Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 23
Một đạo thanh âm thê lương cắt qua bầu trời đêm từ trên đỉnh đầu sâu kín truyền đến, bất nam bất nữ, tựa như âm như dương, chói tai mơ hồ!
“Thối đạo sĩ! Ta ngược lại muốn xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa! ”
Trong nháy mắt sương mù dày đặc biến mất, phù giấy biến mất, hết thảy trước mắt bỗng dưng rõ ràng.
Theo thanh âm có tiếng ném của Tiêu Nhan như kim loại lại một tờ phù giấy màu vàng tươi sáng bay lên giữa không trung, Tiêu Nhan nhanh chóng cắn rách ngón trỏ tay phải, hư hóa vài cái trên bùa, dưới sự thúc dục của chú ngữ, mang theo phù tự huyết sắc lơ lửng giữa không trung, quanh thân phát ra kim quang chói mắt, theo tiếng “phá” kim quang kia chợt sáng lên cứng rắn đem sương mù trắng xóa toàn bộ rạch ra!
“Phá ——!”
“Cư thu Ngũ Lôi thần tướng, điện chước quang hoa, nạp tắc một thân, bảo mệnh thượng tắc, triệt quỷ phục tà, hết thảy sống chết, diệt đạo ta trưởng, cấp bách như luật lệnh!”
Ta mím môi, rút ra một cái ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên mặt, thấp giọng hỏi.
“Ngươi tìm được H hề của Ti Mạn chưa?”
Mồ hôi trên trán đã không phải chỉ chảy ra một tầng mỏng mà thôi, mà là ở thái dương chân tóc hội tụ thành từng luồng nước, theo hai má hướng về phía trước, gió âm thổi tới càng cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được.
Chúng tôi đã thực sự vào rừng.
Từng gốc cây vô cùng chỉnh tề lẳng lặng đứng ở nơi đó, tán cây đen nhánh rậm rạp, ánh sáng căn bản là không xuyên qua được cũng không xuyên vào được, bùa giấy đang thiêu đốt giống như là nhiên liệu vô tận dùng hết, không hề có bộ dáng muốn đốt hết.
Bất ngờ một tờ phù giấy màu vàng sáng bay lên giữa không trung, hai tay Tiêu Nhan nhanh chóng kết ấn, phù giấy trong nháy mắt thiêu đốt, phát ra ánh sáng lấp lánh chiếu sáng cảnh vật trước mặt.
Ta không dám tiếp tục hỏi tiếp, chỉ là trong lòng bàn tay túm lấy quần áo Tiêu Nhan tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngay cả trên trán cũng chảy ra một tầng mỏng manh.
Thanh âm tiêu nhan như kim loại ném xuống đất sâu kín từ phía trước truyền đến, ta không khỏi hít một hơi khí lạnh, vừa rồi không phải còn chưa đến núi giả của giả lâu số 11 sao, sao hiện tại lại ở trong rừng cây?
“Chúng ta đã ở trong rừng rồi!”
Thanh âm của ta áp chế rất thấp, chỉ cảm thấy các nơi trong toàn thân đều bị khí tức âm lãnh vây quanh, răng run rẩy phát ra từng trận âm thanh.
“Tiêu Nhan, nơi này quỷ khí sâm sâm trắng xóa một mảnh, rừng cây đến chưa tới a!”
Không biết từ lúc nào bắt đầu xuất hiện sương mù dày đặc, bốn phía trắng nấp mơ hồ cái gì nhìn không rõ, ngọc la bàn trong tay Tiêu Nhan lắc lư trái phải, ta vội vàng đi lên nắm chặt góc áo nàng.
Ban đêm gió rất lạnh, vốn cả người ướt đẫm tôi càng cảm thấy lạnh thấu tim, ta rùng mình một cái da gà toàn thân đều nghe được triệu hoán của ta nhao nhao nhảy ra kháng nghị, ta dùng sức xoa xoa tay, từng bước từng bước ngậm hơi đi theo phía sau Tiêu Nhan.
Tiêu Nhan không nói hai lời liền lao ra khỏi ký túc xá.
-Đi!
Nhớ tới vừa rồi mình không khống chế được đi đến rừng cây ngửi thấy mùi thối rữa kia, đó là một cỗ mùi thối thối của thối thi, ta càng khẳng định Ấm Mạn hẳn là ở nơi đó dính vào thi khí.
“Tiêu Nhan, chúng ta hiện tại đi rừng cây Tây Môn, nếu như ta đoán không sai, Sủi Mạn hẳn là ở đó!”
Ta cũng không biết dưới bầu không khí nghiêm túc như vậy, dưới tình huống sinh tử của Úc Mạn, mình làm sao còn có thể đùa giỡn, Tiêu Nhan rất không biết nói gì kéo ta lên.
– Tiêu đạo trưởng ta, ngươi có thể đỡ ta đứng lên trước hay không, trên mặt đất rất lạnh!
Tiêu Nhan lúc này sắc mặt nặng nề, một bàn tay đặt trên vai ta, ngữ trọng tâm trường nói.
– Trước khi ta phát hiện ra ngươi đã rời đi, Thần Thần, chuyện của Sủa Mạn rõ ràng là xông tới với ngươi, ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý tốt!
