Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 21
Tiêu Nhan vừa rồi đối với lời nói của Chu Xán tràn ngập mùi thuốc súng ta cũng có chút nghe không nổi, thế nhưng hai nàng đều là bằng hữu của ta, ta không thể dày được
“Tiêu Nhan, cô ấy là bạn cùng phòng chu Xán của tôi, hai người vừa quen còn chưa quen, về sau ở chung lâu sẽ thích đối phương!”
Chu Xán mím môi, khóe mắt nước mắt còn chưa khô, ủy khuất nhìn Tiêu Nhan đang quay mặt sang một bên, lại nhìn ta nửa ngồi xổm trên mặt đất, cuối cùng cố nén nước mắt cùng ta hợp lực nâng Húc Mạn lên giường.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Xán, sao lại có thái độ như vậy?
Tiêu Nhan lạnh lùng nói với Chu Xán ngây ngốc ở một bên, thanh âm như kim loại ném xuống đất tràn đầy lạnh lùng cùng khinh thường, nhìn ra được nàng đối với Chu Xán có một cỗ địch ý thật sâu.
– Sửng sốt làm gì, còn không mau đem người nâng lên giường!
Hắc khí tan hết, ta rốt cục nhịn không được xông lên, gắt gao ôm Tiểu Mạn nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, trái tim ta không ngừng đau.
– Sủa Mạn, ngươi rốt cuộc làm sao vậy!
Nhất thời trên người Tào Mạn bốc lên u u hắc khí, thân thể nhúc nhích bắt đầu tĩnh lại, tiếng nỉ non ríu rít cũng theo biến mất.
Nghiên mực chú vừa ra, bùa màu vàng trong tay phiếm kim quang phiêu nhiên bay lên giữa không trung, Tiêu Nhan hai tay kết ấn, sau đó lấy ra một chén nước không biết là cái gì, bùa màu vàng thản nhiên vào nước mà hóa, sau đó đem cả chén nước rắc lên người Hoàng Mạn.
“Ngọc Đế có cương, thần nghiễn tứ phương, kim mộc thủy hỏa thổ, lôi phong vũ điện vân, thần nghiền khinh mài, sét đánh điện quang mang, cấp bách như luật lệnh!”
Tiêu Nhan lấy ra một tờ phù giấy màu vàng nắm ở lòng bàn tay, hai tay chắp lại kẹp bùa vào lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm.
Động tác của ta cứng đờ ở đó, sững sờ nhìn Tiêu Nhan.
Trái tim tôi căng thẳng, vội vàng khom lưng lại bị Tiêu Nhan đưa tay ngăn cản, “Đừng lại đây! ”
Tiêu Nhan một bên vỗ vỗ ngực phập phồng lên xuống, dư quang thoáng nhìn thấy Húc Mạn đang nằm trên mặt đất, ánh mắt chợt lóe, một bước nhanh vọt tới bên cạnh Húc Mạn.
– Mệt chết bổn đạo!
Một tiếng, cửa ký túc xá lại một lần nữa bị đá văng ra, ta cùng Chu Xán theo tiếng nhìn qua, Tiêu Nhan thở hổn hển dựa vào khung cửa.
Ta nhìn Chu Xán kinh hồn chưa định, từng giọt nước mắt to lớn từ trong đôi mắt đen kịt của nàng không cần tiền chảy ra ngoài, ta vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng an ủi nàng vài câu.
“Xán Xán, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, làm sao Sủa Mạn lại nằm trên mặt đất?”
Ta nhanh tay lẹ mắt nắm lấy quần áo Chu Xán, nàng có chút bối rối ổn định gót chân.
Chu Xán nghe được thanh âm cửa bị đá văng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ta, không biết có phải là nửa ngồi xổm quá lâu hay không, lúc đứng dậy lại có chút thân hình bất ổn, thiếu chút nữa ngã ở góc bàn bên cạnh.
“Thần Thần, ngươi rốt cục cũng tới! Timan, cô ấy…”
Hoàng Mạn giống như một con rắn, hai chân căng thẳng, hai tay ôm nghiêng nằm trên mặt đất nhúc nhích, trong miệng không ngừng nỉ non có quỷ, Chu Xán nửa ngồi xổm trên mặt đất nhìn Túc Mạn giống như đầy gai, hai tay đứng yên giữa không trung không biết từ đâu xuống tay ôm lấy nàng.
