Draco Malfoy và Hòn Đá Phục Sinh - Chapter 001
Chapter 01 ~ The Boy Who Forgot to Live
Chương 01 ~ Đứa trẻ quên mất cách sống sót
Đã được… Có vẻ như đã rất nhiều năm trôi qua. Theo như Draco ước chừng, chỉ mới được hai tháng trôi qua, nhưng… Anh trải qua mọi thứ như thể vừa trải qua một cột mốc quan trọng trong đời mình. Bây giờ, mọi người đang gầy dựng lại mọi thứ. Họ đang vượt qua mọi thứ. Kể cả cặp song sinh – nhà Weasley – tiệm giỡn đã được sửa sang và hoạt động lại.
Thế Chiến Thứ Hai của giới phù thuỷ đã hoàn toàn kết thúc. Cái thiện đã chiến thắng, những Tử Thần Thực Tử đã bị bắt và giam trong Azkaban, và giám ngục đã bị cấm. Mọi thứ trở lại đúng vị trí của nó. Vậy thì tại sao Draco lại cảm thấy thật lạc lõng. Anh không vui sướng như những người khác khi Voldemort bị đánh bại, hay buồn như phe ‘của anh’ đã thất bại. Anh chỉ cảm thấy… Anh không rõ lắm mình cảm thấy thế nào. Đó là lý do tại sao anh thấy lạc lõng.
Nó giống như anh không chắc anh cảm thấy thế nào, như thể là tất cả cảm xúc của anh đã bị rút cạn và anh bị bỏ lại với mớ hỗn độn này, anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ… Có lẽ điều tốt nhất nên làm là bắt đầu lại từ đầu. Để khiến mọi thứ tốt đẹp hơn, theo một cách nào đó. Có lẽ là tìm Potter và xin lỗi.
Ừm… Ừm, đó sẽ là một khởi đầu tốt. Đặc biệt là sau tất cả những vụ lộn xộn cùng với Crabble và Lửa Quỷ- Lạy Chúa, Crabbe. Nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến Draco, vào ngày nào đó. Thức dậy và nhận ra rằng cậu ta đã chết. Pansy hiếm khi nói chuyện với anh- Cả hai đều bị đưa ra toà và bị giám sát. Hai kẻ đã từng là người hầu của Voldemort thường xuyên gặp nhau và nói chuyện? Họ chắc chắn sẽ bị bắt vào Azkaban mà không hề có một phiên toà công bằng nào để họ có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Pansy gần như không hề có một phiên toà công bằng nào. Cô chỉ được tha bởi vì cô hầu như không thực sự liên quan đến Tử Thần Thực Tử. Draco… anh vẫn không chắc lắm về phiên toà của mình.
Anh không hiểu làm thế nào anh vẫn có thể đi lại tự do trong Hẻm Xéo. Potter đã chứng minh sự trong sạch của anh, dĩ nhiên rồi. Điều đó đã giúp ích. Tên chết tiệt ‘Cứu thể chủ của Thế giới Phù thuỷ’ đã thương hại anh. Vì Chúa, anh cần phải tìm ra mình cần phải làm gì. Phải có gì đó để làm. Chỉ là- Ít nhất thì cũng xin lỗi. Merlin, Blaise đã không còn nói chuyện với anh nữa. Không ai ngoài kia tấn công anh – họ hoàn toàn không hề sợ hãi – nhưng họ cũng không hề thể hiện sự giận dữ.
Nó còn tệ hơn khi anh là một Tử Thần Thực Tử. Anh hoàn toàn bị xa lánh, những chủ hiệu luôn dùng ánh mắt sắc bén quan sát anh, và những Thần Sáng thì luôn ‘tình cờ’ chạm mặt anh và đi theo anh. Như thể rằng họ cho rằng anh sẽ điên lên và bắt đầu ném ‘Avada Kedavra’ vào tất cả mọi người xung quanh anh. Nhưng, không. Anh chỉ mua nguyên liệu cho cái vạc của mình ở nhà, những bộ áo chùng mới, và những quyển sách mới. Không hề có liên quan tới ‘Nghệ thuật Hắc ám’.
Chuyện này thật mệt mỏi. Họ ‘cho phép’ anh đến Hogwarts cho năm thứ tám, nhưng… không có gì là đúng đắn, ở đây cả. Merlin biết rằng trở lại Hogwarts sẽ chỉ gây ra thêm xung đột và rắc rối thôi. Học sinh và giáo viên sẽ tấn công anh khi có cơ hội, và Potter sẽ vô cùng vui sướng để yêu cầu sự hợp tác của anh.
Không… Không có chỗ cho anh để trở về Hogwarts. Điều này sẽ chẳng làm được chuyện gì. Không ai cho anh công việc, sẽ không với cái dấu hiệu vẫn còn trên tay anh – đang mờ đi, nhưng vẫn ở đó. Không ai tin tưởng anh. Như thể là mọi thứ trên thế giới này chỉ khiến anh khó chịu và đau đớn – Sẽ không như vậy nếu anh anh có thể rời khỏi thế giới phù thuỷ. Ít nhất thì ở đây, anh có tình thương gia đình. Anh có được một chút thoải mái. Nếu anh đến thế giới Muggle…
Anh thậm chí còn không biết cần phải sống sót như thế nào, và nếu như một muggle nào đó nhìn thấy anh sử dụng phép thuật… Anh sẽ mất tất cả. Ở cả hai thế giới. Anh không thuộc về thế giới Muggle, và có vẻ như thế giới Phù thuỷ cũng không còn chỗ dành cho Draco Lucius Malfoy nữa. Anh chỉ… bị kẹt. Cầm tù. Phải có cách để thoát ra. Nếu có ai đó- ai đó biết, thì đó hẳn là Potter. Sau tất cả, cậu ta là bộ mặt của thế giới Phù thuỷ suốt nhiều năm.
