Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 22
Tôi nhắm mắt lại, trái tim yên tĩnh như nước, rất nhanh đã đi vào giấc mơ …
Ánh trăng mát mẻ như nước xuyên thấu qua cửa sổ trải trên mặt đất, cành cây ngoài lầu bị gió thổi lay động hơi lay động, ánh sáng mang theo ánh sáng thưa thớt chiếu trên mặt đất cũng theo đó lay động.
Thanh âm tiêu nhan như kim loại ném xuống đất vang lên, ta thở phào nhẹ nhõm thật sâu, chỉ cần nàng ở đây, cho dù là một chút thanh âm có liên quan đến nàng cũng làm cho ta vô cùng an tâm.
– Không có, ngươi ngủ trước đi, chờ ngươi ngủ ta lại ngủ!
Tôi thì thầm.
“Tiêu Nhan, ngươi ngủ chưa?”
Vào ban đêm, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, Tiêu Nhan ở trên giường của tôi có tiết tấu hô hấp rất mạnh, vì không muốn cuốn Chu Xán vào, tôi bảo cô ấy đến ký túc xá của Tiêu Nhan, dù sao cô ấy cũng ước gì không gặp lại Tiêu Nhan.
Nhìn nàng cười không có ý tốt như vậy, ta lườm Tiêu Nhan một cái, không nghĩ tới nụ cười của nàng càng sâu, ký túc xá nặng nề rốt cục bắt đầu có tiếng cười nói vui vẻ.
“Người ta không hiểu sao, nếu lợi hại như ngươi, quỷ thi như tối hôm qua, đến bao nhiêu ta liền giết bấy nhiêu! Còn cần trốn đông trốn tây sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần sao! ”
Lời nói của ta giống như là chọc cười Tiêu Nhan, ngẫm lại cũng đúng, nếu như ai cũng có thể nói thì cả đường cái đều là đạo sĩ, nguyên bản vẻ mặt ngưng trọng lúc này nàng cười vô cùng sáng lạn, kỳ thật nàng là một nữ hài tử thích cười, chỉ là có kinh nghiệm không giống với cô gái bình thường, tiếp xúc với oan hồn lệ quỷ nhiều người cũng trở nên tử khí ngưng trọng.
“Ha ha, ngươi cho rằng chỉ cần là chú ngữ, bất kể là từ trong miệng ai đi ra đều có thể trấn quỷ phục sát sao?”
Nhớ tới tiêu nhan niệm chú ngữ phát động linh lực khống chế phù giấy bộ dáng đẹp trai ngây người, ta nhíu mày, nghiêng mắt hỏi.
“Tiêu Nhan, ngươi xác định không cần dạy ta một ít khẩu quyết chú ngữ gì đó sao?”
Ta đem phù giấy Tiêu Nhan đưa cho ta nắm chặt trong tay, thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Hoàng Mạn, cảm thụ hô hấp đồng đều của nàng, phù giấy trong tay bị ta nắm chặt hơn.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi lại một lần nữa co giật, khuôn mặt vốn còn có chút hồng nhuận trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mặt trời buổi sáng rất ôn hòa lẳng lặng chiếu lên cửa sổ hợp kim nhôm cuối cùng trải một mặt vàng óng, nơi ánh mặt trời xuyên qua bụi bặm lượn lờ trong không khí có thể thấy rõ.
Một loạt các hành vi của cô cho thấy rằng đêm nay chắc chắn không phải là một đêm thái bình!
Nửa ngày Tiêu Nhan rốt cục ngẩng đầu đứng lên, từ chỗ tối xuyên qua cửa sổ xuyên qua ánh mặt trời đi tới bên cạnh ta, đưa cho ta hai tấm phù giấy màu vàng đã vẽ xong, hô hấp của nàng đều đều thong thả, ánh mắt trầm tĩnh như nước, bước đi do dự.
– Thần Thần, hai cái phù giấy này ngươi cầm, mặt trên đã có pháp lực của ta, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì ngươi cũng dễ tự cứu mình!
Tiêu Nhan dường như có chút không thèm để ý, cũng không nhìn ta, thuận miệng ừ một tiếng tiếp tục đùa bỡn đào mộc kiếm của nàng.
Ta thu dọn đệm chăn của Trâu Minh Hiền, chỉ vào giường nói với Tiêu Nhan, “Đêm nay ngươi ngủ ở chỗ này đi! ”
Ký túc xá của chúng tôi tổng cộng có sáu người, ngoại trừ Hoàng Mạn và Chu Xán còn có ba người, Trâu Minh Hiền thân thể không tốt vẫn nghỉ học ở nhà, Khu còn cùng bạn trai chuyển đến ngoài trường thuê phòng ở thế giới hai người, Dáng người Khúc Lâm lồi lõm có khí chất xuất chúng tốt nghiệp sớm làm người mẫu tại một công ty quảng cáo.
Mỗi một câu nói của Tiêu Nhan đều lay động bả vai ta một chút, trong giọng nói toát ra kiên định cùng chính khí làm cho trong lòng ta dâng lên một cỗ ấm áp, ta cười nhìn nàng, thấy ta có chút ngây ngốc cười, nàng cũng cười theo.
