Duyên Âm Tiếp Tục - Quỷ Phu Đột Kích - Chương 9
Biển số xe này nghe cũng có chút quỷ dị, bất quá tôi cũng không phát hiện có chỗ nào có gì đó không đúng, động tác của Huayman luôn luôn nhanh chóng, tôi không nghĩ nhiều gật gật đầu, thu điện thoại di động tăng nhanh cước bộ đi về phía cửa tây.
Tín hiệu điện thoại vẫn không quá tốt, vừa rồi cũng chỉ là tiếng hít thở ồn ào có vẻ có chút đục ngầu, hiện tại lại có chút âm thanh phát ra khi tín hiệu muốn gián đoạn.
– Thật xin lỗi, ta còn có chuyện khác hiện tại phải đi xử lý, dừng ở cửa tây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hiện tại làm ăn không tốt ngài liền gánh vác nhiều hơn một chút đi!
Khi nghe xe đậu ở cửa tây, tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì Siemens không phải đối mặt với phố sầm uất và không có xe buýt, quan trọng nhất là đi qua khu rừng có chút âm u trong trường học, vì vậy rất ít học sinh sẽ chọn đi Tây Môn.
“Có thể phiền cậu đỗ xe đến cửa chính hay không, Cửa Tây quá mức hẻo lánh, tôi đi qua phải hơn nửa giờ!”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của một người đàn ông trung niên, giọng nói của anh hùng hậu trầm thấp, giọng điệu bình thản không có gợn sóng, chính là tín hiệu có chút không tốt lắm, tiếng hít thở nặng nề từ đầu dây nghe được thập phần ồn ào.
“Này, xin chào, tôi là công ty cho thuê Hoa, bạn anh Sủ Mạn bảo tôi gọi điện thoại cho cậu thông báo cho cậu, xe các cậu thuê tôi đã đậu ở cổng phía tây trường học, biển số xe là Y948, cửa xe không khóa, tiền đặt cọc đã nộp rồi, đến lúc đó các cậu trực tiếp lái đi là được!”
Điện thoại di động vang lên, là một số lạ gọi tới, căn cứ vào nỗi sợ hãi lúc trước tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là mạnh dạn ấn nút nghe.
“Chuông——”
Ta hô to một hơi đứng thật lâu, cho đến khi bóng dáng Tiêu Nhan biến mất trong sân trường.
Ta gật gật đầu với nàng, xem như đáp lại ước hẹn tối nay.
Tiêu Nhan trở tay gắt gao bao lấy tay ta, trên khuôn mặt mượt mà hiện ra một nụ cười an ủi, đối với nụ cười này của ta so với tiên nữ còn đẹp hơn, lòng bàn tay nàng rất ấm áp cho ta cảm giác giống như khối ngọc trước ngực vậy.
Nếu hắn thật sự đối với ta không có ác ý, mới vừa rồi sẽ không khi dễ ta.
Anh ta không ác ý với tôi.
“Cậu không cần gấp gáp, cũng không cần sợ hãi, tôi cảm giác cậu ấy đối với cậu không có ác ý, loại chuyện xua đuổi quỷ này phải chậm rãi đến, tôi tên là Tiêu Nhan, ở phòng 40 của ký túc xá nữ số 4, hiện tại không rảnh, tối nay sau khi cậu tự học có thể đến ký túc xá tìm tôi!”
Ta cơ hồ dùng hết tất cả khí lực trên người, từ trong miệng phun ra một câu như vậy, mặc dù là hỏi một câu nhưng ta vô cùng khát vọng đây là một câu khẳng định.
“Vậy ngươi nhất định có biện pháp giúp ta đuổi hắn đi, đúng không?”
Rốt cục đứng lên, ta nhìn chằm chằm nàng, một tay nắm chặt cổ tay nàng, ta rõ ràng cảm nhận được lúc này trên mặt ta co rút cơ bắp.
Ta mừng rỡ, thật vất vả mới đứng thẳng lên trên không trung đột nhiên chậm lại.
