Draco Malfoy và Hòn Đá Phục Sinh - Chapter 2
Chapter 02 ~ The Vanishing Man
Chương 02 ~ Người Đàn Ông Biến Mất
“Mẹ,” Draco nhẹ nhàng nói khi anh bước vào phòng vẽ nhỏ sâu bên trong Thái ấp.
“Draco,” Narcissa dịu dàng mỉm cười, đứng lên để ôm lấy con trai mình. Người Thần Sáng ở nhà của Narcissa để giám sát tại gia trong một tuần qua chỉ kín đáo liếc nhìn họ trước khi quay trở lại với tờ Nhật báo Tiên tri anh ta đang đọc dở. “Con thế nào?” Draco mỉm cười, ôm lấy bà và gật nhẹ đầu. Anh luôn luôn thích được ôm mẹ mình, và anh chắc chắn sẽ nhớ khoảnh khắc này, không để đến sự ấm áp mà bà luôn dành cho anh.
“Con ổn. Còn mẹ thì sao?” Ít nhất thì mẹ anh vẫn ở đây khi Draco quay về… Narcissa không thay đổi quá nhiều sau mọi chuyện. Những năm gần đầy bà vẫn cư xử như khi Draco còn trẻ.
“Ổn cả,” Narcissa mỉm cười, dẫn Draco đến một cái ghế và rót cho anh một tách trà như thường lệ. “Mẹ đang dọn dẹp nhà cho mùa xuân đến. Con sẽ rất ngạc nhiên cho xem.”
“…Mẹ,” Draco nói, không thể ngăn mình cười khúc khích khi anh quan sát bà. “Bây giờ là giữa mùa hè mà.”
“Không bàn cãi gì cả nhé,” Narcissa cựa quậy, đặt tách trà của Draco xuống trước mặt anh. “Mặt khác, đó là cách để khiến mẹ bận rộn vào những ngày này.” Draco nhấp một ngụm với nụ cười hài lòng. Mẹ anh biết rằng anh thích loại trà như thế nào. Thật tuyệt.
“Phải, con cũng nghĩ vậy.” Đặc biệt là khi không có gì Narcissa có thể làm được. Bà ấy, ít nhất thì có thể giữ đũa phép của mình khi bị giám sát tại gia.
“Con đã trải qua những gì nào, con yêu. Mẹ cảm thấy rất lâu rồi kể từ lần cuối gặp con.”
“Mẹ, con hoàn toàn ổn mà.” Anh nở nụ cười ấm áp với bà. Đứng lên và đi đến trước mặt bà, ôm lấy mẹ mình.
“Và con đang thể hiện tình cảm của mình quá mức và con trông như thể đang có tâm sự vậy,” Narcissa phản đối, ôm chặt lấy Draco và nhẹ nhàng cất lời. “Mẹ hiểu con, Draco.”
“Con… sẽ đi du lịch,” anh cẩn thận nói, liếc nhìn người Thần Sáng. Không nghi ngờ gì rằng anh sẽ ngồi tù ngay bên cạnh nhà ngục của cha mình ở Azkaban nếu Bộ biết về chuyện này. “Và con sẽ không quay lại.”
“Draco,” Narcissa thì thào nói, cũng liếc nhìn về phía Thần Sáng. Người đàn ông trông có vẻ như không quan tâm đến họ. “Nếu con rời đi trước khi án phạt của con kết thúc thì nếu họ bắt được con…”
“Con cho rằng điều đó là không thể nào. Con sẽ không ra nước ngoài.” Anh nhìn bà đầy hàm ý, vừa hy vọng bà hiểu được vừa cầu nguyện rằng bà không hiểu. Trong khi anh muốn bà biết mọi thứ… Anh cũng không muốn bà phải san sẻ gánh nặng cùng mình.
Narcissa cau mày, trông hoang mang một lúc trước khi lắc đầu. “Ta e rằng ta không hiểu được, Draco.” Draco lắc đầu với một tiếng thở dài.
