Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 8
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho thân thể vốn đã có chút rét run càng thêm sởn tóc gáy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở rộng, không ngừng rót khí lạnh vào bên trong!
Gió lạnh bên tai càng ngày càng nồng đậm, tiết tấu mười phần khí lạnh không ngừng phun vào cổ tôi, ngay sau đó một cái thứ mềm mại mang theo trơn nhẵn giống như cá trích bắt đầu ở giữa xương quai xanh của ta không ngừng bơi đi.
Một thanh âm từ trong đầu ta vang lên, thanh âm trầm thấp lại có chút quỷ khí sâm sâm, phiêu miểu hư vô ở trong đầu ta không ngừng du đãng, mang theo chút trêu tức, ta có thể tưởng tượng được chủ nhân của thanh âm này giờ phút này nhất định là châm chọc nhìn ta.
-Nương tử, mới một đêm không gặp ngươi liền trở nên nóng nảy như vậy!
Ta từ trong lòng hét lớn một tiếng, lúc bà nội gặp phải thứ không sạch sẽ quấn thân hét lớn bọn họ, như vậy có thể để cho kỳ khí trên người mình phóng thích ra điều động dương khí trên người, dương khí một tầng những thứ kia cũng không dám đến trêu chọc!
—— ! Tránh xa tôi ra! ——!
Tôi biết tôi bị mắc kẹt bởi những thứ không sạch sẽ.
Đột nhiên ta kinh ngạc đứng ở nơi đó, hai chân vểnh lên giống như cứng đờ, thế nào cũng không rơi xuống được!
Sau đó thắt lưng căng thẳng, giống như bị thứ gì đó lạnh như băng gắt gao vòng quanh.
Tiếp theo giống như có thứ gì đó bò lên lưng ta, cảm giác lạnh lẽo theo toàn bộ sống lưng chậm rãi khuếch tán đến toàn thân.
Lúc từ phòng ăn đi ra, mặt trời bên ngoài đang nở rộ, thân thể vốn có chút ấm áp không khỏi có chút rét run, giống như có gió lạnh thổi vào cổ hai vai tôi, kéo chặt da đầu có chút tê dại.
Khi tôi kất gót chân lên, tôi hối hận, khi bà nội nhìn về phía xa nhất định không nên kất gót chân lên, bởi vì khi hai chân của con người sắp rời khỏi mặt đất, linh hồn sẽ theo động tác chân tay căng thẳng bay lên trên, nếu trước khi linh hồn từ mới rơi trở về thân thể có thứ gì không sạch sẽ đem bàn chân trước đệm xuống chân ngươi, vậy hắn sẽ cướp đoạt quyền khống chế thân thể của ngươi, mà ngươi chỉ có thể mặc cho hắn bày bố!
Tào Mạn quay đầu xong liền đi, giày cao gót giẫm lên mặt đất xi măng cứng rắn lạch cạch vang lên, tiếng bước chân dường như có chút bối rối như đang đuổi theo người nào đó, ta kiễnn chân nhìn về phía xa xa, bóng dáng Chu Xán vội vàng hiện lên bên cạnh một cây ngô đồng.
– Thần Thần, ta đi chuẩn bị trước một chút, đợi lát nữa tìm được xe sẽ gọi điện thoại cho ngươi!
Bữa ăn cuối cùng đã kết thúc trong một sự ảm đạm …
Chu Xán từ đầu đến cuối đều cúi đầu nghịch cơm trong chén, mím chặt môi có chút không chút để ý.
Ta đánh giá một tuần sau, lại đánh giá Tiêm Mạn một chút.
– Xán Xán nếu xán Xán ngươi không đi thì hai chúng ta đi!
Lòng bàn tay cô có chút lạnh lẽo, cẩn thận cảm giác còn có chút run rẩy.
Bàn tay mềm mại của Úc Mạn đặt trên tay ta đẩy đẩy, khóe miệng nhếch lên, khóe mắt có chút co giật, tràn ngập hy vọng nhìn về phía ta.
-Nàng không đi hai chúng ta đi!
Ta rõ ràng cảm giác giữa hai người này khẳng định có xích mích gì, chẳng lẽ có liên quan đến Triết?
