Draco Malfoy và Hòn Đá Phục Sinh - Chapter 3
- Home
- Draco Malfoy và Hòn Đá Phục Sinh
- Chapter 3 - Cuộc gặp gỡ của Harry Potter và Draco Malfoy
Chapter 03 ~ The Meeting of Harry Potter and Draco Malfoy
Chương 03 ~ Cuộc gặp gỡ của Harry Potter và Draco Malfoy
“Draco? Draco, con yêu, đến giờ dậy rồi.” Tiếng gõ nhanh chói tai vang vọng lại như thể có gì đó đang va vào cửa gỗ. “Chúng ta sẽ đến Hẻm Xéo trong nửa tiếng nữa. Xuống lầu dùng bữa sáng trong mười phút nhé!” Tiếng giày cao gót va chạm vào sàn nhà xa dần. Draco rên rỉ và dụi mắt. Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi với mọi thứ vừa mới xảy- Đợi đã… Phải chăng Howard đã nói rằng anh sẽ thức giấc vào buổi sáng hôm ấy- Từ từ. Hẻm Xéo. Mười phút nữa?
Draco phóng ra khỏi giường và chạy về phía phòng tắm trong phòng ngủ của mình, nhanh chóng đánh răng và chải chuốt mái tóc của mình bằng keo xịt tóc. Anh mất một lúc để nhìn mình trong gương và cau mày. Trông… Trông kỳ lạ quá. Anh đã không còn vuốt tóc ngược ra sau nữa. Ít nhất thì anh của tuổi mười tám không làm vậy. Draco chia ra hai phần ba tóc và chải nó về bên phải, cắn môi dưới khi anh nhìn vào gương. Được rồi. Vẫn gọn gàng. Chỉ… hơi khác biệt. Mọi thứ sẽ ổn.
Gật đầu, Draco vớ lấy một bộ quần áo, mặc vào và cảm thấy hơi khó chịu. Chỉ là… Anh đã trở lại tuổi mười một một lần nữa, và chỉ mới vài phút trước anh vẫn mười tám. Chỉ là… Ừ, hơi khó khăn khi xem nhẹ mọi thứ, thật sự là vậy. Merlin thân mến, anh đã thực sự làm điều này. Anh đã quay trở lại bảy năm trước và sẽ gặp Harry Potter lần đầu tiên. Anh sẽ gặp Harry Potter chết tiệt lần đầu tiên trong đời. Bây giờ là cơ hội đầu tiên – duy nhất để không phá hỏng mọi thứ và làm một người tử tế.
Draco hít sâu và gật đầu, rời khỏi phòng, bước xuống phòng ăn cho bữa sáng. Ngôi nhà lúc này thật… ấm áp hơn rất nhiều. Và sáng sủa hơn. Như thể Voldemort chưa từng đụng vào nó. Có lẽ là vậy, khi Draco nghĩ về nó anh cho rằng hắn ta vẫn chưa làm gì, vào thời điểm này. Voldemort chưa sống lại. Hắn chưa ở trong Dinh thự. Và Draco hoàn toàn chắc chắn rằng mình sẽ không trở thành Tử Thần Thực Tử. Về điều này, anh chắc chắn.
“Chào buổi sáng, Draco,” Narcissa chào, nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào mái tóc của Draco. Điều này có nghĩa là bà không hề có ý định bỏ sót một lọn tóc nào khỏi hành động của mình. “Bữa sáng nằm trên bàn. Ta sẽ gặp con bên lò sưởi sau nửa tiếng nữa, được chứ?” Draco mỉm cười rạng rỡ, ngồi xuống và gật đầu, may là bà ấy không nói gì về mái tóc của anh- Ah. Cha của anh đang ngồi ở vị trí chủ toạ, đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri như ông hay làm- Như lúc này đây.
“Chào buổi sáng, cha.” Mất một lúc để Lucius Malfoy liếc nhìn mái tóc của Draco, trông có vẻ đang quan sát nó một lúc trước khi cho thấy rằng nó được chấp nhận.
“Chào buổi sáng, Draco. Ta e rằng ta không thể đi cùng con đến Hẻm Xéo hôm nay. Một vụ lộn xộn bất ngờ xảy ra với công việc của ta.” Huh. Đó… Huh. Là lần đầu tiên, Lucius bỏ qua cho Draco. Draco cau mày nhưng nhanh chóng dừng động tác đó lại, gật đầu và đặt tay mình lên đùi để ông có thể nói tiếp.
“Con có thể biết chuyện gì xảy ra không?” Huh. Thật sự rất dễ dàng để trộn lẫn cảm giác tự hào và sợ hãi khi anh cảm nhận về cha mình ở tuổi này. Anh nên nói với ai đó về điều này ngày nào đó… Có lẽ.
“Rita Skeeter,” Lucius mỉa mai, lắc đầu không hài lòng. “Người phụ nữ đó luôn luôn cố gắng làm mọi thứ lộn xộn cả lên. Mặc dù ta không hề nghi ngờ rằng con sẽ cảm thấy bài viết gần nhất của cô ta rất thú vị.” Nói xong, ông đặt tờ Nhật Báo Tiên Tri trước mặt Draco.