“Con… Con…” Anh không chắc rằng mình có muốn bà ấy hiểu không. “Con phải thử sửa chữa mọi thứ.” Cả căn phòng im lặng chỉ còn lại tiếng lật sách, Narcissa mỉm cười yếu ớt và nắm lấy tay Draco.
“Giữa an toàn nhé, con ta, dù cho con có làm bất cứ điều gì. Hãy suy nghĩ thật cẩn thận và đừng hành động vội vàng dù là con đang làm gì.” Draco gật đầu, ngồi lại ghế của mình.
“Ta tin rằng con sẽ kể cho ta nghe một vài điều con đã phát hiện trong khi dọn dẹp đúng chứ?”
::
“Ồh? Cậu đang âm mưu gì vậy, tình yêu?” Pansy nhướn mày nhìn Draco khi cô mở cửa, Blaise tò mò nhìn sang từ một phòng khác. “Và đừng cố lừa tớ. Tớ biết khi cậu làm vậy.” Draco nhún vai khi anh lách người vào phòng, tự làm bản thân mình thấy thoải mái.
“Ai nói rằng tớ đang âm mưu gì đó hả?” Blaise khịt mũi, người đang ngồi ở cuối trường kỷ và lắc đầu.
“Vì đó là cậu, Malfoy. Không phải cậu lúc nào cũng âm mưu gì đó sao?” Ừ thì, ít nhất cậu ấy cũng không nói sai.
“Bên cạnh đó, dĩ nhiên rồi. Cậu ấy nói như thể rằng tớ là kẻ đặc biệt mưu mô vậy.” Draco khoanh tay và nhướn mày với Pansy. Anh thật sự trông giống hệt như một đứa trẻ đang bĩu môi, nhưng Pansy và Blaise được phép nhìn thấy điều đó.
“Đó là bởi vì cậu vốn như vậy,” Pansy chỉ ra, ngồi bên cạnh hai người bạn nam và gác chân mình vào lòng Blaise. Cô ngay lập tức dựa thẳng lưng vào ngực Draco. “Nói tớ nghe xem, cục cưng, nó tệ thế nào hả?”
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì,” Draco ậm ừ, cắn móng tay. Ít nhất thì bản thân anh lúc còn trẻ rất quan tâm chăm sóc chúng. Anh chắc rằng mình sẽ giữ thói quen đó. Bây giờ thì nó trông có vẻ tệ hơn chút thôi, thật sự là vậy.
“Ồ, cậu hoàn toàn hiểu tớ nói gì mà,” Pansy thở hổn hển, đá vào bụng của Blaise. “Blaise, giúp tớ nào.”
“Hm? À, phải, Malfoy.” Giọng nói của người con trai còn lại trông gần như chết chóc và đầy đe doạ. “Nói cho chúng tớ nghe bí mật và âm mưu của cậu để chúng tớ không cản trở nó đi. Mua ha ha.”
“Hai cậu. Ngăn cản tớ? Như thể sẽ có ngày đó vậy,” Draco bật cười, trông rất thích thú. Anh hoàn toàn mưu mô hơn họ nhiều. Làm thế nào mà Blaise trở thành một Slytherin thay vì Ravenclaw, thật sự thì Draco sẽ không bao giờ biết tại sao.
“Tuyệt, giờ thì nó nghe y hệt như là tội phạm nguy hiểm đang âm mưu vậy,” Blaise cười lớn, thoải mái dựa vào trường kỷ. “Cậu thực sự âm ưu gì hả? Cậu trông có vẻ… xuống tinh thần. Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối cậu thăm chúng tớ.”
Draco nhún vai. “Tớ… sẽ đi du lịch,” anh nói. Đó là tất cả những gì mà anh phải nói, thật sự là vậy. Nếu họ biết nhiều hơn, họ sẽ hỏi nhiều hơn.
“Chuyến đi tốt nhất là ở trong nước,” Pansy cau mày, túm lấy áo của Draco. “Án phạt, cưng ơi. Phá vỡ nó là hành động của một Gryffindor ngu xuẩn.”
