươi nghĩ, ta có thể đảm bảo.” Công tước ngay lập tức trả lời. Ông không thể hiểu nổi Charlie đang nghĩ gì? Thậm chí anh ta đã có một chút dè dặt khi họ nói chuyện.
“Cô ấy đã chữa lành tất cả các vết thương cho ngươi,” ông gợi nhớ cho anh ta, “Cô ấy cũng là lí do tại sao ta có thể tìm thấy các ngươi đồng thời bảo vệ ta, vì vậy ta có thể toàn mạng rời khỏi khu rừng.”
“Một pháp sư?”
Gerald gật đầu.
Charlie cúi người chào nghiêm, “thần đã hiểu thưa Công tước. Ngài có thể tin tưởng tên thuộc hạ này.”
Công tước quay về hướng những người lính khác.
“Tất cả các ngươi nghe đây. Những gì ta nói hôm nay và những gì các ngươi chứng kiến sẽ là bí mật giữa ta và các ngươi. Nếu có ai tiết lộ thông tin về những sự kiện xảy ra ngày hôm nay, đừng trách Công tước ta tàn nhẫn. Các ngươi hiểu chưa?”
“Rõ, thưa Công tước!” Tất cả đồng thanh.
“Quay về dinh thự nào!” ông ra lệnh trước khi quay bước trở về xe ngựa của Louise.
“Cảm ơn Ngài, tôi rất biết ơn,” cô gái cất lời khi Công tước Gerald lên xe.
“Đừng lo. Điều đó sẽ giúp ta giải quyết rất nhiều vấn đề.”
Xe ngựa lăn bánh.
Cô gật đầu. Cô ngẫu nhiên chộp lấy trái cây và bánh quy được chuẩn bị và đi theo Công tước. Vì họ không có trà, ông đã mang cho cô nước. Công tước nhìn cô với vẻ tò mò. Louise để ý và đặt lại bình đựng nước mà cô định dùng.
“Gì thế? Chỉ cần nói thôi. Tôi phải xem là tôi có được phép trả lời hay không.”
“Ummm…” Công tước lưỡng lự. “Ta nghe nói rằng các pháp sư có thể trực tiếp sử dụng mana của họ để làm vũ khí.”
Louise nhìn ông một lúc, dường như hiểu ra những gì ông đang cố hỏi.
“Các pháp sư cũng có thể sử dụng vũ khí riêng mà họ chọn, và tôi sử dụng mana như vũ khí của mình. Chẳng phải Ngài đã thấy rồi sao?”
“Đúng vậy, đó là lí do tại sao ta đang hỏi cô.” Ông nghĩ. “Tại sao lại là cây gậy chống lưng dành cho người già? Nó chẳng phải chỉ là một thứ nhỏ bé tầm thường sao? Tại sao không sử dụng thứ gì to lớn hơn? Cô là một pháp sư đáng kính. Cô có thể không quan tâm đến hình tượng của mình sao?” Ông muốn nói thêm nhưng phải dừng lại. Ông ấy nhớ rằng cô cũng sử dụng những nhánh cây gãy để tấn công đàn sói.
“Nó không phải thứ tầm thường đâu. Nó được gọi là tùy cơ ứng biến.” Louise đáp, “Tại sao? Ngài trông đợi tôi sử dụng một thanh kiếm hay một loại đũa phép nào đó hả?”
Gerald phun nước và nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Đây không phải lần đầu tiên cô gái có thể đọc được suy nghĩ của ông. Ông nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì vậy ông đã gạt bỏ ý nghĩ đó.
“À ha… Tôi không thể đọc suy nghĩ của Ngài, nhưng tôi có thể thấy tất cả những câu hỏi hiện rõ trên khuôn mặt Ngài. Là một Công tước đáng tôn quý, chẳng phải Ngài nên che giấu đi mục đích thật sự của Ngài sao?”
Công tước đảo mắt. Ông ấy cũng đã từng mang hình ảnh của một Công tước lạnh lùng. Và khi tiếp xúc với cô gái này, ông cảm thấy mình như một quyển sách được mở sẵn để đọc.
Cô uống nước trước khi tiếp tục. “Đương nhiên, tôi có thể làm điều đó. Nhưng có quá nhiều hành lý mang theo và rất dễ bắt gặp.”
Gerald ho nhẹ và mở lời về việc nhận nuôi cô.
“Vì ta đồng ý cho cô tạm thời ở dinh thự nên ta có vài điều kiện.”
“Ồ? Chắc rồi, nó là gì?
“Ta quyết đinh nhận cô là con gái nuôi, nhưng ta cần phải trình bày điều này với nhà vua. Như ta đã đề cập trước đó, cô có lai lịch rất đáng ngờ, và ta không thể bỏ qua việc kiểm tra kĩ lưỡng với tư cách là Công tước. Ta hi vọng rằng cô có thể hiểu cho hoàn cảnh của ta.”
“Tất nhiên rồi.”
“Vì vậy từ bây giờ, cô nên gọi ta là cha.” Ông thay đổi chủ đề theo ý đồ. “Dù sao thì, cô xưng hô với ta như vậy chỉ khi cô ở đây tạm thời thôi, không phải sao?”
Louise cười mỉm. “Có phải Ngài muốn mau đuổi tôi ra ngoài không?”
Gerald nhanh chóng phủ nhận, “Tất nhiên là không rồi! Ta chỉ muốn chắc rằng cô có thể thoải mái khi cô ở lại dinh thự này.”
“Oooooh…” Cô kéo lời. “Điều đó…Tôi cũng không chắc chính xác thì tôi sẽ gọi Ngài là cha trong bao lâu nữa.” Cô cười toe toét.
Gerald âm thầm cắn răng trước khi nói.
“Không phải cô nói nó chỉ là tạm thời thôi sao?”
“Tạm thời ở lại trong dinh thự của Ngài vài năm và ở lại trong dinh thự cả đời là hai vấn đề tách biệt nhau,” cô trả lời một cách bình tĩnh.
Công tước chết lặng. Thế đây sẽ là nơi khiến ông khó xử. Gerald đã đánh giá thấp sự xảo quyệt và không biết xấu hổ của cô gái này. Quan sát phản ứng của Công tước, cô cười khúc khích.
“Ây da… Ngài không hài hước gì cả. Khi tôi nói chỉ ở đây tạm thời thì ý tôi sẽ là như vậy. Tôi không lên kế hoạch để ở lại vương quốc này lâu dài đâu. Vì vậy, Ngài có thể cảm thấy bớt căng thẳng đi rồi.”
Khi Gerald nghe thấy điều này, ông cảm thấy thư giãn đôi chút.
“Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi không thích đám đông, vì thế tôi hi vọng không một ai trong dinh thự này làm phiền tôi.”
“Đừng bận tâm, ta sẽ giải quyết việc này.” Công tước cam đoan với cô.
PTĐ
Cảm ơn bạn đã đọc.