Trên dòng chữ in đậm giữa trang giấy là đề mục của Rita. ‘Cậu Bé Sống Sót Nhập Học Ở Trường Phù Thuỷ và Pháp Sư Hogwarts’. Mũi của Draco nhăn lại và… anh không nhớ rằng có một bài báo nào về điều này. Dĩ nhiên, nó có thể được viết, và anh chỉ là không có ấn tượng gì về nó, dù gì cũng đã bảy năm trước rồi. Nó sẽ giải thích mọi thứ. “Đây có phải là những giả thuyết về việc cậu ta sẽ vào nhà nào không?” Dĩ nhiên là Draco biết cậu ta sẽ ở nhà nào. Nhưng anh phải thể hiện là mình như bình thường. Và hào hứng về Slytherin.
“Đa số chắc rằng là Gryffindor,” Lucius chế giễu, tạo ra một tách trà mới với cái vẫy đũa của mình – cũng như một tách khác cho Draco. “Dĩ nhiên, cũng có những người cho rằng sẽ là Slytherin… Ta cho rằng chúng ta sẽ sớm biết trong tháng tới, phải không?” Draco gật đầu với cha mình và nhấp một ngụm trà trước khi mũi anh nhăn lại. Đây không phải trà của anh. Có phải anh đã từng uống thứ này không? Ugh. Ghê quá. “Ta cho rằng con có danh sách những thứ cần mua sẵn sàng chứ hả? Con biết rằng mẹ con ghét việc phải xếp hàng mà.”
“Phải, con biết. Con-” Draco dừng lại và chậm rãi gật đầu. “Con có danh sách của mình ở tủ đầu giường.” Mẹ kiếp anh phải tìm nó. Anh phải làm điều đó sau bữa sáng. Trước hết anh phải có vài viên đường khốn kiếp để cho vào trà của mình đã.
“Tốt lắm.” Lucius thu thập giấy tờ và đứng dậy, gật đầu với Draco và sau đó đi thẳng tới lò sưởi nơi bột floo có sẵn ở đó. Mất một lúc để nhận ra rằng những gia tinh đang dọn dẹp những chén đĩa còn sót lại và… Đó có phải là Dobby không? Draco dừng lại một lúc, chỉ để quan sát. Dobby… Đó chắc chắn là Dobby. Dobby đã được trả tự do vào năm hai- Nó đã ở đây. Tai nhọn, mắt to, và những thứ khác nữa.
Draco nhìn xung quanh trước khi dựa sát lại và nói khẽ. “Dobby?” Con gia tinh sửng sốt trong phút chốc, đôi tai cụp xuống sau đầu khi nó ngước nhìn Draco.
“Vâng, cậu chủ Draco?” Ah, phải. Họ đã cư xử rất tệ với gia tình của mình, đúng chứ… đặc biệt là Lucius.
Liếc nhìn qua vai mình lần nữa, Draco dựa vào gần hơn, hạ thấp giọng mình, khi anh chắc chắn rằng Dobby có thể nghe được với đôi tai đó. “Không quá khó cho ngươi để mang cho ta vài viên đường chứ?”
Dobby nhìn anh chằm chằm với đôi mắt to một lúc lâu, nhìn xung quanh đầy lo lắng. “Cậu chủ Draco biết rằng cha mẹ cậu cấm cậu không được ăn quá nhiều đồ ngọt mà. Dobby và tất cả những gia tinh trong nhà sẽ bị trừng phạt rất nặng nếu cho cậu đồ ngọt.”
“Nó không quá nhiều đâu. Chỉ để bỏ vào trà của ta thôi. Và mẹ ta bảo rằng nó ổn.” Draco không khó để được lợi trong tình huống này, và nói dối. Chỉ chút đỉnh thôi mà.
“Nếu Phu nhân Narcissa đồng ý…” Dobby búng tay mình, chụp lấy một tô đường viên và đưa nó ra. “Của cậu đây, Cậu chủ nhỏ Draco.” Draco mỉm cười và cầm lấy năm viên đường, thả chúng vào trà và khuấy đều đến khi chúng tan hết.
“Cám ơn người, Dobby.” Điều này hơn hẳn mọi thứ, khiến Dobby nhìn Draco với đôi mắt mở to đầy khinh ngạc. Mất một lúc lâu trước khi nó hoàn thành việc thu thập chén đĩa còn dư, vẫn liếc nhìn Draco từ xa. Draco nhấp ngụm trà với sự thoả mãn. Ah. Anh hoàn toàn có thể lừa phỉnh bất kỳ ai. Mọi người sẽ nằm trong lòng bàn tay của anh. Và họ không thể làm gì để thay đổi nó cả.
Hm. Có lẽ anh nên làm gì đó nghe có vẻ ít độc ác hơn… Dù sao, nó cũng khá thú vị- Oh, phải rồi. Anh phải chuẩn bị xem mình sẽ nói gì với Harry Potter. Anh hoàn toàn không muốn cư xử thô lỗ như lần trước. Có lẽ chỉ một cuộc nói chuyện nhỏ là sẽ ổn. Hỏi thăm cậu ta thay vì chỉ kiêu ngạo đề cập đến Slytherin và những thuần huyết. Chắc chắn sẽ thành công. Cậu ta vô cùng thích nói về mình. Draco chỉ việc hỏi những câu hỏi dễ trả lời và đơn giản. Anh sẽ hoàn thành nó trong vài giây thôi trước khi anh xong việc và tiếp tục mua sắm. Ấn tượng đầu tiên luôn rất quan trọng, đó là những gì anh học được.