– Ta là một đạo trưởng, đối với đối phó quỷ sát có vài phần thủ đoạn!
Ta không che dấu thân thể run rẩy của mình, run rẩy hỏi.
“Bạn có thể nhìn thấy anh ta?”
Giọng nói của cô ấy rất thấp nhưng vẫn rất nhọn, giống như phá vỡ sương mù nặng nề chui vào tai tôi.
Trong lúc nhất thời ta quả thực không thể tin được lỗ tai mình, hai tay vừa định chống người lại khom lại một chút một chút ngồi xổm trên mặt đất, cũng may nàng một tay đỡ lấy ta, sau đó đỡ ta đứng dậy.
– Hắn đã đi rồi, ngươi không cần sợ hãi, trên người ngươi khẳng định có thứ gì đó là hắn sợ hãi!
Ta cố gắng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười đáp lại cho nàng, sau đó hai tay cố hết sức chống đỡ trên mặt đất chuẩn bị đứng dậy, nếu như ta nói cho nàng biết ta đại bạch gặp quỷ, còn thiếu chút nữa bị quỷ khi dễ không biết nàng có tin hay không.
“Tôi không sao, chỉ là có chút hạ đường huyết!”
Tôi cảm thấy bả vai mình không biết bị ai vỗ vài cái, bắt đầu phục hồi tinh thần lại, mười ngón tay từ sâu trong chân tóc rút ra, chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt mượt mà, nàng trừng mắt nghi ngờ nhìn ta ngồi xổm trên mặt đất, thanh âm nghe vào tai ta giống như kim loại kiệu đụng có tiếng.
– Bạn học, cậu không sao chứ!
Ta cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút sạch, hai chân lại giống như rót chì không bước được, ta chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng bình phục tâm tư ba động, tiếng ngươi trốn không thoát ở trong đầu ta kéo theo tiếng vọng thật dài xoay quanh, thân thể của ta không khỏi chấn động ngồi trên mặt đất.
Anh không thể trốn thoát——!
Đột nhiên quỷ vật giống như đi dắt được sét đánh từ trên người ta bắn ra, không khí xung quanh phủ đầy băng sương rốt cục tan ra, nhiệt độ cơ thể cũng vào giờ khắc này một lần nữa tăng lên đến giá trị bình thường, hai chân vểnh lên cao rốt cục rơi xuống đất, ta liếc mắt nhìn bóng dáng trên mặt đất, thấy quỷ vật kia dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy co rút lại, cuối cùng co lại thành một chấm đen biến mất dưới ánh mặt trời, sau đó trong đầu ta truyền đến một tiếng vui sướng khi người gặp họa, như có như không, âm dương bất định, mờ ảo hư vô.
Nước mắt xẹt qua mặt ta, đột nhiên ta lại có loại ý nghĩ nhận mệnh.
Bàn tay vốn vòng quanh thắt lưng ta bắt đầu từ dưới quần áo của ta dò vào trong, ta lại không thể nhúc nhích chỉ có thể tùy hắn!
Quỷ vật kia tựa hồ cũng không bị ta uy sợ đến, động tác thêm vào trên người ta càng thêm không kiêng nể gì!
Rõ ràng sau lưng ta không có ai, vì sao cái bóng trên mặt đất quả thật là có người dán chặt lên người ta!
Bởi vì trong chớp mắt tôi vô tình liếc nhìn trên mặt đất, phát hiện phía sau bóng dáng của tôi giống như cõng một người, mà người kia từ phía sau ôm chặt lấy ta.
Ta chỉ cảm thấy thân thể bị giam cầm có một giây giãn ra, giật giật cảm giác áp bách mí mắt lại một lần nữa đánh úp lại.
Ta ở trong lòng lại một tiếng quát dài, một giây sau động tác quỷ vật này thêm vào trên người ta thoáng có chút chần chờ.
Đủ rồi——!
_____zz______