Yu Yu, Công Chúa Vượt Thời Gian - Chapter 9
Wu Li và Yu Yu chơi chung vói nhau từ khi cong nhỏ nên họ có số điện thoại của nhau. Họ nhắn tin cho nhau khi họ còn là học sinh trung học và sau này học gặp nhau mỗi năm một lần vào dịp tết nguyên đán khi đã lên đại học. Nhìn thấy Yu YU lúc này, Wu Li rất vui. Anh ta chạy đếnbên đường, dừng xe lại vào bảo với ba “Ba, ba về nhà trước. Con muốn nói chuyện với Yu Yu một lát.”
Wu Ly có dáng người cao, trông gầy, mắt một lý thật sự rất điển trai. Vì bị cận nên Wu Li đeo một cặp kính, theo tướng số học thì gương mặt của Wu Li trong có vẻ là người giàu có và khỏe mạnh.
Yu Yu chạm tay lên sờ vành tai của mình, cô khôn gtheer bỏ được thói quen đọ tướng mạo của người khác khi gặp họ trong lần đầu. Wu Dashan không nói gì, ông lấy chiếc xe đạp và phóng thẳng đi.
Wu Li bước đến gần, cười nói “Không biết ba tôi vì sao bị thương, tôi đưa ông ấy lên bệnh viện để cầm máu. Sao cậu lại quay về vậy? Cậu vừa tốt nghiệp đúng không, Cậu đã kiếm được việc chưa?” Yu Yu khác Wu Li, cô là sinh viên của một trường đại học lớn ở thủ đô và tất nhiên cơ hội việc làm và tương lai của cô cũng tươi sáng hơn so với những ngôi trường tỉnh như Wu Li theo học.
YuYu cười nhẹ ” Tôi trở về thăm mẹ, tôi lười quá từ từ rồi tìm việc.”
“Yu Yu, xin lỗi!” Wu Li đẩy cặp kính trên sống mũi xuống, cảm thấy hơi xấu hổ, “Tất cả là lỗi của ba tôi. Mẹ Yu Yu có sao không? Mẹ tôi va ftooi đang cố gắng thuyết phục ba, vì vậy đừng lo lắng, dù có ra sao đi nữa nhà tôi cũng sẽ không cướp đất của gia đình cậu”.
Yu Yu lại không muốn như vật, cô thành thật “Wu Li, tôi đã xem qua miếng đất đó rồi, tôi rất thích nó. Tôi nói với chú Wu rằng chúng ta sẽ đổi đất, tôi sẽ quay lại thuyết phục mẹ và bà. Tuy cằng cối không gần nước nhưng đó thật sự là một vùng đất tốt”. Một cơn gió thổi dến, khiến rừng trúc xào sạc, mái tóc của Yu Yu bay lả lơi trong giá vướn lên gương mặt trắng trẻo của cô, Wu Li bất giác đỏ mặt, Giường như Yu Yu đã trở nên xinh đẹp hơn hồi tết.
Hai người đứng bên rừng trúc, nói say sưa chuyện phiếm.
Wu Dashan vừa về đến nhà, Dì Tian đã vội chạy ra “Anh có bị làm sao không? Wu Li đâu? Hai người không về cùng nhau à?”
Wu Dashan dựng xe đạp, “Con đnag nói chuyện với Yu Yu ngoài rừng trúc”.
“Anh làm sao mà bị thương vậy? Anh lại đánh nhau với người ta sao? Anh biết anh bao nhiêu tuổi rồi không? Vài ngày trước anh ra tay với mẹ cua Yu Yu, em đã rất xấu hổ. Anh không thể cướp ruộng lúa của nhà người khác như vậy!” Dì Tian vẫn không ngừng lải nhải mà khoogn cần bất cứ một lời hồi đáp nào “Vết thương có vẻ khá nặng, có lẽ anh đã mất khá nhiều máu. Tối nay em sẽ mua gan lợn về nấu súp tẩm bổ lại”.
“Con gái nhà họ Yun có chút kỳ lạ” Dashan bỗng lên tiếng.
Dì Tian không hiểu “Ông nói gì vậy?”
Wu Dashan lắc đầu.
Một lúc sau Wu Li và Yu Yu cũng trở về nhà.