Mặt khác, đây là ngày đầu tiên Harry Potter đến thế giới phù thuỷ nếu những tin đồn về việc cậu ta được nuôi dưỡng bởi muggle là thật. Có nghĩa là Draco sẽ là một trong những phù thuỷ đầu tiên cậu ta gặp. Điều này ổn với anh. Anh có thể chỉ cho thằng nhóc nhỏ hơn về xã hội phù thuỷ. Không nghi ngờ rằng kẻ hậu đậu Hagrid đã đưa Potter đến quán Cái Vạc Lủng trước nhất. Như những gì lão cần, ở gần những kẻ nghiện rượu và ăn xin. Thật vậy.
Ừ thì anh cần phải sửa chữa mọi thứ sớm nhất có thể. Sau tất cả, hôm nay là sinh nhật của Potter. Ít ra cũng phải khiến nó tốt đẹp một chút.
::
“Ta không nghĩ rằng sẽ đông đúc thế này,” Narcissa cau mày, nhẹ nhàng dẫn Draco tránh xa khỏi một đám đông nhộn nhịp khác. “Con yêu, con có thể tự mua áo chùng của mình trong khi ta đi mua sách được chứ? Nó sẽ đỡ tốn thời gian hơn.”
“Tuyệt ạ. Con sẽ đi gặp người, hay người sẽ chờ con ạ?” Draco hơi nghiêng đầu và nhìn xung quanh Hẻm Xéo. Đã rất lâu rồi để từ khi anh nhìn thấy nó náo nhiệt thế này. Mọi người nói chuyện ồn ào. Không hề sợ hãi về chiến tranh. Họ cười vui vẻ và đùa giỡn. Thật tuyệt. Và nơi này là tiệm trước khi tiệm giỡn ra đời! Những người này chỉ là những phù thuỷ bình thường! Sao anh có thể coi thường họ chứ?
“Ta nghi ngờ rằng sẽ rất mất thời gian để may đồng phục cho con,” Narcissa nói, dẫn Draco khi anh gần như chạy thẳng vào một sạp hàng. Anh có hơi xao nhãng, và nó được phép. “Tại sao chúng ta không gặp nhau tại tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. Con có thể mua những quyển sách thu hút mình luôn thể.”
“Được ạ.” Draco ôm mẹ mình trước khi chạy vụt đến cửa tiệm của Phu nhân Malkin với nụ cười thích thú, gần như nhảy cẫng lên. Anh mở cửa, hơi nghiêng đầu một chút trước tiếng kêu leng keng của chuông cửa. Nó trông hơi tối tăm, nhưng điều đó khiến cửa hàng… ấm áp hơn. “Phu nhân Malkin? Tôi đến để may áo chùng Hogwarts. Tôi cần quần áo cho năm nhất.”
“Ah, phải, phải,” Phu nhân Malkin vẫy anh vào trong, cố gắng giữ thăng bằng trong khi bà đang mắc kẹt với vài cái kim tây với tấm áo chùng mà bà đang làm dở. Trông nó rất… rực rỡ. “Luôn bận rộn vào thời gian này trong năm mà. Học sinh mới và cả học sinh cũ nữa- Ừm, đứng lên đó đi. Chỉ đứng và chìa tay ra, sẽ không mất lâu đâu.”
Draco mỉm cười và gật đầu, cẩn thận leo lên bục, cố gắng để khiến quần dài của mình không bị nhăn. Anh bĩu môi với ngón chân mình một chút, nhìn xung quanh và không hề che giấu sự tò mò của mình. “Bà có nhiều đơn hàng lắm nhỉ? Không có nhiều người cạnh tranh sao?”
“Giá cả của ta thì rẻ hơn so với những cửa hàng khác gần đây,” Phu nhân Malkin bật cười, với lấy một cái thước dây để lấy số đo của Draco. “Ta chuyên về áo chùng trường học, vì thế mà hầu hết các phụ huynh đều đến chỗ ta.”
“Tôi hiểu rồi.” Điều đó thật sự rất tuyệt vời. Nó giải thích tại sao cha mẹ anh bảo anh đến đây. Trong khi họ có rất nhiều tiền để vung ở những chỗ khác, họ chưa bao giờ thích làm vậy. Và nó có vẻ như là Phu nhân Malkin là ‘một trong những người giỏi nhất.’
Thêm vào đó bà ấy rất tận tuỵ với công việc của mình. Bà ấy khoác một cái áo chùng cứng lên người Draco, gấp nếp và túm nó lại ở những chỗ cần. “Tò mò về nhà nào mình sẽ được phân đến hả?”
“Không nhiều lắm. Tôi biết chắc rằng mình sẽ vào nhà nào,” anh lạnh lùng trả lời. Slytherin. Nó là thứ gì đó hơn cả niềm tự hào, nhưng cũng là thứ gì đó khá xấu hổ. Có lẽ lần này anh có thể thay đổi cách nhìn của những nhà khác về Slytherin. Không phải họ đều xấu, thật vậy mà.
“Tốt hơn những đứa trẻ khác đó,” Phu nhân Malkin mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng di chuyển áo chùng. “Ta biết rằng hơn nửa bọn trẻ đến chỗ ta không biết rằng chúng sẽ vào nhà nào.” Draco đang định trả lời, anh nghiêng đầu khi anh nhìn bà làm, trước khi tiếng kêu leng keng của chuông cửa khẽ vang lên lần nữa. Đầu anh gần như ngẩng phắt lên khi anh nhìn thấy ai vừa bước qua cánh cửa. “Xin chào, cưng. Hogwarts luôn hả? Ta có mọi thứ ở đây.”