Ta nhìn chiếc giường trống rỗng của Hoàng Mạn, một tia bất an cùng sợ hãi dâng lên trong lòng.
“Còn Himan thì sao?”
Trong đầu ta không ngừng nhớ lại chuyện vừa rồi, người đưa ta vào rừng mà ta thập phần quen thuộc là ai? Ta rõ ràng nhớ rõ nàng, nhưng thế nào cũng không nhớ ra.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, mục tiêu của bọn họ là ngươi. Chính Hương ta đang ngủ đột nhiên nghe được dưới gầm giường có động tĩnh, sau đó đứng dậy xuống giường, sau đó liền nhìn thấy ngươi nằm trên mặt đất, kêu thế nào cũng kêu không tỉnh, hẳn là bị thứ gì đó đem hồn câu đi, cuối cùng ta từ trong nhà vệ sinh nhận một chậu nước lạnh hắt lên người ngươi mới tỉnh lại! ”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Vẻ mặt phức tạp của Tiêu Nhan hỏi.
“Làm thế nào tôi có thể ở trên mặt đất?”
Thanh âm tiêu nhan như kim loại ném xuống đất vang lên bên tai, xuyên thấu qua ánh trăng mát mẻ như nước, ta phát hiện mình đang ngồi trên mặt đất lạnh lẽo trong ký túc xá, cả người đều ướt đẫm, tích tích tích tắc theo góc y nằm trên mặt đất, ánh trăng chiếu trên vết nước trên mặt đất phản xạ ra từng mảnh âm hàn quang.
“Ngươi rốt cục tỉnh rồi.”
Đập vào mắt là gương mặt lo lắng mượt mà của Tiêu Nhan đang ngồi xổm trên mặt đất, thân thể ta lạnh lẽo phát run, nhìn cảnh vật quen thuộc trong ký túc xá bất thình lình hắt hơi một cái.
Đột nhiên ta chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, trước mắt có một đạo bạch quang hiện lên, sau một cái giật mình mở mắt ra.
Không đúng, ký túc xá rõ ràng ở tầng sáu, làm sao tôi có thể không đi qua cầu thang trực tiếp đi vào rừng cây!
Bỗng nhiên có một mùi hôi thối nồng nặc bay tới, thần sắc ta rùng mình, chỉ cảm thấy trên người một trận lạnh lẽo, đầu óc có chút mơ hồ trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Sau đó tôi đi theo cô ấy qua ngọn núi giả phía sau tòa nhà giảng dạy 11 đến rừng cây Tây Môn, không biết có phải là nguyên nhân đen tối hay không, tôi luôn cảm thấy sự vật trước mắt mơ hồ không chịu nổi, điều duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng chính là ngọn đèn dầu hỏa trong tay cô ấy không đặc biệt sáng.
Người nọ một mực dẫn đường phía trước, một cái cười không ngừng quay đầu lại để cho ta đuổi theo nàng, nhưng mặc kệ ta là bước nhanh hay là chậm rãi nàng luôn duy trì khoảng cách cách ta bốn năm bước, nụ cười của nàng ta rất quen thuộc, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là máy móc ở phía sau đi theo nàng.
Buổi tối trong khuôn viên trường tràn ngập màu đen quỷ dị, ánh trăng mát mẻ như nước giống như bị thứ gì đó cản trở, thế nào cũng không chiếu vào được, đèn đường tối tăm màu vàng ốp về căn bản là chiếu không rõ mặt đường, cũng may trong tay người nọ cầm một ngọn đèn dầu hỏa, tuy rằng cũng không quá sáng, ngọn lửa trong lồng đèn cũng không ngừng lay động, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thấy rõ con đường dưới chân.
Ngoài cửa sổ có một khuôn mặt quen thuộc vẫy tay với tôi, ý bảo tôi đi qua, ánh mắt tôi tan rã, có chút mờ mịt đi theo hướng cô vẫy tay.
Ánh trăng mát mẻ như nước chiếu lên đầu giường, cảnh tượng trên giường nhìn không sót một chút nào, định quán vừa nhìn thì ra là một vật thể hình cầu màu trắng, ta không tự hỏi bạch cầu đến từ đâu, chỉ là ma xui quỷ khiến cầm quả bóng kia từ trên giường đi xuống trước cửa sổ.
Bất ngờ không biết là cái gì đánh vào mặt tôi, mềm nhũn, loại xúc cảm này rất rõ ràng, giống như là miếng bọt biển được bọc trong bông gòn, thứ kia đánh vào mặt tôi, trong một phen ra sức giãy dụa ta rốt cục mở mắt ra.
Nhưng đợi nửa như trước vẫn không nghe thấy tiếng Tiêu Nhan xuống giường, ta lại liên tục gõ vài lần, kết quả vẫn như cũ. Tôi bắt đầu hoảng sợ, nhưng giật mí mắt vẫn không mở được.
Ta sờ đen vươn cánh tay gõ một cái ống thép trên đầu giường, Tiêu Nhan nếu buổi tối gặp phải tình huống không nên lớn tiếng hô to, gõ một cái ống thép nàng sẽ từ trên giường đi xuống.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được một trận thanh âm, mí mắt của ta rất nặng nề, vô luận ta dùng sức thế nào cũng không mở được.
_____zz______