Vừa vào đến sân, Yu Yu đã ngửi thấy hương thơm nồng của súp gà. Bà nội vẫn đang ngồi xổm trong vườn nhà rửa măng gai _một loại rau dại. Hương vị tươi ngon, giòn giòn, và có chút ngọt. Nếu nó được bán trong thành phố, người ta sẽ kiếm được vài chục dô 1 kí nhưng rau này chỉ có 2 tháng mỗi năm, là rau mọc theo mùa. Nhiều người thích lên núi hái chúng, bà nội cũng vậy.
“Tiểu Yu, con về rồi à, vào nghỉ ngơi xíu đi!” Bà luôn như vậy, luôn nở một nụ cười ấm áp và hiền hậu “Bà lên núi hái ít măng gai, bà sẽ luộc sơ qua rồi trộn với dầu mè. Hương vị sẽ rất tuyệt”.
Yu Yu cũng tới bên cạnh bà, cô ngồi xổm xuống giúp bà nhặt rau. Cô ngập ngừng “Bà ơi, con vừa đi xem cả hai cánh đồng đó rồi, cái ở dưới chân núi khá tốt, tại sao gia đình chúng ta không lấy nó vậy bà?”
Bà nội ddatj búp măng vừa rửa vào đĩa nhẹ nhàng giải thích “đất ruộng đó chủ yếu là đá, con nghĩ xem, nếu chúng ta gieo trồng thì mùa màng sẽ không bội thu. Tiểu Yu, con không nên dễ tin người như vậy”.
Yu Yu thành thật tar lời “Bà, con đi xem qua rồi. Phong thủy của miếng đất đó thật sự rất tốt. Chúng ta sẽ không sử dụng đất để trông lương thực, ta sẽ dùng nó cho một việc khác trong tương lai. Con sẽ thuyết phục mẹ đồng ý đổi miếng đất cho gia đình ông Wu Dashan”.
“Tiểu Yu, đây không phải chuyện con nên lo lắng. Bà và mẹ sẽ không đổi đất đâu. Họ Yun nhà chúng ta sao có thể dễ bị bắt nạt như vậy”. Bà nội đã thực sự rát tức giận mà dần trở nên cố chấp.
Yu Yu nghĩ một lúc rồi quyết định nói hết với bà nội “Bà nội, cánh đồng dưới núi Heqing, nó có những khúc quanh trong núi và từ đó bà có thể dễ dàng nhìn ngắm hồ Heqing. So với cánh đồng cạnh hồ, con nghĩ đây là mảnh đất tố hơn rất nhiều”.
Bà nội bỗng dừng tay lại, bà nhìn Yu Yu một cách xa lạ.
Yu Yu thật sự không muốn giấu giếm nhưng cô ấy cũng rất sợ bà và mẹ sẽ đau lòng “Thật ra, khi ông còn sống, con đã lén học từ ông Hua rất nhiều, con biết bói toán và con cũng biết một chút phong thủy nữa”. Cô chỉ có thể lấy ông Hua làm lá chắn, vì ông là thầy bói nổi tiếng nhất làng, tuy nhiên ông chỉ sống 1 mình đến cuối đời. Yu Yu lúc nhỏ hay sang nhà ông chơi, nên cô nghĩ đây là lý do hợp lý và sẽ đươc chấp nhận”.
Bà nội im lặng. Bà biết ông lão Hua, nhưng bà không biết chuyện bói toán phong thủy, bà không biết liệu bà có nên tin hay không.
Những đứa trẻ trong làng rất thích đên snhaf ông Hua chơi, ông kể cho chúng nghe về sự thay đổi và cả những điều xui rủi trong cuộc sống dựa trên một cuốn sách. Người lớn cho rằng đó chỉ là một trò bịt bợm và nó chỉ dùng để lừa những người yếu đuối. Nhưng bây giờ, Tiêu Yu lại nói cô biết và hiểu về những điều đó, bà nội khó lòng mà chấp nhận. Bà cảm thấy rằng có gì đó sai sai ở đây.
Thực ra, mảnh ruộng đó không quan trọng lắm. Gia đình họ Yun có hơn 10 mẫu ruộng, trong đó có 7, 8 mẫu ruộng tốt nước. Người sống phải ngay thẳng, cây ngay mới không sợ chết đứng. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, cho dù có cần hay không cần, hai người phụ nữ trong nhà này cũng muốn chiến đấu dành mảnh đất đó đến cùng.
Yu Yu biết bà nội không tin “Bà nôi, bà đã trải qua hai lần vào sinh ra tử, 1 lần bà xém đuối nước vào năm 15 tuổi, 1 lần bà bị bệnh nặng vào năm 62 tuổi. Sau đó, bà sống rất khỏe mạnh và thoải mái”.
