Hắc phong lâm.
Từ xa có bóng dáng ba người tiến lại gần, nhìn từ trang phục có thể đoán được họ là đệ tử đến từ phái Bạch tôn.
“Thật là xui xẻo, lâu như vậy mà đến một con ác thú cũng chẳng có, một kẻ trong đám lầu bầu chửi rủa.
“Phong ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một tên trong đám hỏi kẻ đi phía trước, không ai khác chính là đệ nhất thiên tài của ngoại viện phái Bạch Tôn, Dụ Phong!
Nghe được hai tên thuộc hạ nói vậy, sắc mặt Dụ Phong vẫn rất bình tĩnh.
“Ngươi lo lắng cái gì? Không tìm thấy cỏ Tề Mặc thì sao chứ, đợi ở lối ra này nếu kẻ nào lấy được nó thì cướp không phải là xong rồi sao?” Gương mặt hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo, trước đây hắn đã lui tới Hắc Phong lâm nhiều lần và hiếm khi nào hắn tự mình thu thập những tài liệu quý.
Phạm vi của khu rừng này rất lớn. Tài nguyên phân bổ một cách ngẫu nhiên, để tìm được tài nguyên có lẽ vẫn cần một chút may mắn. Nếu vận may không tốt thì cướp, bọn họ vốn đã làm việc này rất nhiều lần và…
Lần nào cũng thành công!
Dù sao thì danh tiếng của Bạch Tôn phái cũng rất lớn.
“Đại ca nói đúng lắm”
“Phong đại ca đúng là xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thiên tài của ngoại viện phái Bạch Tôn chúng ta. Một khi chúng ta lấy được cỏ Tề Mặc, Đại sư huynh nhất định sẽ đột phát đến cảnh giới luyện khí và thuận lợi tiến vào nội viện”.
Hai tên lâu la nhao nhao lên, mặc dù thực lực của bọn chúng không hề yếu nhưng để so được với Dụ Phong một người đã từng tiêu diệt một tên luyện khí sư khi bản thân mới vừa đạt tới cảnh giới luyện thể tầng 9 thì thật sự là quá chênh lệch.
Bây giờ hắn đã đạt tới luyện thể tầng 10, ở cùng cảnh giới này hắn là vô địch!
Dụ Phong rất thích kiểu nịnh nọt này, hắn tự đắc ngẩng cao đầu, nhưng đúng lúc này một tiếng hú thảm thiết kêu vang từ khoảng cách gần đó khiến cho bọn họ một phen kinh ngạc.
“Đại ca, có phải là một con ác thú không?”
“Cuối cùng cũng có một con ác thú tới nộp mạng a!” Đôi mắt Dụ Phong nhanh chóng lóe lên, ba người lập tức phi thân về phía phát ra tiếng động.
Chẳng bao lâu, tiếng động dẫn họ tới một bụi rậm.
Trước mắt họ là một con báo hoa mai khổng lồ đang nằm thoi thóp trong vũng máu, thân thể dần mất đi sự sống.
Mặt khác…
Một cây cỏ màu xanh phát ra khí tức màu vàng quý hiếm lấp lánh hiện ra.
“Cỏ Tề Mặc!”
“Du đại ca, thật tuyệt vời! Chúng ta tìm thấy cỏ tề mặc rồi, có nó anh sẽ nhanh chóng đạt đới cảnh giới luyện khí!”
Cảnh tượng trước mắt khiến cho hai tên đệ tử phái Bạch Tôn vô cùng kích động, Dụ Phong cũng rất vui mừng. Nhưng thấy một tên lạ mặt đang chuẩn bị hái cỏ tề mặc, hai tên lâu la không kiềm được liền hét lớn.
“Ngừng lại!”
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra! Cỏ tề mặc này thuộc về Bạch Tôn phái chúng ta!”
Nghe thấy tiếng nói, Quý Dương quay đầu lại liếc nhìn bọn họ sau đó trực tiếp hái xuống cỏ tề mạc.
Hành động của Quý Dương khiến họ tức nổ mắt.
“Sao mày giám đụng vào đồ của phái Bạch Tôn chúng ta, mày chán sống rồi à?”
“Mau giao cỏ tề mặc ra đây và để lại đôi tay dơ bẩn đó, bọn tao sẽ tha mạng cho mày” Giọng điệu đầy vẻ khiêu khích.
Ngay cả khi nhìn thấy phù hiệu hình đám mây trên áo của Quý Dương bọn chúng vẫn không hề thay đổi thái độ.