Giọng của Phu nhân Malkin xa dần khi bà đi đến cửa trước để chào hỏi khách hàng mới. Từ những lời bà nói, nó chắc chắn là một đứa trẻ vừa đến cần áo chùng cho trường học, có nghĩa là… Chắc chắn là vậy. Draco đứng thẳng lưng một chút và ổn thôi. Ổn thôi. Anh sẽ gặp Harry Potter lần đầu tiên. Anh phải tạo ra ấn tượng tốt. Nâng cằm lên. Đứng thẳng, đừng gù vai. Mỉm cười, anh nghe thấy giọng nói của mẹ mình vang vọng trong đầu. Phải rồi. Anh có thể làm được mà.
Cứ như vậy, Harry Potter đi đến lọt vào tầm mắt của anh khi Phu nhân Malkin chỉ cậu ta đứng lên bục. Cậu bé ( cậu ta chỉ mới bước sang tuổi mười một thôi mà, đúng chứ? ) nhìn xung quanh hơi tò mò, mặc dù… Draco không nhận ra biểu cảm trên mặt cậu. Biểu tình lạnh lùng, xa cách. Đôi mắt sáng màu xanh của lời nguyền chết chóc lướt quanh, cuối cùng dừng lại trên người Draco. Draco nhướn chân mày với cậu, nhìn lại cậu bé trước khi nhếch mép. “Hogwarts?”
Lần này không có lời đáp nào cả, chỉ là một cái gật đầu nhẹ nhàng khi cậu bé chìa tay ra như Phu nhân Malkin hướng dẫn. Kỳ lạ. Lần trước trông cậu ta có vẻ dễ tiếp cận hơn. Giờ thì chỉ… Có phải dòng thời gian đã có sự thay đổi khác? “Tôi nghĩ rằng đó là trường học phù thuỷ tốt nhất ở Châu Âu,” Draco bình thản tiếp tục, cố gắng nhận lại sự phản ứng từ người khác, và ngăn bản thân mình khỏi phải bĩu môi. Tại sao cậu ta không phản ứng như trước đây nhỉ? Ít ra thì lần trước, cậu ta hoàn toàn… ngại ngùng và lo lắng. Giờ thì cậu ta trông như thờ ơ với mọi thứ. “Cha của tôi muốn tôi đến một trường khác vì nó dạy thêm nhiều khoá học khác, nhưng tôi đã từ chối.”
Điều này khiến cậu bé nhỏ hơn liếc nhìn sang một lúc, quan sát anh đầy cân nhác. Nó rất giống với cách mà Draco quan sát mọi người trước khi thừa nhận rằng họ có giá trị sử dụng vào thời của anh. Nó có chút… không ngờ đến. “Tôi tưởng rằng Hogwarts là trường học phép thuật duy nhất.”
“Trường duy nhất ở nước Anh,” Draco đồng ý, cái nhếch mép của anh trông giống một nụ cười hơn. Phải. Anh phải thể hiện tri thức của mình. “Cha của tôi muốn tôi đến Durmstrang. Có những trường khác ở Norway, hay Sweden. Mẹ tôi và tôi chưa từng đến đó.”
“Mm.” Ừ, mọi thứ sẽ giống như lần trước- Ah, phải. Harry Potter này không có bất kỳ tri thức nào về thế giới phù thuỷ. Cậu ta được nuôi dưỡng bởi… Ai đã nuôi dưỡng cậu ta nhỉ. Muggle, dĩ nhiên, nhưng không phải họ có họ hàng với mẹ cậu ta sao? Draco sẽ tìm hiểu chuyện này sau.
“Còn cậu? Nếu cậu không đến Hogwarts, thì cậu sẽ học ở đâu?” Draco nhìn cậu bé lần nữa, nhăn mũi. Trông còn tệ hơn cả Weasley nữa. Quần áo mặc lại quá cỡ, và kính thì hiển nhiên đã bị vỡ rất nhiều lần rồi. Mặc dù bây giờ chúng được dính vào nhau bằng những miếng băng dính.
“Trường Stonewall.” Cậu trả lời hơi lớn hơn một chút so với lời thì thầm, không hơn gì nữa. “Nó không quá xa so với nơi tôi sống. Một trường trung học trong khu.”
“Trường… trung học?” Draco phải thừa nhận, anh không biết… bất cứ thứ gì về muggle, thực sự vậy. Từ khi còn nhỏ, anh đã được nhận những bài học riêng từ gia sư cho đến khi anh lên mười một, và anh dành mùa hè đó để chuẩn bị mọi thứ cho Hogwarts. Anh không biết gì về những môn học được dạy ở trường học của muggle.
“Nó giống với những trường học khác thôi,” cậu bé đảo mắt – Merlin thân ái có phải đứa bé này luôn trông đau khổ và xanh xao thế này không? “Cậu học đọc, viết, làm toán, và khiến đầu của mình nhúng vào bồn cầu toilet.”
“Điều đó xảy ra, ở trường hả?” Wow. Bây giờ Draco cảm thấy may mắn vì anh không biết gì về trường học của muggle. Anh không muốn phải ở gần họ.
“Chỉ với những ai được cho là ‘quái dị’,” Harry thì thào khe khẽ, liếc nhìn Draco. “Tôi đoán là cậu lớn lên ở thế giới này phải không?”