Điều đó có nghĩa là anh phải tìm Potter, xin lỗi cậu ta, và cầu xin cậu ta tha thứ cho anh và giúp đỡ anh phần nào. Nó… Nó sẽ không dễ dàng chút nào. Cho cả hai bọn họ. Bây giờ thì vấn đề thực sự là làm thế nào để tìm ra Potter. Kể đến ‘sự nổi tiếng’ của cậu ta thì sẽ rất khó để gặp được Potter. Potter đã phớt lờ đi cái nhìn của dư luận cũng giống như Draco đang cố gắng làm. Có lẽ… Có lẽ mẹ của anh sẽ biết? Ở phiên toà, họ trông khá là thân thiết. Theo một cách nào đó. Có lẽ? Nó sẽ thành công. Draco thở dài, luồn tay vào tóc mình khi anh ngồi xuống một cái ghế ở quầy bar tại quán Cái Vạc Lủng.
Tom, ít nhất thì cũng không có vẻ gì là quan tâm đến anh, chỉ đưa cho anh đồ uống của mình và chờ cho đến khi anh trả tiền và để anh yên. Chúng ta luôn có thể trông cậy vào một kẻ điên mà. Anh chỉ cần thời gian để suy nghĩ kỹ lại mọi thứ. Đặc biệt là trước khi anh nhìn thấy- “Tao không biết rằng mày ở đây đó, Malfoy.” Mẹ kiếp. Draco đã đảm bảo rằng mình nhìn khắp nơi nhưng chỗ ngồi đối diện anh, anh hoàn toàn lờ đi người ngồi ở đó.
“Mày biết đó, hãy cho tao biết lý do mày lờ tao đi.” Nếu phớt lờ cậu ta, Draco, cậu ta sẽ đi mất. Có lẽ những vấn đề khác của mình cũng sẽ như vậy, hẳn rồi, nếu lờ nó đi. Phải. Nó sẽ có hiệu quả. “Malfoy.”
“Tao có tên của mình, mày biết chứ.” Mặc dù anh đã cố gắng lờ Potter đi… Nhưng là một Malfoy là điều tồi tệ nhất vào thời điểm này. Bảo vệ những gì còn sót lại thuộc về niềm kiêu hãnh của mình có vẻ quan trọng hơn là cố gắng không biết sự thật rằng Harry chết tiệt Potter đang ngồi đối diện anh. Draco chẳng cần phải nhìn để biết đó là cậu ta. Giọng nói của Potter, anh nhận ra nó ở bất cứ đâu.
“Được rồi. Vậy lý do mày lờ tao đi là gì, Draco.” Và, wow, không. Giọng nói ấm áp và tràn ngập thích thú đó không- Không. Giọng nói đó ảnh hưởng đến Draco nên anh nghĩ rằng tốt nhất là bản thân đừng đề cập đến nó.
“Xin lỗi. Tao nghĩ rằng ‘Cứu thế chủ của Thế giới Phù thuỷ’ không muốn bị bắt gặp ở gần một kẻ đã từng là Tử Thần Thực Tử,” Draco khe khẽ càu nhàu, vuốt ve ly của mình bằng ngón tay cái.
“Mày biết đó, tao thật sự không thể không quan tâm đến những gì người ta nghĩ về tao,” Potter nói, tiếng ly đặt lên bàn vang lên. “Cám ơn. Mặc dù, tao không hoàn toàn là ‘Cứu thế chủ của Thế giới Phù thuỷ’ vào lúc này.”
“Mày cứu thế giới này khỏi phù thuỷ hắc ám nhất. Điều đó khiến mày là Cứu thế chủ, Potter.” ‘Không phải là Cứu thế chủ vào lúc này’. Thằng điên đó đang nói cái gì vậy- Merlin, anh không thể tin được là mình muốn xin lỗi cậu ta.
“Không thể tin được,” Potter bật cười. Cười. Thằng ngốc đó cười. “Có lẽ hãy thử nhìn tao này, Draco.” Draco thở dài, cuối cùng cũng nhìn về phía Potter. Có lẽ anh không thực sự nhìn Potter. Thay vào đó là một người trẻ hơn với mái tóc đỏ sậm – sậm màu hơn của Weasley – và đôi mắt màu hạt dẻ được pha trộn bởi đôi mắt xanh thường thấy của cậu và màu nâu. Cậu ta cũng không mang kính- Vết sẹo cũng biến mất rồi? “Như tao đã nói. Tao không phải là Cứu thế chủ, vào lúc này.”
“Mày đã làm cái khỉ gì vậy,” Draco rít lên, đá chân Potter ở dưới bàn. Điều đó khiến Potter nhăn nhó, phất tay với sự không hài lòng.
“Tao chỉ dùng vài bùa hấp dẫn và thần chú cải trang thôi. Tao hoàn toàn không muốn bị nhận ra khi ra ngoài để uống gì đó.”
“Thật kinh khủng, đồ loè loẹt!” Chỉ mái tóc thôi là quá đủ rồi. Nó còn tệ hơn cả Weasley! Và giờ đến đôi mắt nữa- Không. Không, không, không bao giờ. Tất cả đều trông thật sai trái. Thằng điên này đang nghĩ gì không biết! Mái tóc là quá đủ rồi, nhưng làm thế nào nó dám thay đổi cả màu mắt vậy chứ!
“Gì chứ, cảm ơn vì lời khen,” Potter khịt mũi. “Thật sự thì tao có thể nói rằng nó đến từ sâu trong tim mày đó. Cảm giác bị thu hút sâu sắc, và-” Draco đá Potter lần nữa. Và lẽ cần một cái nữa để chặn cậu ta lại.
