Chương 9: Kẻ không được chào đón
Đến giờ cơm tối tại dinh thự Công tước.
Người vợ cả là phu nhân Alysson và người vợ thứ là phu nhân Garcy cùng với Kale và Anishina đều có mặt.
Công tước chờ cho đến khi bữa tối được phục vụ xong thì mới bắt đầu lên tiếng.
“Ta có một thông báo.”
Mọi người hướng mắt vào ông ấy. Tin tức về việc Công tước chiến thắng khải hoàn trở về từ Khu rừng thần bí lan rộng như mồi lửa khắp vương quốc. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử một người không phải pháp sư sống sót trở về sau khi tiến vào khu rừng ăn thịt người. Ngay cả những pháp sư của vương quốc cũng không dám tiến vào nơi đó mà không có sự chuẩn bị.
Nỗ lực của Công tước khi tiến vào rừng vì chữa bệnh cho con gái đã trở thành câu chuyện ấm áp và truyền đến mọi ngóc ngách của vương quốc.
Tất cả đều biết tin đồn này của Công tước, bao gồm những thứ ông mang về dinh thự của họ.
Cả nhà chú ý và chờ đợi Công tước tiếp tục.
“Như mọi người đã biết, ta chỉ tiến vào Khu rừng thần bí để tìm kiếm cây Arcan nhưng không may là ta không thể tìm được nó. Mặc dù ta khá chắc là tất cả mọi người đã biết rằng ta mang về thêm một cô gái và lên kế hoạch để biến cô ấy thành con gái nuôi hợp pháp của ta.”
Phu nhân Garcy im lặng lắng nghe, mỉm cười, nhìn sang Anishina và ra hiệu cho cô bé mở lời. Cuối cùng cô bé cũng mở miệng lên tiếng.
“Thưa cha, tất cả chúng ta biết rằng cha là người có một trái tim nhân hậu và thích giúp đỡ những người đang cần cứu giúp nhưng không phải làm như vậy là quá nhiều cho cô ấy sao. Con nghe được rằng cha thậm chí còn cho phép cô ấy ở lại trong Dinh thự Mặt trăng. Con hi vọng cha có thể xem xét lại việc này.”
“Ngài Công tước,” phu nhân Garcy tiếp lời. “Em chỉ gặp cô ấy một lúc thôi. Em mong Ngài hãy kiểm tra kĩ lưỡng lai lịch của cô ta.”
Phu nhân Alysson chỉ im lặng lắng nghe và chờ đợi Công tước lên tiếng.
Gerald mỉm cười với họ và trả lời. “Ta hiểu tất cả những lo lắng của mọi người và ta cũng cần làm rõ một vài thứ. Ta không phải ân nhân của cô gái đó. Chính cô ấy mới là người giúp đỡ ta thoát ra. Vì vậy, ta chỉ đền ơn thôi.”
“Cô ta giúp Ngài thoát ra khỏi khu rừng sao?” Phu nhân Garcy thắc mắc trong bối rối. “Cô ta giúp Ngài bằng cách nào? Em chắc là chúng ta có thể trả ơn theo cách khác mà phải không?”
“Đó là thứ mà nàng không cần phải lo lắng.”
Mặt phu nhân Garcy cứng lại sau khi nghe câu trả lời của Công tước.
“Và ta cũng đã quyết định rồi.”
Kale đột nhiên thở dài nhưng vẫn giữ im lặng. Mặt khác, Anishina lên tiếng phàn nàn.
“Thưa cha, hãy nói về chuyện cô ấy trở thành con gái nuôi và trở thành một phần của gia đình Harrington nhưng không phải cô ấy có chút không xứng làm con gái cha sao? Trong thời gian ăn tối và chúng ta phải gặp mặt cô ấy nhưng thậm chí cô ta còn không ở đây.”
Gerald cười một cách tự mãn khi ông nuốt ngụm rượu. “Con không cần phải gặp mặt cô ấy. Về việc đánh giá lai lịch cô ấy, cha đã kiểm tra rồi và cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.” Ông nói dối mà không thay đổi sắc mặt.
Ông nói thêm.
“Cha cũng không nhất thiết phải xin phép con; cha chỉ thông báo cho con biết thôi.”