“Ở trong nước, tớ thề.” Draco gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Không mời tớ một tách trà sao?”
“Than phiền, cứ than phiền đi,” Blaise rên rỉ, di chuyển chân của Pansy và đứng dậy đi đến nhà bếp. “Tớ sẽ già đi rất nhanh vì điều này.” Pansy làm mặt quỷ sau lưng cậu. “Tớ thấy đó, Parkinson.”
“Tớ thề. Cậu ta có mắt ở sau lưng đó,” Draco cười nhẹ nhàng, lắc đầu. “Vậy thì, Pans. Cậu đã trải qua mọi thứ thế nào? Tìm được đối tượng chưa?” Anh mỉm cười với cô, nghiêng đầu.
“Cứ cười đi,” Pansy bĩu môi, vươn tay để xoa đầu Draco. “Thôi nào, cưng ơi. Đừng có bắt tớ lập gia đình cho đến khi tớ ba mươi chứ, ít nhất là vậy.”
“Ý tớ chỉ là ai đó để cậu chơi đùa thôi,” Draco bực dọc, nắm lấy tay của cô và hôn nhẹ lên những khớp ngón tay. “Tớ luôn luôn giỏi trong trò này.”
“Ah, Hoàng tử của Slytherin,” Pansy ‘thở dài’, đặt bàn tay còn lại của mình lên trán. “Thật sự thì, tình yêu ơi, không ai trong chúng tớ có thể theo kịp cậu.”
“Ngừng tán tỉnh nhau đi,” Blaise cằn nhằn, bước vào với trà của bọn họ. Khi Blaise đặt trà xuống, Draco cười toe toét đầy nghịch ngợm, cầm lấy tay Blaise và lặp lại hành động của mình. “Cậu biết rõ hứng thú của tớ thật sự ở đâu mà.”
“Khốn kiếp ở mọi lúc,” Blaise thở dài, đánh vào một bên đầu của Draco. “Làm thế nào mà cậu không ngủ với tất cả mọi người trong trường vậy, tớ sẽ chẳng bao giờ biết được. Uống tách trà ngu ngốc của cậu đi.” Draco run rẩy một lúc, cầm lấy chiếc tách làm bằng gốm sứ và cúi thấp đầu trước khi uống nó. Anh nhăn mũi trước khi đứng lên và thở dài khi bước vào nhà bếp. Thật sự thì, bảy năm trôi qua và họ vẫn không biết cần phải bỏ bao nhiêu đường vào tách của anh. “Không phải ai cũng thích uống trà ngọt như đường đâu!”
“Lần tới chỉ cần mang đường theo thôi,” Draco nói với Blaise. Một loạt những tiếng càu nhàu quen thuộc khi Draco cho thêm đường viên vào trà của mình.
“Cậu vẫn không nói với bọn tớ rằng cậu sẽ đi đâu,” Pansy nói, có vẻ như cô đang cố gắng ngồi vào lòng Blaise. “Nơi nào đó thú vị sao?”
“Hy vọng vậy,” Draco ấp úng khi anh quay trở lại vào nhìn thấy Pansy thật sự đang cố gắng ngồi trong lòng Blaise. Anh cảm thấy mình nên đứng thì hơn.
“Mang quà về cho chúng tớ đó.” Có vẻ như Blaise cuối cùng cũng từ bỏ và để Pansy làm những gì cô muốn. Đó là cách mà họ sống cùng nhau ở Hogwarts. “Hay thứ gì đó đắt tiền.”
“Mm.” Anh sẽ nhớ hai người bọn họ… Anh phải đảm bảo rằng sẽ cư xử với họ đúng mực, vào lần tới.
::
Draco thật sự không chắc tại sao anh lại đi dạo quanh Hẻm Xéo. Không phải là anh muốn mang thứ gì đó theo với mình. Có lẽ là anh chỉ muốn… tạm biệt mọi thứ. Tạm biệt nó vào lúc này. Hm. Có lẽ anh nên tìm hiểu về tiểu sử của Harry Potter để đảm bảo- “Lại lén lút làm gì nữa sao, Draco?”
