Chương 7: Trở về
Cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh trong khi đó có một sự tĩnh lặng tuyệt đối giữa các hành khách.
Gerald không thể chịu đựng nổi và bắt đầu thắc mắc hàng loạt câu hỏi dành cho cô gái trẻ.
“Ta không có ý tọc mạch về những vấn đề cá nhân của cô nhưng ta có thể hỏi lí do vì sao cô lại có mặt trong Khu rừng thần bí hay không?”
“Lí do cá nhân thôi.” Cô trả lời ngắn gọn.
“Thế cô đến từ đâu? Ít nhất cô cũng phải nói với ta về điều này chứ?”
“Tùy thôi. Tôi có rất nhiều chỗ ở và cũng có rất nhiều chỗ ở tạm thời, nhưng nếu Ngài hỏi tôi về nơi ở cố định…” Cô ngập ngừng. “Đó là bí mật tôi muốn giữ cho riêng mình.”
Công tước tiếp tục hỏi cô gái, nhưng cô sẽ nói, “Câu hỏi tiếp theo” nếu gặp câu hỏi không muốn trả lời.
Vì một vài lí do mà Công tước giờ đây hơi tin tưởng cô gái đối diện ông. Có thể vì cô ta chính là ân nhân của ông hoặc của chính bọn họ. Ông mở miệng hỏi lần nữa.
“Tại sao cô lại chọn ta để giúp cô có chỗ ở? Chẳng phải có rất nhiều quý tộc khác trong vương quốc này hay sao?”
Louise tựa vào thành xe và nhắm mắt trước khi trả lời.
“Không vì lí do nào cả.”
Cô tiếp tục.
“Tôi ở trong Khu rừng thần bí khi tôi bất ngờ gặp Ngài. Đúng là có rất nhiều quý tộc khác nhưng Ngài là người duy nhất ở đó. Ngài có thể coi nó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi chỉ may mắn khi Ngài là Công tước thôi. Đó là tất cả.”
“Thế cô nghiêm túc khi cô cố bỏ rơi ta trong khoảng thời gian đó sao? Gerald nhắc lại.
Louise mở mắt và nhìn Công tước, “Ngài đã nghi ngờ tôi ngay từ đầu. Lòng tin là thứ quan trọng nhất khi hợp tác. Nếu Ngài không đủ tin tưởng tôi, chúng ta phải chấm dứt tại đây.”
“Cô thậm chí còn không xem xét xem ta sẽ chết hay sống sót ở cái nơi đó phải không?” Ông nhướng mày.
“Tôi đã giúp Ngài ngay từ đầu. Yêu cầu tôi bảo vệ Ngài trong khi Ngài lại nghi ngờ pháp sư này thì nghe có hợp lí không?”
Công tước cứng họng nhưng Louise vẫn tiếp tục.
“Ngài cũng phải hiểu là tôi cũng đang trong tình trạng liều mạng. Nếu Ngài không thể đồng ý với yêu cầu nhỏ của tôi thì tôi phải tìm kiếm cách khác để tồn tại.”
Công tước đảo mắt và trả lời.
“Không phải cô là pháp sư sao? Không phải các pháp sư thường rất giàu sao? Họ săn quỷ và họ được trả công khá hậu hĩnh. Vì thế thậm chí ở vương quốc này, nghề nghiệp của cô cũng là nghề nghiệp hàng đầu.”
Louise chế nhạo khi nghe thấy.
“Đó là những pháp sư có nhiều thời gian rảnh rỗi để tùy ý sử dụng. Nhưng không may, tôi lại không thảnh thơi như họ. Và một điều nữa là nếu tôi có nhiều tiền thì tại sao tôi phải mua nhà hoặc thuê khi mà tôi có thể có được chúng một cách miễn phí.”
“Cô là người keo kiệt.” Ông nhận xét.
“Nó gọi là sự tháo vát.” Cô vặn lại ông.
Họ tiếp tục cãi nhau cho đến khi xe ngựa dừng và người lính chỉ huy thông báo.
“Thưa Công tước, chúng ta tới rồi.”
