Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 30
Hắn cơ hồ là rống lên, trong đôi mắt đỏ nhiếp nhân phách hiện lên phẫn nộ cùng thống hận chưa từng có, thanh âm nghiến răng nghiến lợi âm trầm lạnh lẽo, ta thậm chí còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán hắn, nghe được thanh âm răng hắn run rẩy.
“Ngươi cứ nghĩ ta chết như vậy sao? Chết một lần còn chưa đủ, còn muốn lại lần thứ hai sao? ”
Ta vốn là tưởng tượng đêm đó tự bảo vệ mình, không nghĩ tới lại chọc giận hắn, môi giật giật, nhưng vẫn không phát ra được thanh âm, ta chỉ có thể hoảng sợ nhìn hắn, chờ đợi hắn hủy diệt tra tấn ta.
Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính của hắn đột nhiên vang lên khắp gian phòng, bàn tay nắm cổ tay ta âm thầm dùng sức, ta chỉ cảm thấy xương trên cổ tay đều bị hắn bóp nát, năm ngón tay dưới cơn đau nhức kịch liệt không nghe sai khiến mở ra, Tỏa Hồn Ngọc Bốp một tiếng rơi trên mặt đất.
“Thế nào? Anh muốn đánh tan tôi một lần chứ? ”
Mắt phượng hắn híp lại, mê ly hưởng thụ, ta ra sức giãy dụa thân thể, cánh tay cứng ngắc rốt cục có một tia nhúc nhích, ta lặng yên không một tiếng động đưa tay vào trong quần áo, lặng lẽ dùng sức đem dây đỏ quấn quanh cổ kéo đứt, cơ hồ trong nháy mắt hắn nắm chặt lấy ngọc trong tay ta sắp đem ngọc trong tay ném về phía cổ tay hắn.
Bàn tay của anh đột nhiên dừng lại ở cánh môi tôi, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua môi dưới cắn chảy máu của tôi, ngay sau đó nụ hôn mềm mại lạnh lẽo hơi ướt át lại một lần nữa phủ lên môi tôi, rất nhanh khoang miệng của tôi bị mùi máu tươi nhàn nhạt quấn quanh.
Thanh âm thâm trầm có từ tính của hắn xen lẫn triền miên cùng sủng nịch bên tai ta vang lên, giống như tiên đan giải độc xoa dịu cỗ sợ hãi trong lòng ta, gắt gao trừng mắt hắn cũng bắt đầu an phận không chịu thua kém.
– Ngoan, để vi phu nhìn ngươi thật tốt!
Mặc dù vậy, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ mặt hoảng sợ, sợ rằng hành động tiếp theo của anh ta sẽ khiến tôi phải chiến đấu với số phận của mình.
Hắn thấy ta nuốt xuống rượu Hợp Hoan, hài lòng ôn nhu vuốt ve mặt ta, ngón tay thon dài từ trán bắt đầu chậm rãi trượt về phía mỗi một chỗ trên mặt, động tác của hắn rất mềm rất nhẹ, rơi vào trong lòng ta giống như là một sợi lông vũ chậm rãi đảo qua.
Ủy khuất, nhục nhã trong nháy mắt lan tràn đến mỗi một góc thân thể, ta chỉ muốn sống thật tốt, thầm nghĩ cứu Húc Mạn, cũng chỉ có hai tâm nguyện này mà thôi, vì sao phải để cho ta trả giá lớn như vậy.
Sao anh lại làm thế với tôi?
Ta sắp chết giãy dụa, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được, cho đến khi một cỗ chất lỏng trong sạch cay nồng chảy vào trong miệng ta, vết rượu từ khóe miệng tràn ra bị hắn lạnh lẽo ướt át hôn khô.
Thấy đôi môi ta vẫn mím chặt như cũ, hắn dùng sức đoạt lấy chiếc chén đang lưu lại bên môi ta, mắt phượng híp lại, tuấn nhan giương lên, một tay hung hăng ôm lấy cằm ta, tay kia nâng gáy ta, sau đó một cái lạnh lẽo mang theo nụ hôn ướt át rơi xuống môi ta.
Giờ khắc này trong thân thể ta giống như không phải máu mà là khối băng thực cốt, phòng mới ánh nến lay động vào giờ khắc này giống như băng tuyết vậy.
Ý cười triền miên ôn nhu của hắn chậm rãi biến mất trong đôi mắt đỏ nhiếp nhân phách, thay vào đó là lửa giận hừng hực thiêu đốt trong đáy mắt.
– Uống đi!
Nhưng tay phải chậm rãi nâng lên căn bản không nghe ta sai khiến, ngay khi đạp đến môi ta, ta dùng hết khí lực toàn thân mím chặt môi, vốn ở bên cạnh hắn cũng có chút âm lãnh khó hiểu, nhưng dưới sự nhẫn nại khống chế của ta trên trán lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng manh.
Ta sững sờ nhìn chiếc chén trong tay, cực lực phục lấy tứ chi của mình, không thể, không thể.