Draco ngay lập tức nổi giận, lườm. “Potter. Theo dõi tao nữa hả? Tao cho rằng mày đã ngừng việc đó lại rồi chứ.” Ugh, tại sao Potter không bao giờ chú ý và để anh một mình chứ. Ôi. Ôi, Merlin thân mến. Anh sẽ phải cư xử tốt với Potter trong tương lai.
“Bình tĩnh nào, Draco,” Potter bật cười, một cái liếc nhìn để nhận ra rằng cậu ta vẫn đang cải trang. Mái tóc đỏ sậm màu và đôi mắt hạt dẻ. “Tao chỉ tò mò thôi. Tao không thấy mày thường xuyên nữa.”
“Tao không thích bị tấn công hay theo dõi. Thứ lỗi cho tao, tao không nhận ra rằng mày cần biết mọi hành động của tao.” Được rồi, Draco. Đây là lần hoan hô cuối cùng nhé. Mình cần phải phun ra nhiều nọc đọc nhiều nhất có thể để trao đổi với những gì sắp tới.
“Mày cũng khó nuốt y như trà của ta vậy.” Ugh, cậu ta lại cười nữa. Đồ khốn. Hoàn toàn không biết tự kiểm soát. “Tao không theo dõi mày, và tao không quan tâm về mọi hành vi của mày. Tao chỉ… Trông như mày có vẻ hơi xuống tinh thần.”
“Và mày thì biết gì chứ? Sống với chiến công của mày vẫn chưa đủ sao? Cố gắng để ngăn chặn và giết thêm một Phù thuỷ Hắc ám khác sao?” Draco đưa tay mình ra. “Tao đây.”
“Mày biết không, tao gần như đã quên mất mày làm quá mọi thứ lên thế nào rồi.” Dừng thích thú đi. Đừng có xem nó như điều gì đó vui vẻ lắm. “Mày không phải là một Phù thuỷ Hắc ám, Draco. Và tao nghĩ rằng sau tất cả những thứ khốn kiếp trong bảy năm qua, ‘sống với chiến công của tao’ là điều hiển nhiên. Mày cũng nên như vậy.”
Draco bực bội. “Tao? Chiến công gì? Tao không có đũa phép, Potter. Đó không hẳn là thứ gì đắt tiền mà tao không thể mua được. Và nhìn đi khi tao có nhiều cống hiến cho phe Tối hơn là Sáng, tao sẽ tự phân loại mình như một Phù thuỷ Hắc ám. Nhưng sau đó mày thì biết gì. Được nuôi dưỡng bởi muggle.”
Tại sao cậu ta lại bình tĩnh như vậy. Cậu ta không nên như thế. Potter nên cãi nhau với Draco và cố gắng ném mọi bùa chú mình có thể lên anh! “Không nhiều lắm, tao nói thật. Ron và Hermione luôn luôn lấp đầy khuyết điểm mà.”
“Tại sao mày không đánh trả? Tại sao mày không gào vào mặt tao như những người khác?! Tại sao mày đối xử với tao như-” Như thể chúng ta là bạn.
“Như một người bình thường sao?” Potter nhướn mày, búng trán Draco. Điều này chưa từng xảy ra trước đây. “Trái lại với những gì mày và những người khác nói, mày xứng đáng có một cơ hội thứ hai. Cuộc chiến này… Nó đã tạo ra quá nhiều nỗi đau rồi. Tao không muốn tạo ra thêm niềm đau nào bằng cách cô lập mày như là một kẻ mà tao ghét khi ở trường.”
“Tại sao? Mày chưa từng thực sự quan tâm. Mày chỉ cố gắng để chiến thắng. Thay đổi được gì chứ?” Draco run rẩy, cố gắng bắt kịp nhịp thở khi anh gần như gào lên. Rất nhiều người ném cho anh những cái nhìn khinh bỉ, nhưng không ai nói gì có. Có lẽ bởi vì có người khác đang ở đây. Draco cảm thấy xấu hổ, và anh có thể chắc chắn rằng tóc mình trông thật hỗn loạn.
