Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 4
Nghĩ đến đây, tôi giật mình không ngừng chạy nhanh đến căn hộ, không thở nổi liền kéo thang máy căn hộ ra.
Lúc này thang máy dừng ở bãi đỗ xe tầng hai, thấy thang máy chậm chạp không thể đi lên, tôi lại khẩn trương bây vài cái.
Trong thời gian chờ thang máy, thân thể tôi hơi run rốt cục có chút hòa hoãn, nhìn ánh đèn chói mắt của phòng bảo vệ cách đó không xa, tôi cười cười với mình, âm thầm cười nhạo mình nhát gan sợ chuyện, vừa rồi nhất định là mình hoa mắt nhìn lầm, trên đời này làm sao có thể có quỷ!
– Đinh ——”
Cuối cùng cửa thang máy mở ra, tôi quét qua sự căng thẳng vừa rồi, thoải mái bước lên thang máy trên con số “9” một chút.
Thang máy vèo vèo đóng cửa lại một chút, tôi chờ thang máy leo lên tầng chín, nhưng thang máy lại không có lý do trượt xuống, có lẽ vừa rồi người ở bãi đỗ xe thấy thang máy của tôi kêu gấp không lên, tôi ở trong lòng an ủi bản thân mình.
– Đinh ——”
Cửa thang máy mở ra, nhưng cửa lại không có ai chờ thang máy, trong lòng có chút nghi hoặc, tôi nhìn ra ngoài theo ánh sáng từ thang máy trải ra, ngoại trừ mấy chiếc xe lẳng lặng đậu ở đó ra quả thật không có người, có lẽ người trong bãi đỗ xe thấy thang máy thật lâu không xuống thay đổi cầu thang.
Tôi đóng cửa thang máy, nhấn số “9” một lần nữa thành màu đỏ, thang máy leo lên nhanh như bình thường.
Một mình tôi đứng trong thang máy đếm kỹ những con số màu đỏ không ngừng gia tăng, màu đỏ như máu này trong thang máy chỉ có một mình tôi quả thật có vẻ có chút chói mắt, chợt cảm thấy bên tai thổi qua một trận gió âm, tôi gãi cổ và lỗ tai bị thổi đến có chút ngứa ngáy, cũng không có cảm giác có cái gì không giống nhau.
Đang lúc tôi tự hỏi nhiệt độ trong thang máy dường như có chút thấp, cửa thang máy đột nhiên mở ra, thang máy hôm nay hình như nhanh hơn trước rất nhiều a, lúc tôi một chân sắp bước ra ngoài quay đầu lại nhìn thoáng qua đèn báo trên thang máy, con số màu đỏ rõ ràng viết “5”.
Trách không được cảm thấy thang máy hôm nay nhanh hơn không ít, thì ra là mình nhất thời sơ suất ấn nhầm tầng, cũng may thang máy vẫn còn, tôi thầm mắng mình một tiếng, lại một lần nữa đem số “9” trên thang máy ấn sáng, ấn xong ta lại kiểm tra một lần nữa mới thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi quả nhiên là khí lưu thang máy bay lên kéo theo mới khiến cho nhiệt độ trong thang máy có chút thấp, hiện tại đã tốt hơn nhiều, ít nhất so với vừa rồi ấm áp hơn không ít.
– Đinh ——”
Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, căn cứ vào kinh nghiệm vừa rồi, trong lòng tôi còn sợ hãi liếc mắt nhìn số trên chỉ số, lại ngẩng đầu nhìn tấm biển chỉ dẫn treo trên tầng, lúc này đích thật là tầng chín.
Tôi hô sâu một hơi thoải mái bước ra khỏi thang máy, dọc theo đường đi kinh tâm động phách làm cho tôi không thể không có chút khẩn trương khó hiểu, tôi lấy chìa khóa trong túi ra hướng về phía khóa mắt chính là một phen đâm vào.
Chìa khóa cắm nửa ngày thế nào cũng không cắm được, tôi rút chìa khóa ra dựa vào ánh đèn điều khiển âm thanh trong hành lang nhìn một chút, đúng vậy, đây chính là chìa khóa hôm qua chủ nhà đưa cho tôi a!
Có thể là do thời gian dài không phát ra âm thanh, đèn điều khiển âm thanh lúc này chợt lóe lên, sau đó toàn bộ hành lang liền lâm vào một mảnh hắc ám, ánh trăng vốn không sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ hẹp trong hành lang trải tới, trái tim ta trầm xuống theo, trong nháy mắt cảm giác máu của mình đều muốn ngừng lưu động.
Ta theo bản năng hét lớn một tiếng đèn lại một lần nữa sáng lên, đột nhiên cảm giác chung quanh âm lãnh không ít, ta sờ sờ gáy có chút rét run, lại một lần nữa khẩn trương mở cửa lại.