– Minh Tinh Thần, ngươi thật coi ta bạc tình quả nghĩa, tâm địa sắt đá sao! Tất nhiên là tôi sẽ ở lại với anh tối nay! ”
Ánh mắt tan rã của ta bắt đầu có tiêu cự, trong mắt toát ra ánh mắt cầu xin đối diện với Tiêu Nhan, người duy nhất ta có thể dựa vào cũng chỉ có nàng, Hoàng Mạn không thể xảy ra chuyện, ta cũng quyết không cho phép nàng xảy ra chuyện.
“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Sủ Mạn gặp chuyện không may! Tiêu Nhan, ngươi giúp ta! Anh giúp tôi được không! ”
Thanh âm tiêu nhan như kim loại ném xuống đất vang lên, trên khuôn mặt mượt mà hiện lên vẻ kinh ngạc cùng lo lắng, có chút khó tin nhìn ta, hai tay nắm chặt hai bả vai ta, dùng sức lắc lắc.
“Bạn đang điên! Ngươi chính là chí âm hồn phách, những oan hồn lệ quỷ kia ước gì tìm tới ngươi! Ngươi ngược lại, tay truộc gà không chặt không còn trông mong dán lên trên! ”
Ta hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt có chút tan rã nhìn về phía Tiêu Nhan, tuy rằng biết mình cũng là Bùn Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn, nhưng ta nhất định sẽ tận khả năng bảo hộ người bên cạnh ta.
“Tiêu Nhan, đêm nay tôi muốn ở trong ký túc xá, tôi muốn bảo vệ cô ấy!”
Tiêu Nhan đột nhiên chuyển đề tài, ta lại một lần nữa lâm vào trong bất lực thật sâu, khí lực toàn thân đều giống như bị rút cạn, cả người lỏng lẻo không có một chút tinh thần nào.
“Chỉ là nơi đã chết kia, ta không biết là nàng tự mình đi qua, hay là bị người câu hồn câu qua! Nếu như đêm nay lúc thượng tử, Hoàng Mạn lại đến đó nhiễm đến thi khí, Vương lão tử cũng không cứu được nàng! ”
Thanh âm ném đá của Tiêu Nhan như kim loại làm cho trái tim tôi đề cập đến cổ họng chậm rãi rơi xuống, may mà Ấm Mạn không có việc gì.
-Sáng mai hẳn là có thể tỉnh lại!
Nghe được Hoàng Mạn sẽ tỉnh lại, ta kích động bắt lấy tay Tiêu Nhan đùa nghịch đào mộc kiếm, đại khí cũng không dám ra, khí lực toàn thân đều tập trung ở trên tay, có chút chờ mong nhưng lại có chút sợ hãi nhìn Tiêu Nhan.
“Vậy Khi nào Nó có thể tỉnh lại?”
Tiêu Nhan có chút nhụt chí cúi đầu, đùa nghịch đào mộc kiếm trong tay.
– Ta cũng không biết ai chết, chỉ có thể chờ Sau khi Sủ Mạn tỉnh lại hỏi nàng!
Thần sắc ta rùng mình, máu toàn thân lưu động giống như tốc độ chậm nửa nhịp, trợn to mắt nhìn Tiêu Nhan.
“Người chết? Ai chết? ”
Gương mặt mượt mà của Tiêu Nhan trở nên có chút cao thâm khó lường, thanh âm như kim loại ném xuống đất trở nên có chút trầm thấp.
“Trên người Ấm Mạn dính thi khí, thi khí lan tràn trên người mới có thể xuất hiện nhu động, tối hôm qua nàng nhất định đã đi qua nơi có người chết!”
Nhìn tiêu Nhan hai mắt tỏa sáng nhưng lại có chút thâm trầm, trực giác nói cho ta biết Quân Mạn tuyệt đối không phải bị thứ gì không sạch sẽ yểm đơn giản như vậy.
“Sáng nay ta không đi học mục đích chính là vì biết rõ Rốt cuộc Sủi Mam làm sao vậy, ngươi biết cái gì nhanh chóng nói cho ta biết!”
Đợi Chu Xán đi rồi, Tiêu Nhan ngồi xuống bên cạnh ta, thanh âm như kim loại ném xuống từ bên tai ta vang lên.
– Thần Thần, ngươi muốn biết Hằng Mạn rốt cuộc làm sao vậy sao?
Chu Xán quay đầu lại có chút kinh ngạc nhìn ta, lại có chút sợ hãi nhìn Tiêu Nhan đang đứng ở một bên không có việc gì làm, hai tròng mắt rũ xuống, trầm mặc một giây sau mới trả lời.
– Tốt!
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Sủa Mạn, trong lúc nhất thời không có tâm tình lên lớp, tôi hướng về phía Chu Xán thu thập sách chuẩn bị đi học nói. “Sáng nay ta sẽ không đi học, ở lại ký túc xá chiếu cố Hoàng Mạn, ngươi giúp hai chúng ta cùng nhau xin nghỉ đi! ”
_____zz______