“Tao nhận ra rằng hai ta đều bị kéo vào chuyện này.” Potter dựa vào tường gạch của cửa hiệu mà họ đang đứng đối diện, trông thư giãn và bình tĩnh. “Mày cũng bị kéo vào chuyện này nhiều như tao. Tao biết rằng chúng ta sẽ không bao giờ là bạn, không thực sự là bạn, nhưng… Potter và Malfoy không nhất thiết phải là kẻ thù một mất một còn đến phút chót.” Draco nhìn cậu ta một lúc, liếc nhìn cửa hàng và ồ… Ồ.
“Tao không phải là người quyết định chuyện đó.” Anh đã đề nghị. Nó có lẽ không phải là cách ứng xử tốt nhất, nhưng… Potter là người đã từ chối anh.
“Không, mày không phải… Đó thực sự là một trong những điều mà tao ước tao có thể thay đổi,” Potter thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu giới thiệu Áo Chùng của Phu Nhân Malkin cho Mọi dịp. “Mày hẳn sẽ là một người bạn tốt.” Mặc dù Draco bị sốc bởi lời bình luận – và không tình nguyện bị đụng chạm – nhưng anh không cho phép nó thể hiện ra ngoài, chỉ khoanh tay và dựa vào bên tương khác của cánh của.
“Tao sẽ, dĩ nhiên rồi.” Có lẽ nhiều thứ sẽ thay đổi chỉ bởi vì một thay đổi nhỏ là họ trở thành bạn bè. ‘Potter và Malfoy không nhất thiết phải là kẻ thù không đội trời chung đến phút chót’, huh…
“Chúng ta sẽ không bao giờ là bạn, đúng chứ?” Anh liếc mắt và thấy Potter vẫn ngẩng đầu nhìn bản hiệu, giọng nói nhẹ nhàng và trầm tư.
“Khi tao sắp rời đi, tao vô cùng nghi ngờ chuyện đó,” Draco nhỏ nhẹ nói, quay đầu đi. Đúng vậy. Anh sẽ rời đi, và Potter này là người mà anh sẽ không bao giờ gặp lại. Không phải là người đã là ‘kẻ thù không đội trời chung’ của anh trong suốt bảy năm học.
“Không thể nói rằng tao ngạc nhiên. Mày chưa bao giờ là loại người ở lại một chỗ quá lâu,” Potter cười khúc khích, có thứ gì đó trong giọng nói của cậu ta làm Draco nhìn lại. “Mày sẽ hạnh phúc chứ? Mày sẽ đi đâu?” Draco nhìn cậu ta, nhìn cậu ta thật kỹ với một cái nhăn mũi. Anh luôn luôn thích màu mắt thật của Potter hơn. Cùng màu với thần chú chết chóc. Đẹp rạng rỡ.
“Tao không biết.” Sự im lặng bao trùm lấy họ, dù nó thật khó thở. Chỉ… im lặng. Yên bình. Như thể rằng họ có thể giả vờ như mình là ai đó khác trong một lúc.
“Mày biết không, mày xứng đáng được hạnh phúc.” Giọng nói của cậu ta thật nhẹ nhàng, gần như lạc mất trong tiếng ồn của Hẻm Xéo. “Mày có thể là một ‘Phù thuỷ Hắc ám’, và thỉnh thoảng vô cùng khốn kiếp, nhưng… Mày không phải là người xấu.”
“Vậy sao? Mày là một thằng khốn láo toét. Có phải chúng ta đang nói những gì là hiển nhiên vào lúc này không?” Draco không thể ngăn mình mỉm cười. Trong khi anh nghe những lời đó từ nhưng người anh gần gũi… Nó vẫn thật tuyệt khi nghe từ một người khác. Dù đó là người như Potter. Đặc biệt khi đó là Potter.