“Im đi, Potter.” Ugh, mày ta lại đang cười. Ngu ngốc. Có lẽ anh nên ném một hoặc hai- Phải rồi. Bộ đã lấy đũa phép của anh kể từ khi anh bị giám sát. Nguyền rủa rất khó để thực hiện nếu không có đũa phép. Khó khăn hơn bùa chú nhiều, ít ra là vậy.
“Mày biết đó, tao cũng có tên của mình, Draco.”
“Phải, và tao không nghe được gì khác ngoài tên của mày suốt nhiều năm rồi,” Draco chỉ ra, liếc nhìn vào bìa Nhật báo Tiên tri mà ai đó đang mở ra ở một cái bàn gần đó.
“Vậy mày nên biết rõ hơn chứ. Mà mày đang làm gì ở đây vậy? Không phải mày nên ở nhà sao?” Nhà. Ở trang viên Malfoy. Nơi mà anh cảm thấy như bị đày đoạ, không phải bởi vì cha mình mà bởi vì chính bản thân anh.
“Không phải mày nên ở dùng với gia đình Weasley sao?” Và biến khỏi nơi này. Tránh xa khỏi anh- Ồ, phải rồi. Anh đã có dự định sẽ xin lỗi, đúng chứ?
“Dù họ là gia đình của tao, tao chỉ có thể cảm nhận những gì tao nên ở gia đình Weasley thôi, Draco. Mặt khác, tao không muốn can thiệp vào quá nhiều việc.”
“…Tao định xin lỗi.” Anh thật sự không nên thích cái cách tên mình được Potter nói ra vô cùng ngọt ngào, dễ dàng và êm ái.
“Xin lỗi? Vì cái gì?” Ồ, những từ đó mới vừa thoát ra từ miệng Potter. Draco nhìn cậu ta. “Ừ, tao cho rằng mày đã biết rằng tao đã tha thứ cho mày sau mọi thứ. Trong quá khứ, đúng chứ?” Draco nhìn chằm chằm một lúc trước khi lắc đầu với một tiếng thở dài.
“Mày sẽ không bao giờ hiểu được đâu.” ‘Tha thứ cho anh.’ Khỉ. Không có cách nào để khiến Potter hoàn toàn tha thứ cho những gì anh đã làm.
“Ừ, tao nghe điều đó nhiều lắm,” Potter mỉm cười yếu ớt, nhấp một ngụm nước. “Dạo này mày thế nào?”
Draco ngăn mình khỏi phải đảo mắt với câu hỏi này. “Thần Sáng theo dõi tao để chắc rằng tao không giết ai và Bộ lấy đũa phép của tao.” Oh. Thú vị thật. Có vẻ như Potter không hề biết điều này, bây giờ thì cậu ta đang sặc nước.
“Họ làm gì cơ– Mày được chứng thực là vô tội trong phiên toà! Họ không thể- không thể lấy đũa phép của mày được!”
“Tao đang bị theo dõi, Potter, và tao là tiền Tử Thần Thực Tử. Họ có thể làm bất cứ thứ chết tiệt nào họ muốn.”
“Thật ngu ngốc,” Potter thở hổn hển, lắc đầu và trông như sắp nổi giận. “Tao biết rằng họ lo lắng về vấn đề an toàn nhưng làm vậy thật quá đáng.”
“Vẫn tốt hơn là ở Azkaban,” Draco thì thào, dựa người vào ghế của mình. Mất một lúc sau để Potter lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Mày có bao giờ mong muốn mọi thứ kết thúc khác đi không? Trận chiến, chiến tranh, Hogwarts? Muốn… quay trở lại và thay đổi mọi thứ.”
“Luôn luôn.” Quay trở lại và thay đổi mọi thứ… Điều đó thật tuyệt vời. Chỉ Merlin biết anh có thể thay đổi mọi thứ nếu anh thay đổi một vài chi tiết nhỏ. Nếu anh không để Crabbe và Goyle đến Phòng Cần Thiêt, nếu anh không để những Tử Thần Thực Tử vào trường, nếu anh không bị đóng Dấu hiệu Hắc Ám chết tiệt đó. Nhìn ra ngoài đường, Draco nhìn thấy tiệm của Phu nhân Malkins. Nhớ lại ngày hôm đó trước năm nhất, anh thở dài. Nếu anh không tỏ ra thô lỗ với Harry Potter.
Nói đến Potter, có vẻ như cậu ta đang nhìn đồng hồ bỏ túi của mình và cau mày. “Mẹ kiếp, tao biết là mình đã quên gì đó mà. Xin lỗi, Draco, có vẻ như tao phải đi trước. Mặc dù tao rất thích thú việc được làm phiền mày vào lúc khác.”
“Tao biết chắc mà.” Bây giờ về ý tưởng đó… Quay trở lại và thay đổi mọi thứ.
::
“Này, cậu biết gì chưa? Về việc Rita Skeeter sắp xuất bản sách mới? Bà ta sẽ viết về tiểu sử của Harry Potter ở những năm ngài ấy ở Hogwarts đó.” Những lời tán dóc ở tiệm Phú quý và Cơ hàn. Vô cùng bình thường. Draco đảo mắt. Tại sao anh phải quan tâm đến tiểu sử của Harry Potter ở Hogwarts? Anh trải qua thời điểm đó mà.
Mặc dù nó không thực sự tốt đẹp lắm. Ở đó có chiến tranh, Dumbledore, tất cả những trận chiến ở Bộ, cúp Tam Pháp Thuật. Ồ, và đừng quên về Phòng chứa Bí mật và Hòn đá Phù thuỷ nữa. Thật là một trò hề.