Có rất nhiều những khó khăn, trác trở trong đời người, nhưng hầu hết đều có thể vượt qua và không đáng lo ngại về tính mạng. Cũng có thể vì một ai đó mà thay đổi, ví dụ như Dashan nếu nghe lời của Yu Yu có lẽ ông ấy sẽ không vấp té và xem như né được 1 kiếp nạn nhỏ.
Bà nội giật mình, bà nhìn Yu Yu với một ánh mắt vô định, hoang mang.
Năm mười lăm sáu tuổi, bà rơi xuống nước mà suýt chết đuối. Sau đó có một người qua đường nhìn thấy, bà nội được người ta kịp thời thực hiện hô hấp nhân tạo dấy nước trong cơ thể ra mới cứu sống được. Bà sợ người lớn trong nhà sẽ la nên trước giờ bà chưa từng nói với ai về điều này kể cả ông nội. Nhưng bà lại nghe câu chuyện bà mình chôn giấu từng ấy năm từ đứa cháu gái của mình, làm sao có thể không sốc cơ chứ?
Năm 62 tuổi, bà ấy phải điều trị ICU. Sau khi trở về nhà, bà mất thêm nữa năm để hồi phục.
Bà không hiểu vì sao Yu Yu có thể thành thạo và nói một cách chắn chắn về những việc này. Nhưng bà cũng không muốn đào sâu thêm.
Bà chỉ thở dài ” Bà sẽ nói với mẹ con, chúng ta sẽ đổi miếng đất”.
“Cảm ơn bà!” Yu Yu nhào tới ôm lấy bà.
Bà đặt chén đĩa trên tay xuống, đi vào nhà và bàn bạc với con dâu về chuyện đổi đất, bà cũng nhắc sơ qua về việc Yu Yu có thể bói toán.
Mẹ Yu có chút buồn, bà không muốn tin vào những gì bà nội nói. Bà an ủi “Tiểu Yu trước giờ luôn không nói chuyện này với chúng ta, có lẽ con bé sợ chúng ta sẽ lo lắng. Tại sao chúng ta lại không thể coi đó như một sở thích của con bé? Điểm ở trường của con bé rất tốt, vậy điều này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hay việc học của con bé, thậm chí Tiểu Yu của chúng ta còn tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Là cha mẹ, có lẽ con nên ủng hộ con bé. Mảnh đất này cũng không có vai trò quan trọng gì với gia đình chúng ta, hay là nghe theo Tiểu Yu, đổi lấy mảnh đất kia. Nếu chúng ta không trồng được gì, chúng ta sẽ gieo một ít đậu ở đó để cải tạo đất”.
Mẹ Yu không nhịn được cười “Mẹ, miếng dất không quan trọng, chỉ là con… con có chút bất ngờ, con không ngờ con bé lại…..”
Bà nội không nói gì, vì chính bà cũng cảm thấy lạ lẫm.
Cuối cùng, cả hai quyết điện sẽ đổi đất với nhà họ Wu. Mẹ Yu Yu không thể đến vì chân bà ấy vẫn cần được chăm sóc, bà nội đã ký kết nhận đất.
Tốt hơn hết là họ nên giải quyết vấn đề này ở làng càng sớm càng tốt và cũng nên trình với chính quyền cấp trên. Bà nội đến nhà Wu Dashan, cả 2 cúng lên ủy ban thôn để ký kết.
Khi về đến nhà, Yu Yu đã rửa sạch tất cả các loại rau củ, cô muốn nấu cho cả nhà một bữa cơm thật ngon. Nhưng vì là lần đầu tiên nên cô có hơi sợ hãi, vì vậy cô chỉ dám làm sạch tất cả mọi thứ rồi chờ bà về.
Buổi tối gồm có gà nướng bọc đất sét, rau mầm ướp lạnh, thịt bò xào ớt xanh, cà tím om và trứng lộn kho mướp. Gà và trứng đều được nuôi ở nhà, chuồng gà được quét dọn hằng ngày, vì bà Yun là người thích sạch sẽ . rau trồng không phun thuốc trừ sâu nhưng nhìn vẫn rất ngon mặt dù có vài vết sâu ăn.
Yu Yu ăn liền 2 bắt cơm. Cô vẫn đnag chăm chỉ cho việc tu luyện linh khí hằng ngày, nên việc cô ăn nhiều hơn cũng chỉ là chuyện cần thiết.