“Xán Xán, có phải em có tâm sự không?”
Mới vừa rồi lúc mới vào phòng ăn còn có chút ồn ào, Chu Xán cũng không ngẩng đầu lên, chỉ từ trong miệng nói ra một câu mất hứng thú như vậy, vì che dấu phong cảnh Đại Sát của mình tiện tay gắp một miếng cơm liền đưa vào miệng, hạt gạo trắng không đưa vào miệng từ khóe miệng trượt xuống vài hạt còn dính vào bên miệng, sau đó có câu không một đáp mà nhai nuốt.
“Buổi chiều ta còn có chút việc, sẽ không cùng các ngươi đi! Bạn đang có một thời gian tuyệt vời! ”
Ta nghĩ cũng không chút suy nghĩ liền đáp ứng Hoàng Mạn, vỗ ngực mang theo một tia tự tin, dư quang thoáng nhìn thấy hai tròng mắt Chu Xán rũ xuống giống như có tâm sự, lại thoáng nhìn thấy tầm mắt như có như không quét tới quét lui trên người Chu Xán.
“Được rồi! Hôm nay để cho các ngươi hảo hảo kiến thức một chút kỹ năng lái xe của bổn tỷ! ”
Cơn giận dữ của Ấm Mạn đến đi nhanh cũng nhanh, trong nháy mắt nụ cười lại bắt đầu tràn ngập trên mặt cô, cô bức thiết như vậy kéo đề tài ra mục đích chính là không muốn chúng ta tiếp tục truy vấn.
“Thần Thần, không phải cậu vừa mới lấy bằng lái xe sao, không phải chiều nay chúng ta thuê xe cùng nhau ra ngoài giải sầu đi! Dù sao buổi chiều lớp học cũng nhàm chán như vậy, coi như là đi cùng ta là được rồi! ”
Ta từ trong túi lấy ra một mảnh khăn giấy đưa cho Chu Xán, sau đó quay đầu nói với Hoàng Mạn có chút tức giận.
“Đúng vậy, Oanh Mạn. Ngươi từ trước đến nay luôn ngang ngược bá đạo, có phải yêu cầu đối với Hua Triết quá cao hay không. ”
Chu Xán ở một bên như không có người cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, có chút không yên lòng gắp một gốc rau xanh trong đĩa, có lẽ lực chú ý của cô không ở trên tay, tay cầm đũa hơi nhoáng lên, cây rau xanh có chút màu đen kia theo kẽ giữa đũa rơi xuống bàn, vết dầu loang lên vừa vặn phun lên tay áo cô.
Tôi hỏi.
– Giữa các ngươi có phải có hiểu lầm gì không?
Ta mím môi, chợt cảm thấy Chu Xán nói sai, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Hoàng Mạn, ánh mắt nàng hơi lạnh, hoàn toàn không giống như trước kia nhiệt tình cùng tiêu sái.
Đôi mắt Của Hoàng Mạn rũ xuống, đáy mắt lướt qua thần sắc thương tâm, hiển nhiên giữa nàng và Hoàng Triết có ma sát cùng hiềm khích.
“Sau này, ta cùng Sủa Triết không liên quan gì, các ngươi không nên nhắc tới người này trước mặt ta.”
Ta theo thanh âm đi tới trước người Hoàng Mạn, đem quyển sách trong tay chỉnh tề đặt lên bàn, đem tóc trước trán khép lại sau tai, có chút ống tay áo rộng thùng thình bị ta cuốn đến cổ tay.
Chu Xán từ trước đến nay đều là bộ dáng đáng yêu đơn thuần như vậy, thanh âm của nàng tựa như Dạ Oanh êm tai.
“Ngươi chỉ biết ăn, coi chừng tăng cân thì Không cần ngươi, đến lúc đó có ngươi khóc!”
Chân trước của tôi vừa bước vào phòng ăn còn chưa nhìn thấy người, tiếng oán giận của Ấm Mạn đã từ xa đến gần truyền vào tai tôi, trong phòng ăn có rất nhiều người, chén đĩa đan xen, bóng người loang lổ.
“Sao các ngươi lại đến trễ như vậy? Bụng tôi sắp chết quá! ”
_____zz______