Bây giờ, sách độc dược mà anh cần ở đâu nhỉ. Nó hẳn phải ở trên cái kệ này, ở đâu đó… Draco cảm nhận được tóc sau gáy mình dựng lên và thở dài nặng nề. Anh đang bị theo dõi. Lần nữa. Quá tuyệt. Nó không phải là điều gì mới mẻ. Mọi người luôn theo dõi anh, đặc biệt là trong cửa hàng và như-
Ah, quyển sách đây rồi. Có vẻ như là nhầm kệ. Ngay bên cạnh một quyển sách nói về… xoay thời gian? Chúng có phải là thứ có thể giúp chúng ta quay trở về quá khứ? Draco cau mày và mím môi… Quay trở lại và thay đổi mọi thứ. Anh cầm lấy cả hai quyển sách và đi đến quầy, ngẩng cao đầu.
Nhận thêm nhiều cái nhìn gay gắt khác, anh không gục ngã cho đến khi mình trở về phòng ở quán Cái Vạc Lủng, những quyển sách vẫn được nắm chặt trong tay. Xoay thời gian… Trở về và thay đổi mọi thứ- Anh có thể thực sự làm điều đó không? Chỉ Merlin mới biết anh có đủ kiến thức để ngăn chặn điều tồi tệ nhất xảy ra. Anh có thể ngăn mọi người khỏi cái chết. Anh có thể ngăn chính bản thân mình giày vò người khác. Và đó là tất cả những gì anh cần… là đọc quyển sách này.
Nó… Nó không thể dễ dàng như vậy, đúng không? Mím môi lần nữa, Draco liếc nhìn quyển sách cũ kỹ, trông như thể nó đã được mua và trả lại rất nhiều lần. Không có cách nào chuyện này có thể dễ dàng như vậy. Nhưng có lẽ… Có lẽ tất cả những câu trả lời đều ở đây.
Phải. Cuối cùng thì nó cũng chỉ là một quyển sách. Sẽ không có lý do nào để nói rằng anh đang lãng phí thời gian khi chỉ cần mở ra và đọc nó thôi.
::
…Anh vừa đọc thứ gì thế này? Ồ, Merlin thân mến. Nó như thể đang đọc ‘Những giả thuyết về Phòng ngự Phép thuật’ (Defensive Magical Theory) thêm lần nữa. Không có gì quan trọng cả- Anh đảm bảo rằng không có thứ gì quan trọng đề cập đến ‘phép thuật du hành thời gian’. Có lẽ có ai đó trong trường có thể giải thích chuyện này. Bởi vì anh chẳng bao giờ giỏi ở việc đọc hiểu sách giáo khoa.
Mà nó thậm chí còn không phải là sách giáo khoa, nó là sự pha trộn giữa những gì hỗn loạn và kinh khủng nhất. Không, không, anh chắc chắn sẽ cần một ai đó ở trường học. Có lẽ là Flitwich. Ông ấy luôn luôn giỏi ở những thứ thế này. McGonagall? Bà ấy công bằng, kể cả đối với Slytherin. McGonagall sẽ là một lựa chọn an toàn. Hẳn rồi. Anh sẽ nói chuyện với bà ấy về chuyện này. Năm học mới sẽ bắt đầu sớm thôi. Anh chắc chắn sẽ tìm thấy bà ấy ở Hogwarts.
Anh chỉ cần độn thổ đến- Ồ, phải. Xem ra anh phải sử dụng mạng Floo để đến Hogsmeade. Anh hy vọng rằng sẽ không có bất kỳ một Thần Sáng đang tuần tra nào cố gắng bắt anh vì ‘xâm phạm’ khu vực riêng tư. Đi đến toà lâu đài, Draco xoa cánh tay mình khi nhìn nó. Khuôn viên mọc đầy cỏ dại, và vẫn còn một vài lỗ nhỏ trên tường, nhưng… Nó vẫn là nhà.
Nó luôn luôn là nhà, đối với anh. Không hề nghi ngờ gì đối với rất nhiều người khác nữa. Thở dài, Draco đi thẳng đến bãi đất, lướt qua những nơi mà anh sẽ nhìn thấy ai đó. Anh không… Anh không muốn nhìn thấy bất cứ ai ngoại trừ McGonagall vào hôm nay. Ít nhất bà ấy sẽ không cấm anh đến nơi này. Chắc chắn rồi. Draco chậm rãi đi đến phòng Nữ Hiệu trưởng. Tượng đá nhiều lần đe doạ anh bằng răng nanh và khuôn mặt ghê tởm của nó, trong khi nó phủ đầy bụi và những mảnh đá vỡ, dù nó chẳng hề làm Draco bận tâm. McGonagall rất cứng rắn. Bà có thể giải quyết mọi thứ.
Tiếp tục bước đi, anh nhẹ nhàng gõ cửa trước khi nghe thấy một giọng nói thân thuộc, “Vào đi, cậu Malfoy.” Chờ đã. Nhẹ nhàng bước vào văn phòng, Draco cẩn thận tránh ánh mắt của mình khỏi bức chân dung của Albus Dumbledore và Severus Snape.
“Làm thế nào bà biết đó là tôi?” Có lẽ đó là bí mật của các Hiệu trưởng hay Nữ Hiệu trưởng. Luôn luôn biết mọi thứ trước khi người khác hành động. Điều đó sẽ giải thích rất nhiều về Dumbledore.
“Có hàng trăm các bức chân dung trên hành lang, cậu Malfoy, và họ là một nguồn thu nhận thông tin rất hữu hiệu.” Đặt bút lông xuống, McGonagall ngẩng đầu và nhướn mày. “Tôi cho rằng cậu đến đây là có lý do.”