Bữa ăn tối rơi vào im lặng sau khi nghe được điều đó. Phu nhân Garcy âm thầm nghiến răng và dường như có một điềm gỡ vụt qua mắt bà.
Bà cảm thấy mệt mỏi về sự quan tâm của Công tước dành cho người vợ cả và bệnh tình của con gái. Và bây giờ lại có thêm một người với lai lịch không rõ. Bà ta thật sự tức điên lên.
Họ không biết rằng một chú chim nhỏ bên ngoài cửa sổ âm thầm lắng nghe cuộc hội thoại của họ. Một lúc sau, nó lẳng lặng bay đi.
Ngày tiếp theo.
Louise yên lặng ăn uống no nê trong khi Gerald quan sát cô ấy. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, ông mở lời.
“Cô là người đầu tiên mà ta mang và phục vụ đồ ăn; thậm chí các vợ của ta cũng không được đặc quyền như vậy.”
Louise uống rượu trước khi trả lời ông.
“Cảm ơn vì cho tôi vinh dự này, ông già.”
“Cha,” ông sửa lời cô.
Louise đảo mắt. Cô ăn nốt miếng cuối cùng trước khi nói.
“Có vẻ như vợ thứ hai của Ngài không thích có thêm một cái hành lí ở nơi này.”
Công tước Gerald nhìn cô nhưng cũng không quá bất ngờ rằng cô biết sự phản đối của gia đình ông.
“Cô phải biết rồi chứ. Ta đột nhiên mang về một cô gái với lai lịch không rõ ràng và cho cô ta đặc quyền mà họ không có. Nói ta nghe thử xem họ có nên chào đón cô không?” Ông trả lời.
“Điều đó cũng dễ hiểu nhưng nó không giống với vợ cả của Ngài. Tôi đoán vậy. Thêm vào đó, Ngài đã bảo họ rằng tôi chỉ có một lai lịch bình thường,” cô đáp.
Công tước thở dài, “Điều này là một sự cố bình thường ở dinh thự của ta. Ta biết cô không muốn bị làm phiền nhưng ta không thể khẳng định rằng cô sẽ không bị ảnh hưởng.”
Louise nhún vai.
“Như tôi đã đề cập trước đó, giả quyết vấn đề gia đình của Ngài không phải là việc của tôi. Đó là thứ mà Ngài phải xử lí. Nhưng tôi sẽ cảnh báo Ngài rằng tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào làm phiền tôi. Được chứ?”
“Ta hiểu rồi.” Gerald khẽ gật đầu.
Sau đó cô thấy Công tước lấy thứ gì đó từ tay áo và đưa cho cô. Cô thấy đó là một cái mề đay màu đen với biểu tượng Công tước ở trên.
Cô lấy nó và hỏi ông, “Đây là?”
Công tước đột nhiên ho.
“Bây giờ cô đã là một phần của gia đình vì cô là con gái nuôi của ta, ít nhất cô phải có sự tự do của riêng cô. Tấm mề đay này không có hạn chế nhưng ta biết cô là một người thông minh, vì thế ta tin cô có thể sử dụng nó một cách khôn ngoan.”
Cô cầm chơi tấm mề đay trước khi giữ chặt nó và nhìn Công tước bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn vì sự hào phóng này, thưa cha.”
Công tước nhếch miệng.
“Và về con gái tôi…”
“Ồ, tất nhiên rồi. Tôi là một người kín miệng. Tôi sẽ cẩn thận.” cô mỉm cười.
Công tước gật đầu. Louise nhìn Gerald đứng lên và quay đi. Ông tiến đến gần cửa thì đột nhiên dừng lại và quay đầu.
“Ta có thể hỏi cô vài thứ không?”
“Được chứ.”
“Một tên pháp sư đã ếm ma thuật nguyền rủa lên con gái tôi, cô nghĩ cô có thể dễ dàng giải nó không?”
Cô nhìn ông và đặt một tay lên má rồi trả lời.
“Pháp sư có thể mạnh ngang tôi chỉ có vài người và ở Vương quốc Green này thì số lượng pháp sư như vậy gần như bằng không.” Cô tự tin trả lời. “Vì vậy Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu chữa cho con gái Ngài.”
Cảm ơn bạn đã đọc.