“Draco.” Điều này khiến Harry nhìn anh đầy kỳ lạ một lúc trước khi chậm rãi gật đầu.
“Harry.” Huh. Anh tự hỏi rằng có phải cậu bé nhỏ hơn không thích nói họ của mình. Dù sao thì Draco cũng không nói họ của mình.
“Cậu hoàn toàn không định hỏi gì.” Draco nhún vai, hơi cựa người và khó chịu khi anh mắc kẹt với cây kim tây. Anh chỉ cần… bĩu môi. Chạy. Hay gì đó. Hm. Có lẽ mấy cục đường trong trà của anh sáng hôm nay đã ảnh hưởng đến anh… Aha, không thể nào. Nó chỉ là trà thôi mà.
“Chắc chắn rồi,” Harry nhún vai, không cố gắng để che giấu sự khó chịu của mình khi cậu bị giống Draco. Phu nhân Malkin ở khá xa để tiếp những vị khách khó chịu, bà khó mà nhận ra chuyện gì đã diễn ra.
“Điều này thiệt khiếm nhã đó, cậu biết chứ. Tôi có thể là người nổi tiếng, và cậu thì chả biết gì.” Draco cựa người và ngẩng cao đầu, trông khoe khoang và đáng ghét nhất có thể. “Tôi có thể là hoàng tộc.”
“Làm ơn chấp nhận lời xin lỗi của tôi cho dù cậu là ai.” Oh. Oh, nó- Ugh. Thật quá giống với Potter và thằng nhóc này không hề nhận ra điều đó.
“Cậu được tha thứ,” người tóc vàng thở hổn hển, quay đầu đi, và hít sâu để tóc của mình thôi dính vào mặt. Sao điều này lại xảy ra thường xuyên vậy chứ?
“Mm.” Lại một âm đơn nữa phát ra- Oh, phải rồi. Anh đã quyết định cố và thử chỉ Harry vài thứ ở Hẻm Xéo. Bây giờ thì sao anh thực hiện điều đó được đây… Harry Potter này khó mà tin người khác hơn là trước đây.
“Thật tiếc là cậu không biết gì nhiều về Hẻm Xéo cả. Tôi biết tất cả những cửa hiệu tốt nhất ở đây,” Draco lúng túng bắt đầu câu chuyện, liếc nhìn Harry.
“Tôi đang tìm hiểu mà.” Có vẻ như rằng sự chú ý của Harry bị thu hút khi Hagrid đứng ở bên ngoài chờ với hai cây kem, cùng với một nụ cười rạng rỡ. Phải rồi. Chỉ cần không xúc phạm kẻ hậu đậu đó và mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Cậu biết ông ta à?” Draco chỉ ra ngoài cửa sổ và gật đầu, nhướn mày với Harry.
“Ông ấy là người giữ khoá của Hogwarts,” Harry giải thích, nhìn Draco đầy đắn đo. “Ông ấy là người đã đến để đưa tôi thư của mình.”
“Cậu được nhận thư bởi người gửi à- Chờ đã. Sáng nay?” Draco cau mày, nhìn lại cậu bé. “Tôi nhận được thư một tuần trước rồi.”
“Dượng của tôi liên tục đốt và xé nát mấy lá thư đó.” Giọng nói của Harry quay trở lại với trạng thái lạnh lùng và thờ ơ, cậu bé tránh nhìn Draco. “Tôi thậm chí còn chưa được đọc chúng cho đến sáng nay.”
“…Tôi không có người dượng nào cả,” người tóc vàng bình thản nói. “Mẹ của tôi có hai chị gái, chúng tôi cũng không thường nói chuyện với họ. Dù sao thì tôi cũng không có dượng.”
“Cảm thấy may mắn đi.” Đột nhiên Phu nhân Malkin bước đến, người điều khiển áo chùng của Harry khỏi giá và đặt nó xuống một chồng khác của quần áo đã hoàn thành.
“Được rồi, cưng, con xong rồi. Còn gì nữa không nào?” Gì? Không- Họ cần phải ở đây thêm một lát nữa! Harry không thể rời đi lúc này.
“Xin lỗi cậu,” Draco đột ngột nói, nhảy xuống khỏi bục và chìa một tay ra với Harry. “Tôi chưa từng thực sự giới thiệu bản thân mình.” Anh hơi cúi người. “Draco Malfoy.”
“Oh, ah…” Harry trông hoàn toàn sửng sốt, nhìn Draco đầy kinh ngạc một lúc trước khi dè dặt bắt lấy tay anh và lắc nhẹ nó. “Harry Potter.” Draco nhếch mép, trông rất thoả mãn.
“Tôi biết. Tôi sẽ gặp lại cậu ở Hogwarts, Harry.” Với điều đó, anh nhảy lên bục một lần nữa, và chìa tay ra. Mất một lúc trước khi Harry rời đi, trả tiền cho áo chùng của mình và ôm một bọc quần áo ra khỏi cửa hàng đi đến nơi Hagrid đang đợi. Khi cậu đi ngang qua cửa sổ, Harry nở một nụ cười nhỏ, và vẫy tay nhanh với Draco.
“Thực sự thì… Ta không thể tin rằng ta đã thực sự nhìn thấy Harry Potter trong cửa hàng của mình,” Phu nhân Malkin lắc đầu, trở lại để hoàn tất áo chùng của Draco. “Cậu bé sẽ học cùng năm với cậu, cậu có thể tin được không!”