Draco gật đầu và liếc nhìn xung quanh. Thảm đỏ. Không hề ngạc nhiên chút nào, thực ra thì, trên đó có một vài vết bẩn. Họ hẳn lên để ai đó làm sạch nó. “Tôi hy vọng rằng bà có thể nói cho tôi biết về xoay thời gian. Gần đây tôi vừa mua một quyển sách về nó, và tri thức trong đó thì…”
“Thiếu hụt hả?” Có tiếng những tấm da dê cọ xát vào nhau – công việc của Bộ mà bà phải làm thật khủng khiếp. “Điều đó không khiến tôi ngạc nhiên đâu. Không có nhiều thông tin về nó, chưa đề cập đến việc nó là một phát minh gần đây. Cho dù ít được biết đến thì tất cả chúng cũng bị tiêu huỷ vào những năm trước-”
“Thật ra thì, có quá nhiều thứ. Tôi không thể giải mã chúng nó. Quyển sách được viết bởi ngài Dunsworth.” Draco tự mắng mình vì không mang quyển sách theo. Nó sẽ khiến lời giải thích dễ dàng hơn là không có hiện vật nào. “Tôi không thể nhớ được tựa đề.”
“Howard Dunsworth?” McGonagall sửng sốt, trông có vẻ nghiêm túc hẳn lên. “Tôi không hề biết rằng ông ta đã in sách về vấn đề đó… Ông ta từng làm việc cho Bộ Pháp thuật làm ra những cái xoay thời gian. Tôi tin là ông ấy nghỉ hưu rồi.”
“Có lẽ ông ấy xuất bản nó khi chúng bị phá huỷ. Cung cấp nhiều thông tin hơn chẳng có nguy hiểm gì đâu.” Draco liếc nhìn xung quanh phòng- Ugh. Đỏ và vàng. Dĩ nhiên. Anh lấy một cái ghế và ngồi xuống, cử động của anh khiến nó phát ra vài tiếng cọt kẹt phản đối.
“Có vẻ là vậy.” Và McGonagall quay trở lại với công việc giấy tờ của mình và viết gì đó. Huh, Draco chưa từng ở trong văn phòng này nhiều lần- Phải rồi. Những bức chân dung. Đừng nhìn lên tường. “Tôi khá là ngạc nhiên khi cậu đến đây, thay vì cố gắng liên lạc với tác giả.”
“Trông nó như một quyển sách giáo khoa nên tôi nghĩ rằng người tốt nhất để xin giúp đỡ là một trong những giáo sư của tôi. Tôi e rằng tôi không thể đợi cho đến khi năm học mới bắt đầu.” Đừng nhìn thẳng vào mắt bà ấy. Bà ấy có thể cảm nhận được sự sợ hãi, Draco chắc chắn điều đó.
“Tôi tò mò đấy, cậu Malfoy, tại sao cậu lại đột ngột hứng thú với xoay thời gian như vậy?” Đừng. Nhìn. Lên. Draco nhìn chằm chằm bàn của bà, nhìn lướt qua mớ giấy tờ.
“Chỉ là đề tài này vô tình thu hút sự chú ý của tôi.” Ồ, có vẻ như bà đang ký tên lên những lá thư sẽ sớm đến tay những học sinh – có hơi muộn hơn trong năm nay, mặc dù vẫn còn những phù thuỷ và pháp sư đang sửa chữa toà lâu đài.
“Đúng vậy.” Một vài phút im lặng trước khi McGonagall bắt đầu giải thích. “Những cái Xoay thời gian là một loại phép thuật phức tạp mà nó chỉ được sử dụng trong những thế kỷ trước. Bộ Pháp thuật đã đảm bảo chắc chắn biết về việc sử dụng nó kể từ khi việc du hành thời gian có thể gây ra rất nhiều thứ tồi tệ. Họ chỉ có thể quay trở lại, hay lúc này đây sống lại tại một thời điểm xác định nào đó. Khoảng thời gian dài nhất để quay về quá khứ là một năm, nhưng sau đó cậu sẽ đối mặt với mối đe doạ gặp lại chính bản thân mình trong quá khứ.”
“Chúng rất khó để hiểu được và sử dụng, với sức mạnh của chúng, và hơi khó chịu, một loại ma thuật nguy hiểm. Với những gì mà tôi được biết, tuy nhiên, tất cả những cái xoay thời gian đã bị phá huỷ trong Trận chiến tại Cục Thần bí và năm 1996 rồi. Tôi chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc đến chuyện làm ra nó nữa, và tôi không hề nghi ngờ rằng sẽ rất lâu trước khi họ làm ra nó. Còn câu hỏi nào không?”
Draco chậm rãi gật đầu, phân tích những thông tin anh nhận được. Anh thở dài và điều chỉnh nhịp thở, tóc anh lung lay nhẹ trong gió. Anh mất một lúc để liếc nhìn tóc mình trước khi ngẩng đầu lên nhìn McGonagall. Như thể rằng bà đã quá mệt mỏi từ khi chiến tranh – như tất cả mọi người khác – bà vẫn có thể giữ vẻ duyên dáng của mình. Bà là một người hoàn toàn thấu hiểu, và vẫn luôn nghiêm khắc như trước, mái tóc của bà búi sau đầu – như thường dù bà không đội nón. Một cảnh tượng có hơi lạ lùng. “Chỉ có Xoay thời gian mới có thể quay trở về quá khứ, hay còn cách khác để làm được điều đó?” Giữa khuôn mặt mình bình tĩnh, Draco. Đừng từ bỏ mọi thứ.
“Với những gì tôi biết thì chỉ có một thí nghiệm có thể chứng minh điều đó. Có một người đã nỗ lực tái tạo lại pháp thuật này, dĩ nhiên rồi, nhưng…” McGonagall do dự, trông hơi xanh xao. Và ồ, không. Bất cứ điều gì khiến McGonagall trông tệ như vậy sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. “Những cái xoay thời gian là cách tốt nhất để du hành thời gian.” Draco chậm rãi gật đầu, nhìn bà bằng ánh mắt hơi kỳ lạ.
“Là cách an toàn nhất.” Draco nắm lấy khuy măng sét của mình – anh chưa từng ra ngoài mà không có chúng, thật vậy. Một trong những thứ mà mẹ anh đã dạy anh. Một quý ông lịch thiệp mà không có khuy măng sét thì không phải là một quý ông nữa.