Thực lực giữa các đệ tử ngoại viện trong môn phái có rất hỗn tạp, có sự chênh lệch rất lớn, huống hồ Dụ Phong hắn lại là thiên tài đệ nhất ngoại viện phái Bạch Tôn.
Hơn nữa hắn cũng biết rõ những tên cao thủ ngoại viện của phái Lưu Vân, rõ ràng tên Quý Dương trước mắt này không nằm trong số đó, vì vậy hắn sẽ không nương tay.
Giết một tên vô danh tiểu tốt của phái Lưu Vân, bọn họ chắc chắn sẽ chẳng để tâm.
Quý Dương thản nhiên liếc nhìn ba người nọ rồi thờ ơ hỏi: “Các ngươi nói cỏ tề mặc này là của các ngươi sao?”
“Đúng vậy! Mau giao nó ra đây không thì đừng trách chúng ra độc ác!” Một tên trong số đó lớn tiếng quát mắng.
Nghe vậy, Quý Dương chỉ cười khẩy.
“Hừ, muốn cướp thì cứ nói thẳng, việc gì phải giở giọng đạo đức giả như vậy? chả nhẽ đệ tử phái Bạch Tôn đều là những tên rác rưởi như các ngươi sao?”
Lời chế giễu của Quý Dương khiến cho hai tên đệ tử đứng sau nổi giận!
Tên nhãi nhép này thế mà giám chế diễu bọn họ!
Dụ phong cau mày, lạnh lùng nói: “Giết nó”
“Vâng! Đại ca” Dứt lời, một trong ba tên không chút do dự rút thanh trường kiếm dắt bên hông ra.
“Xoẹt, Đừng trách ta có trách thì hãy trách chính mình không biết trời cao đất dày, có mắt không tròng!” Nói rồi hắn nâng kiếm tàn nhẫn chém về phía Quý Dương.
Boom!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tốc độ của hắn rất nhanh động tác mượt mà gần như không cho Quý Dương cơ hội trở mình.
Tuy nhiên đòn đánh nọ đối với Quý Dương mà nói diễn ra vô cùng chậm chạp và đầy sơ hở. Quý Dương thờ ơ lắc đầu bước nhẹ sang trái né đi chiêu thức một cách dễ dàng.
“Hả!?”
“Hự!” Một tiếng rên trầm đục vang lên. Sau đó tên đệ tử bị đánh bay xa như diều đứt dây, thân thể hắn đập mạnh vào một thân cây gần đó rồi dần dần mất đi sinh khí.
Một cú đấm.
Chết ngay lập tức!
Cảnh tượng trước mắt khiến cho tên còn lại run rẩy, tên nhãi nhép này… sức mạnh của hắn mạnh đến mức này sao?
Một cú đấm giết chết một tên Luyện thể tầng thứ 8?
Điều này thật sự khiến hắn có chút sợ hãi, nhưng chẳng phải vẫn còn đại ca Phong sao? Nghĩ tới đây hắn liền chấn chỉnh lại trạng thái rồi tới nép sau lưng Dụ Phong hét lớn.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn giao cỏ tề mặc ra, có sẽ Phong ca sẽ tha mạng cho ngươi!”
Về phía Dụ Phong, sắc mặt hắn đang vô cùng khó coi. Tên ranh con này vậy mà giám giết người của ta trước mắt ta?
Có lẽ Quý Dương cũng có chút bản lĩnh nhưng hắn cũng không bận tâm. Ở cảnh giới luyện thể tầng 8, hắn có thể giết chết Quý Dương chỉ bằng một cú đấm.
Hắn chẳng là gì cả, Dụ Phong nhìn về phía Quý Dương tự chấn an. Ánh mắt hắn lóe lên tia sát khí.
Sau đó hắn ngạo mạn nói: “Hãy giao cỏ tề mặc ra và tự kết liễu đời mình đi… Bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nghe được lời này từ Dụ Phong, tên đệ tử còn lại của phái Bạch Tôn vô cùng phân khích.
“haha, Ngươi đã chọc tức Phong ca rồi, ngươi chết chắc rồi! Hãy tự kết liễu đi, như thế tốt hơn là chết dưới tay Phong ca của chúng ta đó!” Hắn hét lên.
Nghe thấy lời nói của họ, Quý Dương lộ ra vẻ chết giễu: “Có vẻ như ta đã đánh giá cao các ngươi rồi, các ngươi không phải kẻ đạo đức giả, mà chính là những thằng đần”