“Ai vậy!” Có lẽ là tôi sợ đèn lại một lần nữa tắt đi, lần này động tĩnh mở cửa rất lớn, nào ngờ trong phòng lại truyền đến một câu thanh âm của nam nhân, một loại cảm xúc bất an dâng lên trong lòng ta, ta ngẩng đầu nhìn số nhà trên nóc cửa, trên đó chữ đỏ trên nền xanh viết rõ ràng: 902, lúc này ta mới ý thức được mình mở nhầm cửa.
– Thật ngại quá, ta liền ở phòng bên cạnh, ngày hôm qua vừa mới chuyển tới, nhất thời sơ sẩy mở nhầm cửa! Ta có chút khẩn trương lại có chút chột dạ trả lời, thanh âm run rẩy rõ ràng có thể nghe thấy.
Theo một trận thanh âm ma sát sàn nhà có tiết tấu, người đàn ông trong phòng rầm một tiếng mở cửa phòng, từ khe cửa nứt ra một cái đầu, ánh mắt đen nhánh của hắn đánh giá trên người ta một chút, “901? ”
– Đúng vậy, ta tên là Minh Tinh Thần, ngày hôm qua vừa mới chuyển tới, sau này chúng ta chính là hàng xóm! Ta cười có chút ngượng ngùng, dù sao hơn nửa đêm mình mở nhầm cửa phòng quấy nhiễu người ta trong mộng.
Lại bùm một tiếng, nam nhân không đợi ta nói xong liền hung hăng đóng cửa phòng lại, một tiếng này so với vừa rồi lúc mở cửa vang lên không ít cũng nặng hơn không ít.
Ta có chút không biết làm sao sững sờ ở cửa, trong hành lang trống rỗng chỉ có một nam một nữ trong cửa nói chuyện qua lại.
Cuối cùng, tôi mở cửa với chìa khóa.
Trong nhà vẫn là bài trí trước khi tôi ra khỏi cửa, một chút cũng không thay đổi, tôi lười biếng đặt mông ngồi trên sô pha, chợt cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến da đầu tôi tê dại, tôi theo hướng gió lạnh thổi tới nhìn lại, thì ra là trước khi ra khỏi cửa không có đóng cửa sổ.
Ta đạp dép lê đi tới bên cửa sổ, giờ phút này mới ý thức được thì ra căn nhà ta thuê là nhà đầu tiên ở tầng này, vừa rồi sợ tới mức thiếu chút nữa hồn không có ngã tư liền ở ngay dưới cửa sổ.
Tôi ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, đêm ở thành Y rất vắng vẻ cũng rất quỷ dị, cả thành phố dường như bị một tầng sương mù bao phủ, đèn vạn nhà ở xa xa rõ ràng lại mơ hồ, rõ ràng là bởi vì anh có thể nhìn thấy rõ ràng ánh đèn từ ngoài cửa sổ của nhà khác, mơ hồ là bởi vì cạnh ánh sáng cách cửa sổ lộ ra giống như bị hư hóa nhìn không rõ.
Gió lạnh lại một lần nữa thổi vào da đầu của tôi, tôi rùng mình một cái, nâng cánh tay nằm sấp trên cửa sổ.
Ngay khi tôi chuẩn bị đóng cửa sổ, tôi thấy rõ ràng bà lão vừa rồi mặc đồ đen không có bóng dáng, thân thể ở trên đường cái dùng tốc độ cực chậm đi tới, mỗi lần đi hai bước sẽ dừng lại quay đầu hướng về phía sau khoát tay áo, sau đó tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ là để cho “đồ vật” phía sau đuổi theo bước chân của nàng.
Sở dĩ nói là “đồ vật” là bởi vì ở sau lưng nàng căn bản là không có gì cả, nhưng động tác hai bước một dừng một xua tay của nàng thật sự giống như vẫy tay với “đồ vật” phía sau.
Khi cô ấy đi đến dưới một ngọn đèn đường, cuối cùng tôi có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt của cô ấy, khuôn mặt đầy nếp nhăn một nửa nổi dưới đèn đường như ẩn như hiện, một nửa ẩn nấp trong bóng bên theo động tác xua tay nhoáng lên một cái.
Đột nhiên, cô quay đầu lại nhìn về phía tôi, tôi ngay lập tức ẩn nấp sau cửa sổ như điện giật, động tác nhanh nhẹn đóng cửa sổ lại kéo rèm cửa sổ, cơ thể nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trong lòng thầm nghĩ: Cô ấy không nhìn thấy tôi! Cô ấy không thấy tôi!
_____zz______