“Nó luôn có ích khi ta thừa nhận sự thật,” Potter cười lớn, thôi dựa lưng vào tường và nhìn Draco với một nụ cười trông… Draco không biết phải diễn tả nụ cười đó như thế nào. Đau khổ, có lẽ vậy? “Tao sẽ không bao giờ gặp lại mày nữa, đúng không?”
“Không. Mày sẽ không gặp lại tao.” Tại thời điểm này. Potter nên biết ơn vì điều đó. Họ có những tổn thương của chính mình trong suốt nhiều năm. Và giờ thì cuối cùng họ cũng đã buông tha nhau. Có lẽ bây giờ sẽ không còn là Potter và Malfoy nữa… Có lẽ có thể là Draco và Harry.
“Tao hẳn nên phải hạnh phúc, huh?” Potter bật cười, luồn tay vào tóc mình khiến nó trông rối tung hơn. “Mày đã làm tổn thương tao từ ngày đầu tiên, phải… Tao nghĩ rằng tao sẽ hơi nhớ mày. Không ai có thể khiến Hogwarts thú vị như vậy, sau tất cả.”
“Thật sao? Tao đã nghĩ rằng mày đã có đủ niềm vui sao những lần suýt chết mỗi năm rồi.” Anh chỉ… muốn vươn tay ra. Sửa lại mái tóc chết tiệt của Potter. Nó luôn hỗn độn.
“Mày nên nghĩ vậy,” Potter cười lớn, nụ cười dịu dàng dần khi cậu ta nhìn Draco trước khi đưa tay ra. “Nếu tao không bao giờ gặp lại mày nữa, vậy thì tao muốn mày biết rằng kể cả khi chúng ta không có khởi đầu tốt đẹp… Tao vẫn vui vì đã gặp được mày.” Tất cả kế hoạch của Draco để khinh bỉ và nhạo báng biến mất bởi hành động của Potter. Cậu ta… Đó là tất cả những gì anh đã ao ước suốt nhiều năm. Và giờ Potter ở đây. Mỉm cười. Nó khiến Draco có hơi sốc.
Draco bắt lấy bàn tay đó. “Giờ thì tao phải thanh tẩy mùi của muggle rồi. Cảm ơn vì điều đó.” Draco và Harry, huh…
Nghe thật tuyệt.
::
“Tôi biết cậu sẽ trở lại. Không một ai thực sự trở lại, cậu biết đó,” Howard đưa một tách trà ấm, Draco còn chưa vào trong. “Trà hoa cúc nhé?”
“Vậy có bao nhiêu người đã làm điều này rồi” Draco nhấp một ngụm trước khi nhăn mũi và đặt nó xuống. Anh chưa bao giờ thích trà thảo mộc.
“Mười người đã đến đây nói chuyện với tôi về phép thuật thời gian trong quá khứ.” Howard dẫn anh vào nhà trở lại phòng sách đã đầy ắp những lá thư và da dê với những ghi chú tính toán và giả thuyết bị gạch xoá lung tung. “Chỉ có hai người quay trở lại.”
“Ông có tin rằng hai người họ đã thay đổi trận chiến không?” Draco nghiêng đầu, chậm rãi nhìn qua những giả thuyết đã bị gạch bỏ. Điên khùng và đầy thông thái, thật vậy…
“Ta khá nghi ngờ đó. Họ đến đây còn trước cả khi trận chiến này bắt đầu,” Howard phẩy tay, vẫy đũa phép để cố và sắp xếp lại mớ giấy tờ. Thật là một trận chiến thất bại. “Với những gì ta có thể nói, khi mà cậu trở lại, cậu tạo ra một dòng thời gian hoàn toàn mới. Thời không này, nơi mà chúng ta đang tồn tại, tiếp tục mà không có sự tồn tại của cậu ở đây. Có nghĩa là, người mà cậu trở thành là một người thực sự tồn tại như chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi. Đó là lý do tại sao ông bảo tôi chào tạm biệt mọi người.” Bởi vì khi anh chỉ không nhìn thấy họ trong phút chốc… Thì họ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Không bao giờ. Draco suy nghĩ thật kỹ, có lẽ anh nên đi thăm cha mình, nhưng anh nhanh chóng gạt ý nghĩ nó đi.
