Chương 8: Gia đình thứ hai của Công tước
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Công tước dẫn cô tham quan những nơi quan trọng trong Dinh thự Mặt trăng. Đó là tên nơi ở hiện tại của cô.
Khi Công tước rời đi, Louise tiến đến phòng ngủ ở tầng hai. Cửa phòng được sơn màu đen và tay nắm cửa được mạ vàng.
“Nhìn giống phòng tang lễ vậy.” Cô nhận xét, sau đó đẩy cửa vào.
Buồng ngủ rất rộng rãi. Louise quan sát thấy có vài vật dụng của bà Công tước quá cố. Công tước Gerald đã thực sự nỗ lực để bảo quản nơi này. Cô tiến về phía chiếc giường và ngồi bắt chéo hai chân.
Chiếc giường được đặt tại trung tâm căn phòng. Một cái bậc thềm khá lớn được phủ thảm đỏ nằm phía bên phải. Louise nhẹ nhàng vẫy tay và tấm thảm từ từ kéo ra cùng với những mảnh kính cửa bị vỡ. Những vệt nắng bắt đầu soi sáng căn phòng tối.
Cô huýt sáo và một chú chim nhỏ bay vào buồng ngủ qua bậc thềm. Nó đậu trên sàn nhà đối diện với cô. Một thứ ánh sáng xanh xanh bao lấy chú chim và thoáng chốc chú chim nhỏ đã biến thành một em bé người chim.
Đứa bé trông như một đứa trẻ lên ba mới tập đi. Khuôn mặt cô bé dễ thương khiến cho bất cứ ai nhìn cũng đều muốn ôm và cưng nựng. Mái tóc xám được tết thành hai bím và gương mặt biểu lộ một cảm xúc lãnh đạm. Cô bé cúi đầu trước Louise và chào cô bằng một giọng nói yếu ớt.
“Heron chào chủ nhân.”
“Ngươi tìm thấy gì?” Louise hỏi.
“Báo cáo chủ nhân. Heron tìm thấy cây Chryssum mà chủ nhân đang tìm kiếm ở vương quốc này. Hai năm trước, loại cây này được đấu giá ở Nhà đấu giá Dorring và được mua bởi hoàng tử. Anh ta tặng nó cho vị hôn thê của anh ta, đó là con gái thứ hai của Viscount Frey, quý cô Isabella.”
Louise vuốt mũi.
“Hôn thê của hoàng gia sao. Ta hiểu rồi. Thế cô ta cần loại cây đó để làm gì?”
“Điều đó…” Heron do dự một chút. “Dựa trên thông tin thu thập được, cô ta không sử dụng nó theo cách thông thường. Thay vào đó, cô ta biến nó thành vòng cổ để mọi người có thể chiêm ngưỡng. Thuộc hạ tin rằng cô ta làm vậy vì hoàng tử Richard đã mua nó cho cô ta.”
Louise cười nhạt.
“Hoàng tử và một con nhỏ xuất thân từ giới quý tộc.”
Thở dài
“Hãy để cô ta giữ nó một thời gian. Ta tự mình có kế hoạch.”
Cô đứng lên, tiến về phía đứa trẻ và cúi nhẹ người xuống để nhấc bổng cô bé lên. Louise ôm chặt cô bé. Heron đáp lại cái ôm như một cử chỉ tự nhiên.
“Thật vất vả cho ngươi, đứa trẻ của ta. Cảm ơn ngươi đã thu thập thông tin cho ta.” Cô cười và vỗ nhẹ đầu đứa trẻ.
Heron cười hạnh phúc vì cô bé thích được khen. Đứa trẻ một lần nữa được bao bọc bởi ánh sáng xanh và quay trở lại hình dạng ban đầu. Chú chim vỗ cánh và bay ra khỏi cửa sổ.
Louise nằm dài trên giường ngáp ngắn ngáp dài. Có vẻ cô cần ở lại vương quốc này ít lâu.
—————-
Một người phụ nữ uể oải ngồi trên chiếc ghế bành trong khi chơi đùa với chú mèo trên vạt váy. Bà ta sở hữu đôi mắt và mái tóc xoăn màu vàng nâu.
Đôi lông mày thanh mãnh cùng với đôi môi đỏ son. Một nốt ruồi nhỏ nằm phía bên phải môi bà.