Nghe thông báo, Louise xua tay và một tấm màn che xuất hiện trước mặt cô. Cô yên lặng mang nó che đi hầu hết mặt chỉ để lộ đôi mắt xanh.
Cô đã đề cập một vài điều kiện với Công tước trước đây. Cô thêm vào yêu cầu không muốn sống cùng gia đình ông. Cô cũng không muốn bất kì gia nhân nào tiếp cận cô.
Khi Gerald nghe tất cả điều kiện đó, ông sẵn sàng đáp ứng. Yêu cầu của cô giúp ông tránh khỏi những rắc rối. Ông chỉ cần cung cấp một nơi ở và mang thức ăn đầy đủ. Có thể ông sẽ gửi cho cô vài thứ trợ cấp. Sau tất cả thì cô sẽ trở thành con gái nuôi của ông.
Cả hai ở lại trong xe vài phút. Charlie đang đợi bên ngoài lên tiếng, “Ngài Công tước?”
Gerald nói vọng ra từ bên trong.
“Không cần phải đợi ta. Ta cần hộ tống con gái ta đến nơi ở của nó. Vì vậy các ngươi rút lui đi.”
Charlie đáp, “Rõ. Thuộc hạ tuân lệnh.”
Anh ta gọi những người lính khác bao gồm cả gã đánh xe ngựa và rời đi.
Khi Công tước Duke để ý thấy tất cả đã rút lui, ông gọi Louise.
“Đi thôi. Ta sẽ hộ tống cô đến dinh thự.”
Họ bước xuống xe, và Công tước dẫn Louise đến một cánh cổng biệt lập và phải mất tầm mười lăm phút để đến. Nơi này nằm ở phía đông dinh thự chính của ông.”
Công tước rút ra một chiếc chìa khóa từ túi và mở cánh cửa. Louise đảo mắt xung quanh. Cô quan sát thấy nơi đây có một chút u ám như thể không có ai ở nhiều năm rồi. Mặc dù trông có vẻ cô độc nhưng nơi này được bảo quản rất tốt.
Để ý hành động của cô, Công tước Gerald giải thích.
“Đây là nơi mẹ ta ở khi bà còn sống.”
“Tôi hiểu. mẹ Ngài thật can đảm khi cắt đứt liên lạc với thế giới, minh chứng là độ cao của cánh cửa và bức tường này,” Louise đánh giá.
Gerald thở dài.
“Việc xảy ra khi cha ta nhận nhiệm vụ lãnh đạo công cuộc chinh phục khu vực bị hạn chế của vương quốc này. Khi đó ta mười tuổi. Bọn ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng quỷ dữ trong khoảng thời gian đó đã trở nên hung hăng hơn.”
Louise vừa lắng nghe vừa bước vào bên trong dinh thự.
“Ta thừa nhận là ông ấy đã không còn sống.”
“Tử trận trong khi làm nhiệm vụ là vinh quang cho giới quý tộc. Nhưng mẹ ta lại không chấp nhận được việc đó, đặc biệt là khi ông ấy không quay về với chúng ta nữa.”
Cô gái trẻ dừng lại và hướng về phía Công tước, chờ đợi ông tiếp tục câu chuyện.
“Chỉ có một vài người còn sống sau cuộc chinh phục đó, nhưng nó chỉ kéo dài vài tuần trước khi họ tự tử vì sợ hãi thứ gì đó.”
“Điều đó thật không may.”
“Thật ra ta chưa ở độ tuổi thích hợp để tiếp quản việc gia đình lúc đó. Vì thế mẹ ta trở thành người đứng đầu như là một nữ Công tước. Khi lên mười lăm tuổi, bà ấy giao lại toàn bộ trách nhiệm và danh vị Công tước lại cho ta và cô lập bản thân ở nơi này.”
“Cảm ơn Ngài đã cho tôi ở đây.”
“Đừng lo. Hãy xem đây là nhà và bảo vệ nó thay ta khi cô còn ở đây.”
“Chắc chắn rồi.”
Cảm ơn các bạn đã đọc.