Ăn xong, Yu Yu chủ động rửa bát, lau bếp và làm sạch bồn rửa chén. Khi bà nội không để ý, cô đã lén đưa một ít linh khí vào giếng nước trong bếp. Đó là nước mà gia đình cô uống hằng ngày, vì vậy cô ấy muốn mọi người trong nhà cũng được hấp thụ một ít linh khí mà tốt hơn mỗi ngày.
Sau khi trời tối sầm lại, cả làng Heqing bình yên đến lạ thường. Yu Yu lại rất thích kiểu yên tĩnh này, tâm trí và cơ thể cô đều cảm thấy rất thoải mái.
Cô đứng trong sân một lúc, sau đó đổ chậu nước ấm vùa ngâm chân cho mẹ đi, rồi pha một chút linh khí vào nước tắm của mẹ, rồi lau người cho bà.
“Mẹ, con xoa bóp chân cho mẹ nhé, bác sĩ nói cần xoa bóp nhẹ để chân hồi phục tốt hơn.”
Mẹ Yu miểm cười “Cảm ơn con!”
Cầm chân trái của mẹ lên, Yu Yu cảm thấy hơi bất an, chân của bà đã theo lại. May mắn tai nạn năm đó đã không cướp đi chân của bà. Vì tài xế làm việc cho một công ty vận chuyển, gia đình anh ta cũng không khá giả gì, nên tiền bồi thường dường như là không có. Chân phải của bà cũng đang gãy, do Wu Dashan đẩy hôm trước.Yu Yu ngâm chiếc khăn vào nước nóng, vắt ráo nước và đắp lên chân trái của mẹ, cô xoa bóp liên tục trong nữa tiếng cho đến khi nước trong chậu nguội đi.
Yu YU ngước lên nhìn mẹ, bắt gặp đôi mắt của bà đang đỏ hoe.
“Con gái của mẹ lớn thật rồi này” bà nghẹn ngào.
Ba người xem ti vi một lát rồi sau đó quay về phòng ngủ.
Phòng của Yu Yu được dọn dẹp sạch sẽ, chiếc chăn bông mềm mại được trải sẵn trên giường. Cô uống một chút nước linh khí rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Ánh trăng tràn vào khung cửa sổ, chiếu vào cơ thể cô một tia sáng huyền ảo.
Yu Yu rời đi, Ge Qing là người duy nhất còn lại trong kí túc xá.
Cô ấy có thể rời đi sớm hơn, nhưng vì Chen Shi An mà cô ấy ở lại mãi đến giờ. Chen Shi an là sinh viên năm cuối đại học, gia cảnh nhà anh ta rất tốt, có rất nhiều cô gái vây lấy anh và Qe Ging cũng vậy. Tuy nhiên Chen Shi An lại không có chút ấn tượng hay ký ức nào dù chỉ là mờ nhạt về cô.
Người anh thích là Yu Yu.
Ge Qing đã nhìn thấy Chen Shi An nhẹ nhàng nói chuyện vói Yu Yu một vài lần. Có thể gương mặt khoogn biểu cảm nhưng ánh mắt là thứ không thể che giấu. Đúng vậy, Ge Qing cũng nhận ra rằng Shi An thích Yu Yu.
Yu Yu không biết, hoặc cũng có thể cô cố tình không biết, nhưng cô không nói gì cả. Cô ấy luôn ngồi trong lớp học, thư viện haowcj chạy đi làm công việc part time.
Ge Qing càng thích Shin An thì lại càng sinh lòng đố kị, càng căm hận Yu Yu. Vì vậy, cô ta đã đánh thuốc và phá hoại sự trong trắng của Yu Yu.
Cô ta vậy mà không hề thấy hối hận vì những hành động ngu ngốc của bản thân, ngược lại cô còn muốn tìm cách cho Shi An biết chuyện. Nhưng tiết thay vì đưa nhầm phòng nên cô ta không có bất cua hình ảnh hay vidao nào về chuyện đêm đó, cô ta cũng không thể tự mình đi nói chuyện đó cho Shi An.
Ge Qing khồn biết lý do tại sao gần đây cô ta lại hay gặp ác mộng khi ngủ trong kí túc xá. Do trạng thái tinh thần không ổn nên cô đã trượt phỏng vấn. Cô ta tin rằng kí túc xa có thứ gì đó không sạch sẽ, nếu khoogn cô ta không thể ngày nào cũng gặp ác mộng.