Bà ta là vợ thứ hai của Công tước Gerald, Quý bà Garcy Royce Harrington.
Ngồi bên phải bà là con trai đầu lòng của Công tước, cậu chủ nhỏ Kale mười lăm tuổi. Cậu ta có đôi mắt màu xám giống với Công tước và khuôn mặt chữ điền nhưng màu tóc thì lại thừa hưởng từ mẹ.
Nhìn chung thì cậu ta có thể được xem là gã trai trẻ đẹp. Bên trái bà ta là đứa con thứ hai, cô chủ nhỏ Anishina khoảng mười ba tuổi và giống mẹ y đúc trừ đôi lông mày rậm.
Họ đã nghe thông báo từ gia nhân về việc Công tước trở về dinh thự.
“Ồ, điều đó có nghĩa là ông ấy không hái được cây Arcan; thật tội nghiệp.” Bà ta thoáng cười nhếch mép. Hiển nhiên, bà ta là người xúi giục gã bác sĩ, người đã thăm bệnh cho con gái vợ cả tiết lộ cho Công tước rằng cây Arcan là phương pháp cứu chữa duy nhất cho bệnh tình của cô bé. Đó cũng là kế hoạch của bà ta khi đề cập với Công tước rằng loại cây đó chỉ được tìm thấy trong Khu rừng thần bí.
Bà ta tự tin rằng không có vị bác sĩ nào có thể cứu chữa được bệnh tình của con gái ông; nó được tạo ra bởi vị phù thủy cấp cao mà bà ta thuê với số tiền đáng kể. Điều bà ta không mong muốn là Công tước tiên phong dẫn đầu đoàn tìm kiếm.
Qua các giai thoại, bất kì ai bước vào khu rừng bị nguyền rủa sẽ bị đọa đày ở đó vĩnh viễn. Garcy chỉ muốn mạo hiểm mạng sống của con gái Công tước, đứa trẻ mà ông hết mực yêu thương cũng giống như mẹ của nó vậy.
Bà ta sinh cho ông một đứa con trai, vì vậy bà nghĩ rằng bà sẽ giành được toàn bộ sự tình yêu và sự quan tâm của ông. Nhưng Gerald vẫn tiếp tục yêu chiều vợ cả và cô con gái của bà ta, ông ta không thiết tha mạng sống để đi tìm phương thuốc.
Garcy biết Công tước chỉ ngủ với bà để hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng chứ không phải vì tình yêu.
Đương nhiên bà cố thuyết phục ông không đi nhưng Công tước bảo với bà:
“Con gái ta đang trên bờ vực sự sống. Còn ai khác có thể đi ngoài ta chứ?”
“Và…” Người gia nhân lưỡng lự một lát, “Thưa bà, có người nói rằng Công tước mang một cô gái về dinh thự này.”
Cuối cùng, bà ta cũng phải ngừng vuốt ve con mèo trước khi nhẹ gật đầu, thúc giục người gia nhân tiếp tục kể.
“Tôi nghe được là Công tước đã công nhận cô ta chính thức trở thành con gái nuôi. Ông ấy thậm chí còn biến nơi ở của bà cố công tước trở thành dinh thự của cô ta.”
Garcy nhướn mày và nói, “Ta đã ở trong dinh thự này 32 năm, và ta biết Dinh thự Mặt trăng là một nơi rất quan trọng với chồng ta. Tuy nhiên, ngay cả người vợ đầu tiên của ông ấy cũng không được đặc quyền ở đó, vậy mà giờ nó được một người lạ vào ở?” Bà ta kiềm nén cảm xúc và cười nhẹ.
Ngay bây giờ bà muốn gặp con điếm đó, người vừa có được một thứ mà ngay cả những người vợ của gia đình cũng không có được.
“À, ta nên đến thăm khu vực phía Tây mà ngay lúc này đang có người sống tại đó.” Bà ta cười một cách lạnh nhạt.
“À… điều đó, ngài Công tước đặc biệt dặn dò với từng người gia nhân là không ai được bén mảng đến khu vực đó trừ Ngài. Ông ấy thậm chí còn nói các vợ, con gái và con trai cũng không ngoại lệ.”
Kale và Anishina yên lặng lắng nghe và giật mình khi biết tin đó.
Cảm ơn mọi người đã đọc.