Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 13
Thân thể hắn cứng ngắc, chân không rơi xuống đất, cứ như vậy bay ở giữa không trung
Ta cố gắng chống cánh tay lui về phía sau, hàn ý bốn phía đã lan tràn đến trong lòng ta, quỷ chết đói kia từng bước áp sát ta.
Lực phản công thật lớn đem ta đánh ngã xuống đất, ta theo bản năng chống cánh tay cố gắng lui về phía sau, đã thấy quỷ chết đói kia lại u u xoay người, chớp động nấc mắt treo nhìn chằm chằm ta, hai con mắt kia không có đồng tử chỉ có màu xám giống như thân thủy tinh đục, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm “Đói, đói, ăn thịt ngươi”.
Cũng không biết có phải là nguyên nhân mình hoảng hốt không chọn đường hay không, ta thế nhưng chạy một hình tròn lớn cuối cùng hảo tử bất tử đụng phải một thân thể lạnh như băng, không, chuẩn xác là trên thân thể một con quỷ.
Trong ánh sáng mờ tối đã không thấy rõ đường, lúc này ta giống như ruồi không đầu đụng loạn.
Cỗ khí tức âm lãnh kia chưa bao giờ rời khỏi ta, ta lảo đảo lảo đảo lảo đảo chạy về phía trước, đuôi ngựa một cao một thấp xóc nảy thoát ly trói buộc dây tóc xõa xuống, ta chỉ cảm thấy sợi tóc phiêu dật từ hai bên tai ta cao cao bay lên phía sau, thỉnh thoảng có mấy luồng gió lạnh dẫn dắt rải rác trên khuôn mặt che nửa mặt, tiến tới che khuất tầm mắt của ta.
Thanh âm kia vẫn từ phía sau đi theo ta, giống như là từ phía trên đỉnh đầu của ta truyền đến, lại giống như là từ dưới đất truyền đến, thê lương âm trầm lại mang theo tiếng run rẩy run rẩy bay vào lỗ tai ta.
“Đói… Đói… Ăn thịt anh đi! ”
Ta chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ ở cự ly gần như vậy, vẫn chỉ là quỷ chết đói, sợ tới mức mông tè bậy lăn lộn chạy về phía cách đó không xa, trong miệng không ngừng rầm rầm nỉ non, chỉ cảm thấy cổ có từng trận gió âm thổi tới.
“Linh linh địa linh linh, Địa Tạng Vương Bồ Tát phù hộ, nữ tử lầm vào nơi này, thầm nghĩ lấp đầy bụng, không muốn va chạm thần minh ngài ngàn vạn lần đừng tức giận!”
Ta không dám quay đầu lại sợ tắt mệnh hỏa, khí tức âm hàn phun vào cổ ta, thân thể ta cứng đờ theo bản năng xoay người, một khuôn mặt nam nhân màu xanh biếc treo hai hàng huyết lệ cách ta không đến một thước, hai con mắt quỷ dị treo ở hốc mắt, giống như tùy thời đều có thể rơi ra, đầu lưỡi âm hồng từ trong miệng vươn ra nửa thước dài kéo ra bên ngoài, môi đen kịt phản chiếu khuôn mặt xanh mét run rẩy, từ trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm “Đói, đói, thật đói”.
Một thanh âm thê lương lại mơ hồ từ phía sau ta đột nhiên dâng lên, thanh âm kia mang theo chút run rẩy hẳn là từ trong cổ họng phát ra.
“Đói… Đói quá…”
Lúc này ba ngọn lửa nguyên bản đang thiêu đốt đã bị tiêu diệt trong nháy mắt, khói xanh phiêu tán chung quanh lập tức chìm vào không khí, ta ở trong lòng thầm kêu không tốt, lỗ chân lông toàn thân đều dựng thẳng lên, cảnh giác cảm thụ động tĩnh phía sau, tuy rằng thân thể có chút nhịn không được run rẩy, nhưng giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh.
Bị quỷ chú ý cũng không phải là một chuyện tốt.
Quả nhiên một giây sau quanh người ta đã bị khí lạnh quấn quanh, hơn nữa sau lưng là sâu nhất, không cần quỷ vật kia giờ phút này đang nhìn ta như hổ rình mồi sau lưng ta, mà ta đã thành công khiến cho hắn chú ý.
Khi bà nội thắp hương cho người chết, nếu khói không phải là thẳng tắp xanh mà là phiêu tán khắp nơi, vậy thì minh người chết không chấp nhận việc cung phụng của con sẽ âm hồn không tan quấn lấy cháu.