Mục đích sống ở kí túc xa cũng chỉ để nhìn lén Shi An mỗi ngày, vì vậy cô ấy quyết định sẽ vẫn ở lại đó cho đến khi trường học nghỉ lễ.
Khi trường học nghỉ lễ, các phòng ký túc xa được thông báo sẽ kháo của, Ge Qing đã chuyển về nhà. Nhà cô thuộc thủ dô, tuy nhiên nó nằm phía ngoại ô thành phố, ngôi nhà khá cũ kỹ và ba mẹ cô ấy cũng chỉ là những người dân bình thường. Mẹ cô ấy đã nghỉ hưu, còn bố cô ấy vẫn còn đi làm việc trong một công ty. Ge Qing còn có một đứa em trai cần chăm sóc.
Giá nhà ở bác kinh rất mắc, nhưng nhà đó thuộc quyền sở hữu của ba Ge. Nhà tuy nhỏ những vẫn đủ chỗ cho cả gia đình.
Khi thấy Ge Qing kéo hành lý về, me cô giật mình ” Qing Qing, cong làm sao vậy? Sao lại gầy như vậy rồi?”
Sắc mặt của GeQing lúc này cũng khá là khó coi.
GeQing sốt ruột “Mẹ, con vừa về đến nhà rất mệt. Đừng hỏi nhiều vậy, con muốnđi ngủ một giấc”. Hơn nữa tháng nay cô ngày nào cũng gặp ác mộng, căn bản không thể an giấc.
Cô ném đồ đạt qua một bên và đi vào phòng, đóng sầm của lại. Sau đó lên giường ngủ một cách ngon lành.
Nhưng cô vẫn bị ám ảnh, những cơn ác mộng vẫn không thôi đeo bám cô. Ge Qing ớn lạnh như thể có gì đó quấn quanh người cô. Cô hét toán lên rồi tỉnh dậy. Nhà không có cách âm, mẹ Qing vôi vã mở của bước vào.
“QingQing sao vậy con? Có chuyện gì vậy?” Ge Qing bậc khóc. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
Yu Yu tỉnh dậy vào sớm hơn sau. Làng Heqing về đêm vô cùng yên tĩnh, không có sự hối hả hay nhộn nhịp như ở thành phố.Yu Yu không thích thiết bị điện tử, trong những ngày này cô vẫn không dùng đến vì cô căn bản vẫn chưa quen với chúng.
Cô cảm thấy thật kỳ lạ và mọi thứ thật huyền bí khi mọi người có thể làm mọi thứ chỉ qua một chiếc điện thoại bé tí, ti vi hay máy tính.
Cô vốn dĩ đã dậy sớm nhưng bà nội còn dậy sớm hơn cô và đnag nấu bữa sáng trong bếp.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Yu Yu đi tới giúp.
“Nội, nội đang nấu món gì v ạ?”
Bà nội cười nói “Hôm qua bà có làm một ít mì. Sáng nay bà ra vườn cắt một ít tỏi. Bà nấu một ít cháo và có lấy trứng vịt muối ra để ăn cùng. Ra ngoiaf chơi một xíu đi, món ăn sẽ xong trong vài phút nữa “.
Yu Yu không đi ra ngoài, cô đứng bên cạnh bà, “Buổi sáng không có việc gì làm, nên con sẽ phụ bà”.
Cô không biết nhiều về công việc đồng áng, nhưng cô biết rằng mùa hè là mùa bận rộn của việc của đồng áng, mẹ Yu Yu đang bị thương ở chân vì vậy mọi công việc bà đều phải quáng xuyến.
Bà nói “Xíu nữa, bà sẽ đi làm cỏ. Bà cũng sẽ ra thăm vườn đào của ông nội 2”.
Ông nội 2 là anh của ông nội Yun. Vợ ông hiếm muộn và qua đời cách đây 10 năm, ông không tái hôn, và sống một mình gần đó. Ông có một số ruộng lúa và hai mẫu vườn đào. Trước khi ông qua đời, ông đã chuyển hộ khẩu sáng cho gia đình nhà họ Yun. Sau khi ông qua đời, tất cả đều được để lại cho Yu Yu.
Khi ông nội 2 ốm nặng, mẹ Yu Yu là người chăm sóc và đưa ông đi.
Ông nội 2 không có con cái và luôn coi Yu Yu và anh chị em của cô như cháu của mình.