“Dĩ nhiên là có rồi,” Draco chế giễu. “Tôi vừa gặp cậu ấy mà.” Anh quay đầu, cố gắng nhướn cổ để nhìn Harry rời đi. Có hơi tiếc nuối vì mình không có cơ hội để dẫn Harry đi xung quanh, nhưng anh không thể làm gì khác.
Hm. Anh tự hỏi rằng tại sao Harry trông có hơi… xanh xao hơn.
::
“Mẹ, mẹ,” Draco nói, nhún nhảy khi họ về nhà – và xa khỏi Hẻm Xéo nơi mà những năm nhất có thể nghe thấy.. “Mẹ, mẹ, mẹ-”
“Con đã ăn bao nhiêu đồ ngọt và ai đã mang cho con.” Narcissa trông hoàn toàn không hài lòng, và phải, đúng vậy. Đúng rồi. Cha mẹ của anh ghét anh ăn đồ ngọt. Draco mím môi, nhìn xuống đất và đứng thẳng lưng.
“Con chỉ cho vài viên đường vào trà thôi.” Sự im lặng kéo dài, Narcissa có vẻ đang cân nhắc lời anh nói cẩn thận trước khi gật đầu và giúp anh mang túi về phòng.
“Không chuyến bay nào vào cuối tuần này. Con biết rằng con không được biết ăn quá nhiều đồ ngọt. Nó không tốt cho con. Và cả những ảnh hưởng của nó nữa. Giờ thì con muốn nói gì với ta nào?”
“Con đã gặp Harry Potter hôm nay đó!” Draco cười rạng rỡ và phải rồi. Harry. Anh khá thích cái tên đó. Anh thích nó nhiều hơn Potter. Anh sẽ gọi cậu ta là Harry kể từ bây giờ.
“Phải không?” Khuôn mặt Narcissa dịu dàng hẳn đi, người phụ nữ đặt túi xuống. Họ đã mua những thứ cần thiết trong hôm nay, ít nhất là vậy- Và Draco cuối cùng cũng có lại đũa phép của mình! “Cậu ta trông thế nào?”
“Cậu ta…” Draco dừng lại, nụ cười của anh tắt dần. “Con không biết. Như con ý.” Như anh đã rất đau khổ khi bị Potter từ chối, và anh đã làm mọi cách để bắt nạt cậu ta.
“Điều đó nghe không tệ chút nào, cân nhắc đến chuyện con là một quý ông trẻ. Con có nghĩ rằng hai đứa sẽ là bạn vào năm tới này không?” Narcissa vẫy đũa phép của mình và sắp xếp những thứ mới được mua về. Sách lên trên kệ, áo chùng vào tủ, và nguyên liệu độc dược nằm trên bàn của anh.
Draco im lặng một lúc, ngồi trên giường và trông như đang cân nhắc. “Con không biết. Con hy vọng vậy.” Harry này trông có vẻ… Ừ, anh hoàn toàn hy vọng rằng Weasley gặp may. Cậu ta sẽ cần nó để có thể đối phó với Harry này.
“Ta tin rằng con có thể thu hút cậu ta như con làm với những người khác,” Narcissa mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu Draco. “Bữa trưa sẽ có trong một tiếng nữa. Đảm bảo rằng con đã tươm tất trước khi xuống nhé.” Draco gật đầu, nhảy xuống giường và đi lại trong phòng. Anh cần một kế hoạch, nếu anh muốn thu hút Harry như mẹ anh đã đề nghị. Giúp đỡ cậu ta với các lớp học? Cậu ta sẽ tin tưởng một Slytherin chứ? Mm… Nếu cậu ta đến từ thế giới muggle, cậu ta sẽ không có những thành kiến về điều này, vậy có nghĩ là cậu ta sẽ sẵn lòng chấp nhận sự giúp đỡ đến từ Slytherin.
Một giờ sau, khuy măng sét của Draco bắt đầu mờ đi vì bẩn và mái tóc của anh thì trông hoàn toàn bù xù khi anh xuống lầu ăn trưa. Narcissa nhướn một bên mày với anh trước khi yểm bùa làm sạch – và sửa luôn cả khuy măng sét của anh. Draco thật sự cần phải học cách tự làm việc này. Nó là một thần chú vô cùng hữu dụng đó. “Ta hoàn toàn chắc rằng mình đã bảo con sửa soạn lại trước khi xuống rồi.”
“… Con tưởng ý người là phòng con,” anh trả lời với một cái nhún vai. Anh ngồi xuống bàn, cúi đầu nhìn thức ăn của mình. “Con đã dọn phòng mình.”
“Tốt.” Anh đã dọn phòng mình, mặc dù nó gần như là ném mọi thứ đi khi anh đi vòng quanh và cố gắng quyết định mình cần làm gì. “Có phải con háo hức về năm học tới không?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” Draco tươi cười, hơi xấu hổ một chút. Anh sẽ chọc ghẹo Harry – Không phải là bắt nạt. Chỉ là chọc ghẹo thôi. Bởi vì đó là những gì những học sinh làm. Họ chọc ghẹo lẫn nhau. Trong giới hạn của sự thân thiện.
“Con mong đợi lớp học nào nhất. Độc Dược à?” Narcissa đưa cho anh tách trà, cho vào đó không nhiều hơn ba viên đường vuông, điều đó ổn. Rất tốt.