“Là cách sáng suốt duy nhất,” McGonagall khịt mũi, kéo một lá thư khác đến trước mặt và ký tên. “Du hành thời gian là thứ mà các phù thuỷ đã cố gắng đạt được kể thừ thời đại của Merlin, cậu Malfoy ạ. Nó nguy hiểm và không thể lường trước và nó có thể giết chết cậu.” Draco cau mày, mũi anh nhăn lại vào lúc này. Năm thứ ba… Đã có một vài lời đồn vào năm ba-
“Bà đã cho phép Hermione Granger dùng nó để đi đến những lớp học khác nhau đúng không?” Người phù thuỷ già gật đầu, triệu hồi một lọ mực mới trước khi nói.
“Phải, cô bé được chấp thuận bởi Bộ Pháp thuật và chịu những lời hướng dẫn và luật lệ rất hà khắc. Cô bé cuối cùng cũng thôi dùng nó bởi vì bài tập quá nhiều. Đối với cô bé.” Đặt bút lông xuống, McGonagall nhìn Draco với ánh mắt hà khắc. “Tôi nhận ra rằng cậu muốn thay đổi mọi thứ, Draco, nhưng đây không phải là cách.”
“Bà cho phép một năm ba không chỉ thay đổi mọi thứ, nhưng bà con cho phép một năm ba sử dụng xoay thời gian hết cả một năm học,” Draco chỉ ra, ném lại một cái nhìn hà khắc cho bà với cằm siết lại. Anh từ chối việc bị đối xử như một đứa trẻ thiếu suy nghĩ.
“Chúng đã bị phá huỷ hết rồi và vào lúc này nó không hề là một cách an toàn và đáng tin cậy để quay trở về quá khứ,” McGonagall quay trở lại với công việc của mình, một dấu hiệu rõ ràng cho sự tiễn khách. “Nếu cậu vẫn còn câu hỏi thì tôi đề nghị cậu thử liên lạc với tác giả, Howard Dunsworth.”
“Không hề có cách để liên lạc trong quyển sách này,” anh đáp trả, đọc lại lá thư. Không có Weasley nào xuất hiện nữa, ít nhất. Bảy rất… Bảy rất hoàn hảo.
“Tôi biết rằng tôi sẽ hối hận vì điều này.” Người phụ nữ trông già đi và yếu ớt khi bà viết gì đó vào một tấm da dê, đưa nó cho Draco. “Mang theo trà hoa cúc.” Draco nhìn vào tấm da dê nhỏ. Màu mực, dĩ nhiên rồi, màu xanh lục bảo. Đó là màu mực mà McGonagall thường xuyên sử dụng. Trên đó là cái tên Howard Dunsworth, địa chỉ, và… hai từ khác. ‘Xoáy thời gian.’
Đứng lên và nhìn thẳng vào McGonagall, Draco gật đầu. “Tôi sẽ.”
Xoáy thời gian, huh… Ít ra thì, nghe cũng có vẻ hứa hẹn.
::
“Ồh, xin chào.” Người đàn ông đã trả lời tiếng gõ cửa của anh nhắc Draco nhớ đến Slughorn, điều khác biệt duy nhất là mái tóc sặc sỡ màu đỏ – đủ sáng để trở thành một Weasley, thật vậy. Người đàn tròn trịa và trông đứng tuổi để nghỉ hưu rồi, đôi mắt màu nâu sáng quan sát anh đầy tò mò. “Tôi có thể giúp gì cho cậu, chàng trai trẻ?” Draco nhìn ông ta, mất một lúc để quan sát trước khi gật đầu và cười nhẹ. Điều mà anh hy vọng đủ để xua tan sự xấu hổ.
“Ngài Dunsworth? Tôi có vài câu hỏi cho ngài.” Anh lấy ra hộp trà hoa cúc mà mình đã mang theo. “Tôi có trà đây.” Hoàn toàn giống với Slughorn.
“À, tốt lắm. Tôi ghét phải lãng phí trà ngon,” Howard bật cười, mở rộng cửa và lùa Draco vào phòng khách. Một cái vẫy đũa nhẹ và những tách ra và một hộp bánh quy bay đến bàn. “Bây giờ thì cậu muốn đặt câu hỏi gì cho tôi, cậu bé?”
“Tôi muốn biết về những cái xoay thời gian kể từ trận chiến. Tôi nghĩ rằng, với cách mà ông miêu tả kỹ càng về thiết bị này, ông sẽ là người hiểu rõ nhất vấn đề này. Đúng chứ?” Câu hỏi của anh được trả lời bằng một tiếng cười khúc khích trầm thấp, Howard chăm chú chuẩn bị trà. Draco quyết định xem nó là một dấu hiệu tốt.
“Một linh hồn lạc lối khác muốn có thêm thời gian sao? Hay có lẽ là một linh hồn lầm lạc muốn có một cơ hội thứ hai… Không nhiều người bị đẩy đến con đường tìm hiểu loại phép thuật nguy hiểm này, và thường thì những người đều là những người chẳng còn gì để mất.”
“Tôi-” Draco ngăn bản thân mình lại khi anh đã sẵn sàng bảo vệ mình trước khi nhăn mũi và nhìn người đàn ông đầy kỳ lạ. “Có những người khác sao?”
“Có đủ loại người đến thăm tôi,” Howard giải thích, đặt tách trà trước mặt Draco, dĩ nhiên là kèm với sữa và đường. “Tất cả những ai tò mò về phép thuật thời gian, và những cái xoay thời gian. Không khó để phân chia họ ra đâu. Nói tôi nghe, Draco Malfoy, cậu biết được bao nhiêu về những cái xoay thời gian.”