Nghĩ tới đây ta cũng bay một cước đá văng cửa ký túc xá, bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Ấm Mạn nhất định cũng bị thứ gì đó không sạch sẽ vây khốn.
Vừa mới rẽ qua cầu thang ta liền nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ của Úc Mạn vang vọng khắp hành lang, thần sắc ta rùng mình, bước chân dừng một chút, có chút không tin vào lỗ tai mình.
“Có quỷ! Có một con ma trong ký túc xá! Có một con ma trong ký túc xá! Cô ấy sẽ giết tôi! Cô ấy sẽ giết tôi! ”
Ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Nhan một cái, khuôn mặt mượt mà của nàng bị nghẹn đỏ bừng, tay phải đỡ lan can trên cầu thang chống đỡ thân thể nghiêng nghiêng, có chút bất đắc dĩ thở hổn hển. Ta không để ý tới nàng, bước chân không hề chậm lại, chạy về phía ký túc xá lầu sáu.
“Thần Thần, không nghĩ tới ta đường đường là một đạo sĩ trừ tà hóa sát, lại còn không có ngươi chạy nhanh bằng! Chạy nước rút 100 mét từ nhà anh chạy đến trường, tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi sẽ nghỉ ngơi! ”
Cả hành lang đều vang vọng tiếng bước chân cấp bách của tôi và Tiêu Nhan, tôi một khắc cũng không dám chậm trễ, giống như là đánh máu gà cọ cọ lên lầu.
Một khoảnh khắc một chân bước vào ký túc xá, ta chỉ cảm thấy một đạo âm phong từ trong ký túc xá vọt ra ngoài, nguyên bản vị trí ký túc xá nữ cũng cực kỳ tối tăm, trước cửa chính trồng mấy gốc liễu to bằng ôm, liễu cây tỏa âm, hơn nữa nơi có nhiều nữ nhân âm khí nặng, ký túc xá nữ từ trước đến nay đều là giai thoại sau khi trà dư tửu.
Thanh âm Chu Xán mang theo tiếng khóc rõ ràng, sốt ruột lại bức thiết, nghe được Hoàng Mạn xảy ra chuyện, oanh một cái đầu óc của ta giống như nổ tung, tay run rẩy vội vàng cúp điện thoại, sau đó nắm lấy tay Tiêu Nhan chạy tới trường học.
– Thần Thần, ngươi tranh thủ thời gian đi học, Sủa Mạn xảy ra chuyện!
Chuông điện thoại di động vang lên, tôi cầm lấy điện thoại di động đặt ở một bên, là Chu Xán gọi tới, tôi nuốt thức ăn trong miệng, ấn nút nghe.
“——! chuông”
Ước mơ lớn nhất của Tiêu Nhan chính là có thể bắt hết hạ quỷ, nổi tiếng vượt qua sư phụ nàng. Nàng không sợ mà không sợ, sợ duy nhất chính là sư phụ tâm tình âm tình bất định, lấy sư phụ nàng áp nàng là chuyện thú vị nhất.
Ta nuốt bánh mì nướng trong miệng, tay cầm thổ ty lắc lư trước mặt Tiêu Nhan vài cái, nhìn bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của nàng cảm thấy buồn cười khó hiểu.
“Được rồi! Biết anh là đạo sĩ lợi hại nhất dưới đây! Còn lợi hại hơn sư phụ ngươi! Hãy tranh thủ thời gian để ăn tối, nếu không chúng ta sẽ thực sự trễ! ”
Tiêu Nhan ăn bữa sáng từng ngụm, thanh âm như kim loại ném xuyên thấu qua khoang miệng nhồi nhét sự vật truyền ra, có vẻ nặng nề vô cùng, hoàn toàn không hợp với trang phục giản dị của nàng!
“Thôi nào, ở nhà anh? Anh có muốn tôi giặt ủi và nấu ăn cho anh mỗi khi không? Ta chính là đạo sĩ, đạo sĩ khu quỷ hóa sát! Xin vui lòng tôn trọng nghề nghiệp của tôi! ”
Ta cắn một ngụm bánh mì nướng, có hứng thú nhai nuốt, khóe mắt híp lại, nhếch khóe môi nhìn nàng.
“Tiêu Nhan, ngươi quả thực là lên được phòng bếp a, bằng không sau này sẽ ở nhà ta đi!”
Nhìn Tiêu Nhan làm bữa sáng phong phú, tuy rằng không có khẩu vị gì, nhưng ta vẫn ăn rất ngon.
_____zz______