“Chắc chắn là Độc dược rồi ạ. Nó là môn con thích nhất mà. Con thật sự rất thích-” Oh. Phải rồi. Anh vẫn chưa tham dự lớp Độc Dược nào. Chắc chắn rồi, gia sư của anh chỉ cho anh những thứ cơ bản về nó, nhưng… Nếu Narcissa nhận ra anh đã lỡ lời, bà sẽ không phiền lòng đâu.
“Ta cũng khá thích Bùa Chú. Giáo sư Flitwick là một người thầy rất tuyệt vời, và rất giỏi trong việc dạy chúng ta những kiến thức mới.” Nhấp một ngụm trà, Narcissa trông hơi tò mò. “Ta tự hỏi rằng ai sẽ là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới… Họ chưa từng trụ qua một năm cho tới lúc này, phải không?”
“Con không biết nữa,” anh thì thào nói, chọn thức ăn cho mình. Phải rồi. Anh… không thể biết bất cứ thứ gì về Hogwarts. Đúng là cha mẹ của anh đã kể rất nhiều chuyện, nhưng… Với những gì họ biết, anh chưa từng đến đó. Và đó là tất cả những gì họ phải biết.
“Phải rồi. Có lời đồn rằng có một lời nguyền ếm lên vị trí đó,” Narcissa cười khúc khích, gật đầu với gia tinh đang bày thức ăn. “Ta chưa từng quá quan tâm đến điều đó. Phải rồi, con nghĩ rằng Harry Potter sẽ vào nhà nào?” Draco gật đầu với gia tinh.
“Cám ơn, Popsy.” Anh quay lại nhìn mẹ mình. “Con không biết nữa. Cậu ta không cho con biết gì nhiều. Dĩ nhiên, con hy vọng là Slytherin.” Nhưng biết Potter lâu, cậu ta chưa từng đủ xảo trá.
“Với việc cha mẹ cậu ta ở nhà nào, ta sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ta vào Gryffindor,” Narcissa lắc dầu, một nụ cười tiếc nuối hiện lên trên mặt bà. “Luôn luôn gây náo động và đầy nghịch ngợm ở trường, nơi có mặt Lily và James Potter.”
“Cậu ấy trông không giống với người nghịch ngợm,” Draco nói với một cái nhún vai trước khi tiếp tục lấy thức ăn. Anh không nhận ra đôi mắt to của gia tinh đang nhìn mình chằm chằm đầy kinh hoàng và quan tâm. Mặc dù anh nhận ra rằng con gia tinh đã vấp ngã, liếc nhìn anh như Dobby đã làm sáng nay.
“Phải rồi, đó là tất cả những gì chúng ta nghĩ về James Potter ở ấn tượng đầu tiên. Và trường học thì chưa bao giờ giống khi nhóm Đạo Tặc ở đó.”
“Ừm, con khá chắc rằng ‘nhóm Đạo Tặc’ sẽ không phải là điều đáng lo… Nhóm Đạo Tặc trông như thế nào ạ? Với cậu Sirius, và James Potter, và Lupin.”
“Họ… là chúa rắc rối,” Narcissa nói, giọng đầy luyến tiếc khi bà nhìn chằm chằm vào tách trà của mình với một nụ cười nhẹ. “Lúc nào cũng toả sáng. Họ làm sôi động cả phòng lên mỗi khi họ đi đến đâu… Sirius Black, James Potter, Remus Lupin và Peter Pettigrew.” Ah, phải rồi. Anh đã quên mất con chuột Pettigrew. Một con rắn dối trá nằm trong cỏ không hề xứng đáng là một Slytherin. “Họ luôn là tâm điểm của mọi cuộc bàn tán. Con có thể ghét hoặc thích họ, nhưng điều duy nhất con không thể làm đó là lờ họ đi.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu còn lờ họ đi ạ?” Anh biết về Tam Giác Vàng, nếu cố gắng lờ họ đi, họ chỉ tiếp tục xuất hiện trước mặt mình thôi. Merlin biết rằng anh đã cố gắng ở năm thứ hai như thế nào để không nhục mạ họ.
“Không một ai có thể cố gắng lờ họ đi quá vài ngày,” Narcissa cười khúc khích, vuốt một lọn tóc của mình ra sau. “Họ chưa bao giờ là những người tốt nhất… nhưng ta tin rằng họ có mục đích tốt hầu hết mọi lúc. Nhưng cho dù đó là những trò chơi khăm, chọc ghẹo ‘kẻ thù’ của họ, hay chỉ là thu hút mọi sự chú ý, họ không thể bị lờ đi.” Draco chậm rãi gật đầu.
“Con nghĩ rằng con có thể hiểu điều đó.” Xoay khuy măng sét của mình, Draco dựa lưng vào ghế bọc da đen. “… Sirius trông như thế nào ạ?” Anh biết rằng ông ấy đã bị xoá tên khỏi gia phả nhà Black, nhưng mẹ anh chưa bao giờ là một người cực đoan. Ngoài sự thật rằng ông ấy đã bị xoá tên khỏi gia phả và hình thái hoá thú của mình, Draco chưa từng biết nhiều về Sirius Black.