Ah. Cảm giác này là cảm giác mà Draco vô cùng quen thuộc. Cảm giác bị đe doạ. “Tôi đã đọc trong sách của ông.”
“Vậy cậu hẳn đã nhìn thấy lời nhắn cảnh cáo của tôi, về việc phép thuật thời gian nguy hiểm đến cỡ nào,” Howard nói, giọng nói mất đi sự vui vẻ của mình, tông giọng được nâng cao hơn. “Tôi gần như mất cả đời mình để tạo ra những cái xoay thời gian, và tất cả chúng chỉ mới chạm đến bề nổi của những gì loại phép thuật này có thể làm được.”
“Ông… Ông tạo ra chúng.” Draco không làm gì để che giấu sự khiếp sợ trong giọng nói của mình, tách trà của anh vẫn nằm trên bàn khi anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. “Thật lòng mà nói tôi không nghĩ rằng ông sẽ…”
“Tôi trông không giống với loại người sáng tạo, đúng không,” Howard cười, không khí trong phòng thoải mái hơn bởi câu nói đó. “Tôi làm ra nguyên mẫu đầu tiên khi tôi mới hai mươi. Vào khoảng hơn bốn mươi năm về trước. Với tất cả những ma thuật tân tiến mà ta có, phép thuật thời gian vẫn còn rất mới mẻ.
Draco sửng sốt. Và nó thể hiện rõ ràng trên mặt anh. “Tôi nghĩ ràng ông lớn tuổi hơn.” Câu nói khiến người đàn ông cười lớn hơn, khuôn mặt Howard sáng lên thích thú.
“Tôi nghĩ rằng tôi thích cậu, Draco Malfoy. Có một số ít người ngạc nhiên về việc tôi trẻ hơn họ nghĩ. Nhưng chúng ta sẽ không nói về điều này.” Một nụ cười nhếch mép đậm chất Slytherin trên mặt ông. “Không, không, chúng ta sẽ nói về việc cậu muốn sử dụng xoay thời gian như thế nào.” Draco quan sát Howard lần nữa, chậm rãi gật đầu khi chân mày anh nhăn lại trong dòng suy nghĩ,
“Ông có biết Horace Slughorn không?” Gật đầu, Howard chồm tới để bỏ thêm ít đường viên vào trà của mình.
“Ông ta chỉ mới bắt đầu dạy học khi ta đến Hogwarts. Dĩ nhiên là vẫn giữ liên lạc mật thiết. Một Chủ nhiệm nhà tốt.” Draco chậm rãi gật đầu. Ừm. Điều này đã giải thích tại sao. “Bây giờ, tôi đoán rằng cậu muốn thay đổi kết quả trong cuộc chiến gần đây?”
Draco nghĩ ngợi một lúc trước khi lắc đầu. “Không,” anh chậm rãi nói. Anh muốn mọi thứ về đúng chỗ của nó. “Không phải kết quả. Tôi chỉ… Có vài người xứng đáng được sống sót.”
“Vậy nên cậu tìm cách thay đổi kết quả về việc ai sống và ai chết,” Howard chỉ ra, hoàn toàn thẳng thắng. “Sẽ không khôn ngoan nếu cậu chơi đùa với vấn đề nguy hiểm như vậy, cậu biết đó. Quyết định rằng ai được cứ sống, ai được sống tiếp… Nó giống như đang chơi đùa cùng thần thánh.”
“Tôi nghĩ về nó nhiều hơn khi tôi đánh đổi cuộc sống của mình cho họ.” Câu nói khiến căn phòng im lặng hẳng đi, Howard trông như qua nsát anh khi ông nhấp trà của mình. Draco vẫn ngồi lặng im, không hề động đến nó.
“Cậu biết đó, không hề có nghi ngờ gì về chuyện những cái xoay thời gian đã bị phá huỷ hết ở Bộ Pháp thuật. Không còn cách nào an toàn và đáng tin để quay trở về quá khứ.” Draco gật đầu, xoay khuy măng sét của mình bên cổ tay trái, đảm bảo rằng cổ tay áo được kéo thẳng. Anh chỉ liếc nhìn xuống tách trà của mình trước khi cầm nó lên vào uống một ngụm nhỏ.
“Tôi đã được cảnh báo trước.” ‘Không phải là cách an toàn và đáng tin cậy’. McGonagall đã nói rất nhiều về những điều tương tự, nhưng… Điều đó chỉ chứng mình rằng vẫn còn những cách khác để quay về quá khứ và chúng không hề phổ biến.
“Kể cả khi cậu muốn quay về trước chiến tranh và cứu những người khác, ai sẽ tin tưởng và nghe cậu?” Howard nhướn mày, giọng nói hoàn toàn được nâng cao. “Cậu là một Tử Thần Thực Tử, và là một Malfoy. Họ sẽ sớm giết chết cậu thay vì lắng nghe cậu.”
“Tôi không giống như vậy lúc ở năm nhất,” Draco chỉ ra, đảo mắt nhìn người đàn ông. Sao ông ta dám.
“Những cái xoay thời gian chỉ có thể đảm bảo an toàn để giúp cậu quay trở lại quá khứ trong vòng năm tiếng đồng hồ, và mọi thứ đều có thể giết chết cậu. Cũng như nếu cậu quay trở về xa như thế, làm thể nào cậu giải thích bản thân là ai cho những người khác? Cho chính cậu trong quá khứ?”
“Những người khác không cần biết về nguồn gốc của tôi.” Về bản thân anh trong quá khứ… Anh là một Tử Thần Thực Tử. Sự im lặng lại bao trùm căn phòng, chỉ bị phá vỡ khi Howard cắn nửa cái bánh quy trước khi nhúng nó vào trà của ông.