Hắn vô cùng thương tiếc kéo cánh tay ta, tuấn nhan giương lên, rượu Hợp Hoan trong chén sạch sẽ lưu loát chảy vào trong đôi môi lăng đầy đủ góc cạnh của hắn, sau đó khóe miệng tràn ra một tia sủng nịch. “Nương tử, đến mức ngươi! ”
Nguyên bản ta muốn đánh vỡ cái chén chướng mắt kia, nhưng thân thể lại giống như không nghe sai khiến hắn nhận lấy rượu Hợp Hoan trong tay hắn, hắn hài lòng nhếch khóe môi, giống như là được điêu khắc ra cằm góc cạnh rõ ràng, đường cong càng thêm tuấn mỹ nhu hòa.
Theo thanh âm của hắn trở nên ôn nhu, trong phòng mới treo đầy tơ đỏ băng mỏng tản đi, nến long phượng đốt hỏa diễm lại một lần nữa nhảy lên, dưới ánh nến ấm áp, ánh mắt hắn mê ly mà ôn nhu.
Bàn tay trắng nõn trong suốt của hắn nâng hai con kim ti long phượng trình tường hoa văn trước mặt, một cái đưa tới trước mặt ta, mang theo nụ cười mê người ý bảo ta đón qua.
Ta có trong nháy mắt kinh ngạc, con quỷ trước mắt này cùng quỷ vừa rồi phát hỏa bốn phía đều có thể đóng băng là cùng một con quỷ sao?
Có lẽ thấy ta lạnh lùng mím chặt môi cắn rách môi dưới, thanh âm của hắn lại bắt đầu ôn nhu, đôi môi lăng đầy đủ góc cạnh một lần nữa gợi lên, đôi mắt đỏ nhiếp lòng người lại một lần nữa cực kỳ nhu tình nhìn ta.
– Ngoan, uống rượu Hợp Hoan, ngoan ngoãn làm nương tử của ta, chuyện trước kia ta có thể không đổ lỗi!
Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, bàn tay nắm cằm ta dùng sức mạnh, khí lực toàn thân ta kinh ngạc ngồi trên giường giống như bị rút cạn, ngay cả khí lực động môi cũng không có, chỉ có thể gắt gao cắn môi.
“Ngươi có tư cách gì cùng người ta quỷ thù đường? Ta biến thành bây giờ như vậy còn không phải đều là bái ngươi ban cho! ”
Toàn thân tôi giống như bị dòng điện đánh trúng, giọng nói lạnh đến tận xương tủy như dao băng đâm vào tủy xương tôi. Có một cảm giác sợ hãi bắt đầu lây lan, lan rộng đến trái tim tôi, sợ hãi tôi không dám nói nữa.
Hắn vừa chuyển đề tài, ngữ khí của hắn không giống như vừa rồi ôn nhu sủng nịch, lạnh như băng thấu xương, lạnh lẽo cứng ngắc, không hề có nhiệt độ, giống như khí tức quanh người hắn tản mát ra, đôi môi mỏng đầy đủ góc cạnh khẽ nhếch lên, mỉm cười u ám.
“Nhân quỷ thù đồ?”
Đó là cảm giác duy nhất của tôi vào lúc này.
Lạnh, lạnh quá.
Đang lúc ta đắc ý, chợt cảm thấy nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, căn phòng mới vốn treo đầy tơ đỏ khắp nơi tràn ngập hòa mỹ trong nháy mắt ngưng kết một tầng băng sương mỏng manh, nến long phượng đang nhảy lên ngọn lửa đột nhiên đứng yên ở đó, ta có chút kinh ngạc phun ra một hơi, sương mù màu trắng theo lỗ mũi ta bốc ra ngoài.
Nhìn ý cười nhợt nhạt trên khóe miệng hắn, trái tim ta treo lơ lửng cũng buông xuống, theo lời vừa rồi đi xuống, thừa dịp hắn còn chưa nổi giận, có một số việc vẫn là trước rõ ràng tương đối tốt, tránh được phiền toái.
“Đúng vậy, ta không thừa nhận, cho nên sau này ngươi vẫn nên tránh xa ta một chút, đừng quấn lấy ta nữa, dù sao người quỷ thù đồ, chúng ta làm sao có thể làm vợ chồng đây!”
Đầu ngón tay lạnh như băng của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt ta, cuối cùng dừng lại trên cằm ta tỉ mỉ quan sát, khóe miệng hắn vẫn mang theo ý cười nhạt, hiển nhiên lời nói vừa rồi của ta cũng không có kích thích đến hắn.
“Không thừa nhận?”
Nhìn gương mặt tuấn tú của Thư lúc này, nụ cười dịu dàng như hoa, tôi vẫn mang theo tâm tư thăm dò tâm dực nói.
– Ta là Minh Tinh Thần, ta không phải nương tử của ngươi, ta cũng không có khả năng làm nương tử của ngươi, những thứ này đều là quỷ nô an bài, căn bản không có sự đồng ý của ta! Vì vậy, cuộc hôn nhân này tôi không thừa nhận! ”
_____zz______