“Cậu ấy…” Naricissa nghẹn lời một lúc, trông như đang nghĩ về câu hỏi một cách cẩn thận. “Rất khó nói. Cậu ấy cho rằng những thuần huyết đã đi quá xa trong việc chia tách thế giới. Rằng chúng ta không xứng đáng với phép thuật với những gì mà chúng ta đã làm… Cậu ấy tự do, và dữ dội. Cậu ấy toả sáng như bất cứ ngọn lửa nào, thu hút mọi ánh mắt. Và như một ngọn lửa, cậu ấy thiêu cháy bất cứ ai cố gắng thuần hoá hay ngăn chặn mình.”
“Dù như thế, với sức nóng có thể làm tan chảy bất kỳ linh hồn cứng rắn nào, cậu ấy rất chu đáo và ân cần. Cậu ấy rất tốt với ta và Bella khi chúng ta còn trẻ. Cậu ấy không phán xét chúng ta chỉ vì cha mẹ mình, mà là vì chúng ta thực sự là ai. Cậu ấy là một Gryffindor, và cậu ấy xứng đáng với điều đó.” Nghẹn lời một lúc, Narcissa mỉm cười nhìn Draco. “Ta tin rằng gặp gỡ James Potter và tìm thấy một gia đình mới là điều tuyệt vời nhất đã xảy ra trong đời cậu ấy.”
“Nó… thật rất nên thơ đó,” Draco nhỏ nhẹ nói, cho phép bản thân mình ngẩng đầu nhìn lên, nở một nụ cười yếu ớt và có hơi lo lắng với mẹ mình khi anh luồn tay vào tóc và vuốt nó ngược ra sau. “Mẹ có từng nghĩ sẽ viết thành sách chưa?”
Tiếng cười ấm áp nghe thật thân thuộc và thư giãn. Ít nhất thì đã có gì đã được thay đổi. Kể cả bàn tay ấm áp đang vuốt ve tóc anh. “Cám ơn con về lời khen, nhưng ta không nghĩ rằng ta giỏi đến thế. Ý nghĩa thực sự mà ta muốn nói đến khi nói về chuyện này là thỉnh thoảng ta không đồng ý với lý tưởng của gia đình mình. Đôi khi ta cảm thấy rằng họ sai, hoặc quá khác biệt, hoặc thứ gì đó mà ta không muốn can dự vào. Và điều đó ổn cả. Dù có chuyện gì, miễn là con sống thật với bản thân mình, thì mọi thứ ổn cả.” Draco cảm thấy một phần cơ thể mình lạnh lẽo hẳn đi. Anh nhìn chằm chằm bà một lúc, liếm môi trước khi gật đầu.
“Con hiểu rồi.” Có phải bà ấy biết không? Bà ấy đã biết gì đó. Bà ấy cư xử như mình biết gì đó. Có phải vậy không? Anh sẽ không ngạc nhiên chút nào đâu, nhưng- Làm thế nào chứ? Anh đã rất cẩn thận, và chỉ khiến mọi thứ thật tự nhiên- Cuộc nói chuyện này đã không xảy ra trước đây! Nên nó chắc hẳn là do anh tạo ra, thứ gì đó đã khiến anh lộ tẩy. Đúng không?
“Đừng lo lắng như vậy,” Narcissa mỉm cười – mỉm cười – luồn những ngón tay vào tóc anh lần nữa. “Nó chỉ là một cuộc trò chuyện nhỏ mà ta muốn nói với con thôi. Khi con đến Hogwarts, con sẽ gặp rất nhiều người có cái nhìn khác về mình. Thỉnh thoảng, con sẽ thấy rằng con đồng tình với họ hơn những gì con có vào lúc này. Ta chỉ muốn con biết rằng những chuyện những thế là ổn, và tốt. Nó tốt khi con mở mang tầm mắt của mình, và cách con nhìn nhận mọi thứ.”
“… Con hiểu rồi.” Có phải bà ấy đang nói về việc phản huyết không? Hay là máu- Hay là bà ấy đang nói về những phù thuỷ có xuất thân từ muggle? Có phải là bà nghĩ rằng cách anh nghĩ về những muggle sẽ thay đổi? Bà ấy nói rằng muốn có- Cuộc nói chuyện này không hề diễn ra trước đây. Anh chỉ mới đến đây ngày hôm nay, vì vậy anh chắc chắn đã làm gì đó khác biệt vào hôm nay. Mặc dù bà ấy không nói gì về điều đó. Chính xác thì anh đã làm gì để xảy ra chuyện này?
Cách cư xử mới của anh khi cám ơn những gia tinh? Sự hào hứng của anh về Harry Potter- Ừ thì, không hẳn, anh cũng như vậy lần trước mà. Có phải… Có phải đó là một trong những thứ mà Howard đã nói sẽ bị thay đổi? Harry trở nên khép kín hơn. Và cái cách mà họ mua sắm mọi thứ trông rất… Khác biệt. Như thể nó là một yêu cầu của hệ thống mà anh không hề biết đến. Có phải chỉ là những thứ nhỏ nhặt này không? “Draco? Con ổn chứ?”
“V- Vâng. Con ổn.” Anh chà xát tay mình, đứng dậy. “Con không đói lắm. Con về phòng đây.” Trước khi bà có thể ngăn anh lại, Draco nhanh chóng bước đi và lên lầu, tay anh lướt theo tay vịn cầu thang. Anh đã thay đổi bao nhiêu thế này?
- Home
- Draco Malfoy và Hòn Đá Phục Sinh
- Chapter 3 - Cuộc gặp gỡ của Harry Potter và Draco Malfoy