Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 10
Tôi nhặt lại bước chân của tôi và bước ra khỏi rừng.
Vừa rồi lại là ảo giác?
Bốn phía sáng ngời, tiếng chim ríu rít liên tiếp vang lên, gió mát mẻ thoải mái nhu hòa vô cùng, gió nhẹ thổi lên lá rụng trên mặt đất xoay tròn vài cái, sau đó lại thổi trên mặt đất.
Ta chợt mở mắt ra, rừng cây vẫn giống như bóng cây vừa rồi, ánh mặt trời tích góp, cách đó không xa cuối rừng cây rõ ràng vô cùng, ngẫu nhiên có mấy bóng người lắc lư qua lại.
Ta lớn tiếng thở ra, lập tức lục quang biến mất, khuôn mặt nam nhân kia cũng biến mất.
“Ah——!.
Trước mắt thoáng đục ngầu lại xuất hiện một gương mặt tuấn mỹ vô cùng, vẫn là mặt nam nhân, hắn liền mặt không chút thay đổi nhìn ta như vậy, mặt mày bất ngờ khẽ động, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Ta chỉ cảm thấy con ngươi co rút khó chịu, vùi đầu vào ngực.
Vết nứt của Ngọc phát ra ánh sáng màu xanh lá cây có chút chói mắt, ta mím hô hấp, đột nhiên cảm thấy đôi mắt đau đớn như kim châm, ta theo bản năng lấy tay che mắt, đạo lục quang chói mắt kia càng ngày càng sáng lại xuyên qua bàn tay ta xuyên qua mí mắt ta bắn thẳng vào đồng tử của ta.
Bỗng nhiên, ngọc trước ngực có chút xao động bất an khẽ vỗ vào da thịt của ta, ta giống như là bị mê hoặc từ dưới áo lấy ra.
Bình tĩnh, ngôi sao sáng, bình tĩnh.
Trong lúc hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy hai người đang lẩm bẩm cái gì đó, thanh âm không lớn nhưng trong khu rừng yên tĩnh này có vẻ đặc biệt nổi bật.
Bốn phía trở nên tĩnh mịch vô cùng chỉ có tiếng bước chân có chút lộn xộn không chịu nổi của ta, mới vừa rồi còn có chút chim bay tới bay lui giờ phút này một chút động tĩnh cũng không có.
Ta có chút sợ hãi, cảm giác luôn có một đôi mắt nằm ở cách đó không xa gắt gao nhìn chằm chằm ta, cái loại cảm giác bị “người” nhìn chằm chằm rất nóng bỏng, làm cho ta không tự chủ được cả người run lên.
Vừa rồi rõ ràng còn tốt, sao trong nháy mắt lại biến thành như vậy?
Sương trắng càng ngày càng dày đặc, rừng cây bị bao phủ bởi sương trắng trở nên có chút mơ hồ không chịu nổi, ta chỉ có thể theo từng hàng thân cây chỉnh tề mò mẫm đi tới, căn bản là không phân biệt được đông tây nam bắc.
Kỳ quái, rừng cây vốn năm phút là có thể xuyên qua sao lại đi lâu như vậy?
Ta hít một hơi khí lạnh, cố gắng ngăn chặn trái tim mình đang đập thình thịch, chỉ cảm thấy hai tay nắm tay mình khẽ run rẩy, cất bước về phía trước chân cũng có chút không nghe sai khiến, mái tóc dài nhỏ từ sau tai trượt xuống, mái tóc rõ ràng có chút che khuất tầm mắt trước mắt, nhưng ta không quan tâm đến việc chăm sóc, xuyên thấu qua sợi tóc dày đặc tìm kiếm con đường đi ra ngoài.
Chợt cảm thấy trước mắt một mảnh sương trắng nhàn nhạt dâng lên mê tầm mắt, thân cây trước mắt cũng mờ mịt trong một mảnh sương mù, điểm đốm trên lá rụng toàn bộ đều biến mất, nhiệt độ chung quanh cũng giảm xuống không ít.
Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì tôi đã chọn đúng con đường.
Ánh mặt trời ấm áp sáng ngời xuyên thấu qua tán cây thưa thớt trên đỉnh đầu chiếu lên những chiếc lá rụng màu vàng héo trên mặt đất, điểm đốm loang lổ, gió nhẹ thổi qua, lá cây đung đưa, những đốm điểm kia cũng lắc lư theo, căn bản không có một tia ly kỳ quỷ dị.
Bước chân đầu tiên của tôi vào rừng, không khí mát mẻ và thoải mái thổi vào mặt, sau đó yên tâm đi sâu hơn.
Ta không khỏi thầm than, mỗi trường học tựa hồ đều có chút lấy tin đồn bị người ta miêu tả giống như đúc địa phương quỷ dị trở thành trò chuyện trên bàn trà sau bữa ăn của học sinh.
Ta đi tới trước mặt rừng cây, cũng không có cảm giác được cỗ khí lạnh truyền trong truyền, bóng râm nồng đậm, trải đầy lá cây, ngẫu nhiên còn có mấy con chim bay rơi xuống bay lên, nhìn thế nào cũng chỉ là một mảnh rừng bình thường không thể bình thường hơn mà thôi.
Truyền có lẽ là nguyên nhân rừng cây ẩm quá nặng, mỗi khi đi tới nơi này đều cảm giác có một cỗ khí lạnh chui vào lòng bàn chân, cho dù là ở Đại Hạ cũng sẽ làm cho người ta có loại cảm giác lỗ chân lông mở rộng lạnh run rẩy.
Về rừng cây trường học, vẫn luôn là cấm kỵ, học sinh đi ngang qua nơi này phần lớn đều là hành sắc vội vã đi qua, ai cũng không chịu ở lại thêm một giây.
Cuối cùng tôi quyết định băng qua rừng.
Không biết vì sao ta đối với Tiêu Nhan có loại tín nhiệm khó hiểu, trên người nàng có quỷ vật e ngại, nếu đã như vậy cho dù là có thứ gì không sạch sẽ cũng không dám đến gần ta.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong khuôn viên trường rực rỡ lóe mắt, ngọn cây khẽ động gió phất liễu, mấy con chim không biết tên từ trên cây bay lên kinh hãi mấy phiến lá rụng rơi xuống đất.
Ta hơi thở phào nhẹ nhõm, giữa trưa mặt trời rất lớn, giống như một cái đĩa lửa lớn vận chuyển quang minh cùng chính khí bốn phương tám hướng.
Nhưng rừng ——?
Đi tới ta liền phạm vào khó khăn, nếu đi cửa chính sau đó vòng đến cửa tây thì phải mất hơn nửa thời gian mới có thể đến, nếu xuyên qua rừng cây thì chỉ cần một khắc thời gian là tốt rồi.
_____zz______