Không đợi ta suy nghĩ kỹ, chỉ cảm thấy sống lưng một trận lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh tàn nhẫn từ sau lưng ta thổi tới, ta vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy người trong ảnh chính giữa mộ phần đang quỷ dị cười với ta, nguyên bản ba điếu thuốc xanh xông thẳng về phía giờ phút này lại phiêu tán chung quanh, sặc đến mức mắt ta hơi căng thẳng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ta sợ tới mức vội vàng nôn ra, cuộn mình dùng sức ném đi, không đến một giây đã nghe được thanh âm cách đó không xa chỉ có quả rơi xuống đất.
Thanh âm của nam nhân trầm thấp mờ sỡ kia lại vang lên trong đầu ta, cả người ta run rẩy, cầm lấy quả cắn một miếng nhìn kỹ, nước ép vốn là màu trắng ngọt ngào lại là màu đỏ vô cùng yêu diễm, nước trái cây kia rõ ràng là bị máu nhuộm đỏ!
“Nhổ ——!”
Ta nhanh chóng cầm lấy từng quả quả hung hăng cắn một miếng, sảng khoái vô cùng lại xen lẫn một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.
Mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trước tiên lấp đầy bụng rồi mới.
Trong lòng hoành hành, ta run rẩy vươn tay, nhưng chung quy cũng không dám chạm vào tế phẩm tản ra hương trái cây, lúc này bụng thập phần ứng cảnh ùng ục vài tiếng, ngay sau đó ta áy một cái ầm.
Ăn sẽ chết hay không ăn cũng sẽ chết, chết cũng không thể làm một quỷ chết đói!
Nhưng không ăn sẽ chết đói!
Không, không, sẽ chọc giận chủ nhân ngôi mộ!
Nếu lúc này lấy chút để sung đói mà nói…
Tế quả không thể bình thường hơn nữa giờ phút này lại có vẻ cực kỳ trọng yếu, ngửi thấy mùi trái cây nhàn nhạt, ta đã nước miếng tràn ngập đói bụng.
Chỉ có trái cây, chuối, cam quýt.
Tôi không chú ý đến hình ảnh của chủ sở hữu ngôi mộ được dán ở giữa ngôi mộ, tầm nhìn dừng lại chặt chẽ trên ba đĩa trái cây tươi được trưng bày.
Rất nhanh, ta liền đi tới trước một ngôi mộ bằng đá granite, nương theo ánh sáng lờ mờ, ta nhìn thấy trước mộ bày biện ba đĩa trái cây tươi, trước mộ còn thắp ba nén hương thơm, chỗ sao Hỏa hơi sáng lên, ba luồng khói nhỏ lượn lờ lên, thật là bi thương, trên mặt đất rơi xuống tất cả đều là giấy minh màu vàng tươi sáng, gió lạnh thổi qua giấy minh trên mặt đất, trong lúc nhất thời bay tán tung.
Xem ra cách đây không lâu có người đến đây tế bái, cũng chính là ta đã sắp đi ra nơi này, nghĩ tới đây ta không khỏi tăng nhanh cước bộ.
Ta mừng rỡ, sờ sờ bụng đã sớm đói bẹp, to gan đi về phía trước.
Chợt thấy phía trước cách đó không xa có ba ngọn lửa yếu ớt, một cỗ đàn hương nồng đậm cùng gió lạnh thổi tới, xen lẫn trong đó còn có một tia hương trái cây nhàn nhạt.
Bỗng nhiên bụng truyền đến một tiếng kêu ùng ục, nghĩ đến nguyên bản không ăn bao nhiêu cơm trưa còn vừa rồi toàn bộ nôn ra, ta thắt chặt thắt lưng, tiếp tục đi không mục đích.
Nghĩ tới đây, bước chân bất giác chậm lại.
Bầu trời đêm tối tăm vẫn không thể nhìn thấy rõ phương xa, không biết khi nào mới có thể đi ra khỏi đây, tôi từ đáy lòng dâng lên một loại bi thương khó hiểu, có lẽ tựa như bà nội tôi có thể sống không quá hai mươi tuổi!
Tất cả nỗi sợ hãi và ủy khuất đều hóa thành nước mắt giống như đài phun nước, đợi đến khi nước mắt khô cạn, ta chớp chớp mắt một lần nữa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
_____zz______