“Kết thúc cho cậu và cho họ,” Howard gật đầu, cúi người và có vẻ những đang vẽ một vòng tròn ma thuật đầy phức tạp. Nó khiến Draco hơi lo lắng, những phép thuật như thế này chỉ sử dụng những ký tự cổ xưa, hoặc là một loại pháp thuật rất, rất hùng mạnh. “Thư giãn đi. Cậu sẽ chỉ phá vỡ một thời không thôi.”
“Ông nói rằng nó chỉ là một dòng thời gian mới,” Draco cau mày nói, xoay khuy măng sét của mình. Có cảm tưởng như anh vừa bị lừa một cách ngoạn mục, theo cách nào đó là vậy. Có lẽ anh sẽ bị giết trong đêm- Ừ. Thật ra thì bên ngoài trời vẫn sáng tỏ, nhưng suy nghĩa đó cứ vụt đến thôi.
“Thật ra mà nói, phép thuật như thế này là thứ gì đó mà ta có rất ít hiểu biết. Một dòng thời gian mới, về cơ bản, là một thời không mới. Nó giống như hiện thực ở đây, nhưng bất cứ một thứ nhỏ nào cũng có thể thay đổi nó. Những thứ mà cậu chú ý đến chưa từng ở đây trước đây. Những cái tên khác, những người khác, những toà nhà mới hoặc cũ. Ta sẽ thành thật, ta vẫn không biết chuyện này sẽ thành công như cậu mong muốn được bao nhiêu.” Ừ, nó nghe có vẻ thoải mái hơn rồi.
“Nó phải như vậy,” Draco thì thào nói. Nếu nó không… Anh đã cố gắng mà không hề có ý nghĩa gì. Anh đã phải nói tạm biệt với tất cả những người bạn… và nếu Bộ phát hiện-
“Ta cũng nghĩ như thế,” Howard vỗ lưng Draco, đẩy anh vào trung tâm vòng tròn. “Cậu, thực chất sẽ sử dụng một loại phép thuật hơi khác với xoay thời gian.” Draco tránh né sự đụng chạm và lườm ông đầy khó chịu.
“Gì cơ,” anh la lên. Ồ, nếu có thứ như vậy – thật may mắn vì nó không có ở nhà Slytherin – anh sẽ… Ừm. Họ sẽ không muốn biết về nó đâu. Hàng loạt những kế hoạch trả thù đầy cay độc sẽ được thực hiện, mất một lúc để Draco nhận ra Howard đang mở khóa một cái két phép thuật tương đối phức tạp.
“Nó là thứ mà ta đã cống hiến rất lâu để làm ra… Hãy tưởng đến việc thay vì quay trở về quá hứ, cậu trở thành chính bản thân mình trong quá khứ. Sự đồng hoá hoàn mỹ. Là bản thân cậu trong thân thể nhỏ tuổi hơn của chính mình, có thể làm sống dậy bất cứ thứ gì mà cậu nhớ được.” Giọng nói của người đàn ông vội vã. Vội vã trong sự phấn khích. Draco hơi di chuyển một chút, vẫn đứng trong vòng tròn, nhưng cố gắng nhìn thứ người đàn ông đang mở ra là gì.
“Nếu tôi không sử dụng xoay thời gian, thì tôi sẽ dùng thứ gì?” Một tiếng cười khe khẽ vang lên và Howard mang ra một vật được phủ kín, nó to hơn là xoay thời gian.
“Ta đã hoàn thành nó vào năm ngoái, vì vậy tên gọi chính thức vẫn chưa có.” Draco cau mày khi nhìn thấy hình thù của vật đó, mặc dù anh không thể nhìn nó rõ ràng. Nó nhìn… khá là kì cục. Còn kì cục hơn cái xoay thời gian. Câu hỏi được đặt ra là nếu anh dùng nó, thì làm thế nào Howard còn giữ nó được?