“Hãy giả sử một tình huống trên lý thuyết. Cậu có thể trở lại vào những năm đầu ở Hogwarts và cậu trở thành bản thân mình trong quá khứ. Cậu sẽ làm thế nào để đương đầu với sự thật rằng mọi người biết cậu sẽ biết một cậu khác. Cậu sẽ không bao giờ gặp lại những người mà cậu biết vào lúc này lần nữa.”
“Hiển nhiên rồi, Hogwarts sẽ thay đổi cách xử sự của thôi, và nhiều đứa trẻ khác sẽ quay trở lại năm nhất như một người khác, vậy nó sẽ là một sự đổi khác to lớn với những người khác.” Mẹ của anh, vào lúc này. Pansy. Blaise. Đó là những người duy nhất vào thời điểm này mà anh quan tâm đến,
“Đúng, nhưng cậu chưa trả lời vế sau,” Howard chỉ ra, nhúng phần còn lại của cái bánh quy vào trà. “Cậu sẽ giải quyết ra sao nếu cậu biết rằng mình sẽ không gặp lại người cậu yêu quý lần nào nữa. Ít nhất, họ không hề biết cậu.”
“Về điều này, tôi phải nói rằng có rất ít những người như vậy,” Draco khô khan nói, kiềm chế bản thân khỏi phải đảo mắt – nhưng hiếm khi anh thành công. Thật sự.
“Và giờ thì cậu ở đó với sự thật rằng mình là một đứa nhóc mười một tuổi trong thế giới của những người lớn, những người tin rằng chiến tranh đã là dĩ vãng. “Howard lắc đầu. “Kẻ Không Được Gọi Tên Ra là một mối lo ngại xa vời, vào thời điểm đó.”
“Điều đó không đúng. Vào thời điểm đó, họ vẫn sợ hãi khi gọi tên hắn. Có rất nhiều thứ nếu biết cân nhắc thì sẽ ‘vô cùng dễ dàng.’” Draco đặt tách trà của mình xuống, bắt chéo chân và đặt tay mình lên đầu gối.
“Điều đó đã đủ để họ nghi ngờ mục đích của một đứa trẻ mười một tuổi rồi. Không một ai sẽ tin tưởng vào những gì cậu nói,” Howard lắc đầu. “Cậu chỉ có được những gì mà tương lai sẽ diễn ra vào thời điểm đó. Không còn gì khác nữa.”
“Điều đó là quá đủ rồi,” Draco cãi lại, cố gắng giữa vững sự kiên định trong giọng nói. “Tôi sẽ biết lúc nào và làm thế nào để không khiến những đứa trẻ đó mất mạng. Tôi có thể ngăn chặn nó. Tôi có thể cứu chúng.”
“Không có cuộc chiến nào không có nạn nhân cả,” Howard nói, giọng nghiêm khắc và lạnh lùng, khác hẳn lúc trước. “Cậu không thể cứu tất cả mọi người.”
“Không có nạn nhân, không. Cặp song sinh nhà Weasley? Giải đấu Tam Pháp Thuật? Tôi có thể cứu họ. Họ không xứng đáng phải chết.” Anh sẽ không giết Dumbledore. Dumbledore sẽ không chết.
“Giải đấu là năm 1994.” Người phù thuỷ lớn tuổi dựa lưng vào ghế, trông như thể họ đang có một bữa uống trà trưa ấm áp. “Cậu sẽ phải quay trở lại thời điểm đó. Xa hơn nữa thì sẽ không ai tình nguyện lắng nghe hay tin tưởng cậu.”
“Ông hẳn là không chú ý khi trước đó tôi đã bảo là năm nhất, Howard.” Draco hơi chế nhạo, hơi xoay đầu để nhìn xung quanh ngôi nhà. Nó thật… bừa bộn. Đồ cổ ở khắp mọi nơi. Thật khó coi.
Mất một lúc trước khi anh nhận ra Howard đang trầm tư, người phù thuỷ trông như đang cân nhắc lại điều gì đó kỹ càng hơn. “Cậu chắc chắn rằng đây là những gì cậu muốn. Sẽ không thể thay đổi được khi nó thành hiện thực.” Draco chạm phải ánh mắt của người đàn ông. Nó có màu nâu đậm, và khiến Draco nghĩ tới màu hạt dẻ.
“Tôi chắc chắn.” Không còn gì dành cho anh trong thế giới này- trong thời điểm này. Mọi thứ đều sai trái với anh. Anh phải sửa chữa nó. Anh có một cơ hội vào lúc này, và anh sẽ không lãng phí nó.
Tiếp tục nhìn Draco, Howard quay đi với một nụ cười toe toét. “Được rồi, Draco Malfoy… Hãy đi và nói lời tạm biệt với người quen của cậu và quay trở lại đây vào ngày hôm sao. Cậu muốn thay đổi mọi thứ? Xin mời.”
“…Tôi ngạc nhiên là ông không tranh cãi thêm nữa,” Draco nói khi anh đứng dậy, nhìn người đàn ông một lần nữa. Ông ta trông vô cùng giống với Slughorn.
“Cậu là người duy nhất mà tôi không thể ngăn cản chỉ vì cậu quá cứng đầu,” Howard bật cười. “Mặt khác, cứu nhiều người nhất có thể, cho dù phải trả giá là chính bản thân mình? Có vẻ là điều một quý tộc sẽ làm.” Ông đột nhiên cau mày. “Cậu không phải là một Gryffindor, đúng không?” Draco khinh bỉ, nhăn mũi và khoanh tay trước ngực khi bực bội ra khỏi căn nhà.
Sao ông ta dám. Thật nực cười. Anh như là Gryffindor? Ồ, thật nực cười. Không, không, anh làm điều này hoàn toàn vì lợi ích của bản thân anh. Giờ thì điều duy nhất cần phải làm là nói với mọi người rằng anh sẽ… sẽ đi du lịch.
Một chuyến đi rất, rất dài.