“Chỉ một người thôi, trong suốt bao nhiêu năm qua,” Howard giải thích, đi đến chỗ của Draco và cẩn thận đưa vật đó ra. “Cậu phải thật cẩn thận khi mở nó ra. Đừng chạm vào nó cho đến khi ta bảo, nó nhạy cảm lắm. Và nó không giống như những cái xoay thời gian, nó không trở về quá khứ cùng với cậu. Nó ở lại đây. Tại điểm khởi đầu.”
“Tôi hiểu rồi.” Draco gật đầu, vô cùng mong muốn được mở tấm vải phủ lên vật này ra. Trong khi anh sẽ không bao giờ thừa nhận mong muốn đó, hay thể hiện nó ra, anh tò mò lắm rồi.
“Bây giờ thì cậu nên nghĩ về ký ức của mình. Khoảnh khắc đáng quý nhất mà cậu muốn quay trở lại. Cậu sẽ thức dậy vào buổi sáng ngày ôm đó, nhưng ký ức phải thực sự rõ ràng và mạnh mẽ,” Howard nhắc nhở, trông rất nghiêm túc.
Draco trả lời ngay tức khắc. “Xong rồi.” Thật quá dễ dàng. Cái ngày mà anh gặp Potter ở tiệm phu nhân Malkin. Nếu anh có thể bớt xấc láo đi một chút… Họ sẽ là Draco và Harry. Đó là điều đầu tiên mà anh cần sửa chữa. Một trong những điều quan trọng nhất cần phải được sửa chữa.
“Đúng rồi, nghĩ về nó như khi sử dụng thần chú gọi thần hộ mệnh. Cậu phải hoàn toàn tập trung. Giờ thì tôi nghĩ rằng cậu có thể mở nó ra được rồi trong khi tôi bắt đầu với vòng tròn ma thuật. Nhớ kỹ, đừng chạm vào nó cho đến khi ta bảo.” Nói xong, Howard đi vòng quanh vòng tròn, thì thầm những bùa chú vô cùng phức tạp với nhiều ngôn ngữ khác nhau mà Draco chưa từng được biết đến. Draco gật nhẹ đầu và cẩn thận mở vải bọc ra. Anh gần như quên mất cả ký ức của mình. Trong phút chốc, anh quên mất cách thở như thế nào. Thiết bị này… đẹp hơn bất cứ thứ gì mà anh đã từng được nhìn thấy.
Đó là một cái hộp gỗ màu hạt dẻ đậm, trông nó như là một hộp trang sức. Ở giữa hộp, thay vì nhiều ngăn nhỏ bằng gỗ để đựng ‘trang sức’ lại là một khối cầu thuỷ tinh. Thoạt nhìn nó có màu vàng nhạt và có hình thù như một cái đồng hồ cát. Nhìn kĩ hơn thì, nó là một cái đồng hồ được làm hoàn toàn từ cát, phần cát tạo ra nó vỡ vụn ra và trôi nổi xung quanh cái đồng hồ trước khi hoà làm một với hình thù vốn có của nó. Bản thân cái đồng hồ là một ít cát, nho nhỏ màu vàng. Trông nó giống hệt như trung tâm của một dải ngân hà, với những ngôi sao bao bọc xung quanh.
Thật tuyệt vời. Không cần phải kể đến vì sao nó khiến anh ngạt thở, và anh phải tập trung trở lại để nhớ về ký ức của mình, và tập trung vào nó. Vừa kịp lúc, có vẻ như Howard đã hoàn tất vòng tròn ma thuật. Giờ thì nó đang sáng lên màu xanh biếc xinh đẹp, sáng sắp cả phòng. Gật đầu, Howard nhìn Draco. “Cậu đã sẵn sàng rồi chứ? Sẽ không thể quay trở lại đâu.” Draco hít sâu và nhìn cái xoáy thời gian trong tay một lần nữa. Chậm chạp gật đầu và rồi chuyển sang kiên quyết.
“Tôi sẵn sàng rồi.”