Ầm ầm ầm!
Quý Dương vừa dứt lời, Dụ Phong trừng mắt. Một luồng khí tức nồng đậm tỏa ra từ cơ thể hắn, áp lực xung quanh bị đè nén cực mạnh.
“Ngươi dám chế nhạo ta?”
Du Phong nhìn Quý Dương, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Chả lẽ mày còn bị điếc?” Gu Yang không để ý mà tiếp tục chế nhạo anh ta.
“Mày giỏi!”
Nghe thấy câu trả lời của Quý Dương, cơn giận dữ của Dụ Phong lên tới đỉnh điểm. Trong mắt hắn chỉ còn sát khí, không nói thêm hắn vận sức mạnh ngay lập tức lao về phía Quý Dương, dùng tay vỗ mạnh vào đầu Quý Dương.
Nếu chưởng này thật sự chạm vào người Quý Dương chỉ sợ cậu sẽ mất nửa cái mạng, Dụ Phong hắn không muốn cứ như vậy mà giết chết Quý Dương. Hắn muốn từ từ hành hạ cậu, bẻ từng cái xương sườn một, rạch da róc xương, để cậu chịu đựng xự dày vò đau đớn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Một tia dao động trong mắt Quý Dương. Đối mặt với cú đánh này của Dụ Phong, Quý Dương thờ ơ đưa tay đỡ lấy.
Bang!
Một sức mạnh kinh hoàng khiến cho toàn thân Dụ Phong rung động, hắn bị đẩy lui liên tiếp về phía sau, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tên nhãi này… Sức mạnh sao lại đáng sợ như vậy.
Mặc dù nhận thấy nó, nhưng để chống đỡ một chưởng này anh phải vận dụng hết sức lực của mình, vậy mà vẫn bị đẩy lui vài trượng. Sức mạnh này, không phải thứ mà một kẻ tu luyện ở cảnh giới luyện khí tầng 10 bình thường có thể sở hữu.
Ngẫm lại thì… tên này đúng là một thiên tài!
Nhưng!
Đã dám khiêu khích Dụ Phong hắn, thứ chờ đợi hắn chỉ là cái chết!
“Đây là bản lĩnh của ngươi sao? Đệ nhất thiên tài phái Bạch Tôn?” Quý Dương bình tĩnh nhìn Dụ Phong, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường.
Nghe những lời này, mặt Dụ Phong tức đên tái mét.
“Miệng lưỡi sắc bén lắm! Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn!” Dụ Phong tức giận gầm lên, hắn rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng mình.
Xiuuu!
Một tiếng reo kinh ngạc vang lên, là tên đệ tử con lại của phái Bạch Tôn: “Chính là nó! Con át chủ bài của Phong ca!”
Là chiêu thức kiếm pháp phàm giai cao cấp hoàn mỹ!
Tên đệ tử nọ vô cùng cao hứng, hắn nhìn Quý Dương như thể nhìn cái xác biết đi. Ngay cả những tu chân giả ở cảnh giới luyện khí cũng khó mà chặn được chiêu thức này chứ đừng nói đến những tên tép riu ở cảnh giới luyện thể tầng 10.
Tên đệ tử ngoại viện của phái Lưu Vân này hôm nay chắc chắn phải bỏ mạng tại đây!
Khí tức của Dụ Phong tăng lên mạnh mẽ, chả mấy chốc đã bao phủ dày đặc quanh thân hắn, nhanh chóng chuyển động áp sát về phía Quý Dương. Sau đó hắn nâng trường kiếm trong tay lên.
“Âm Quang kiếm! chảm!”
Dụ Phong gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay bộc phát khí lực mạnh mẽ vô song, quyết liệt chém về phía Quý Dương!
Rầm!!
Từng luồng sức mạnh đổ xuống như ngọn núi dần xụp xuống người Quý Dương, nếu người ngoài đối mặt với luồng khí này, chỉ sợ đã trực tiếp ngất xỉu. Tuy nhiên Quý Dương đứng ở trung tâm luồng khí, không hề nao núng, anh đứng đó bất động. Dường như anh muốn đỡ lấy chiêu thức này của Dụ Phong.
Cảnh này khiến cho Dụ Phong cực kì tức tối! Phải biết đây là chiêu thức mạnh mẽ nhất của hắn, ngay đến một kẻ Luyện khí kỳ đỡ trực diện cũng rất miễn cưỡng, huống hồ Quý Dương kia không những không né tránh mà trực tiếp đối kháng. Thật ngông cuồng!
Nghĩ đến đây, Dụ Phong không còn ý muốn mèo vờn chuột với hắn nữa.
“Ngươi thật ngông cuồng! để ta xem liệu với chiêu thức này ngươi có còn dám ngông cuồng như thế nữa không? Phải biết đến một kẻ ở luyện khí kì khi trực tiếp đỡ đòn này của ta cũng sẽ chết… Ta xem ngươi còn giám đỡ nó không?” Ánh mắt Dụ Phong lộ vẻ điên cuồng, sức mạnh anh tăng tiến một cách nhanh chóng! Từng đợt sóng sức mạnh mạnh mẽ bùng phát không gì có thể kìm hãm được.
Khi đó hắn đã dùng chính chiêu thức này để giết kẻ ở Luyện khí kì kia, ngay cả luyện khí kỳ cũng không chịu được một đòn này, điều này chứng tỏ hắn không còn muốn hành hạ Quý Dương nữa, hắn nhận thức rõ ràng sức mạnh của Quý Dương không hề yếu! thậm chí còn có thể mạnh mẽ hơn thế. Nếu không nhanh chóng chấn dứt cuộc chiến này, chỉ sợ hươu về tay ai còn chưa biết được. Cho nên phải nhanh chóng giết chết hắn.
Ngay lúc này, Dụ Phong tự tin rằng với chiêu thức của mình việc Quý Dương phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của mình là điều không còn phải nghi ngờ, khóe miệng bất giác hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng!
Thanh kiếm dần hạ xuống.
Quý Dương lộ vẻ suy ngẫm: Lực lượng này quả là dữ dội, kiếm pháp cũng rất bí ẩn, tuy nhiên đó là tất cả những gì tên Dụ phong này có sao? Nói chậm nhưng diễn ra rất nhanh, thoáng chốc trường kiếm đã áp sát mặt anh.
Mắt thấy trường kiếm đã sát bên mặt, Quý Dương lập tức rút kiếm. Cuồng phong kiếm pháp xé gió mà ra mang theo tia kiếm khí non nớt mới hình thành trên đó.
“Dinh!” Một tiếng thanh thúy vang lên. Trường kiếm trong tay Dụ Phong bị chém đứt!
“Phốc, Chiu!” Một tiếng khô khốc vang lên, nhanh đến nỗi máu không kịp bắn ra ngoài.
Đầu Dụ Phong đứt lìa rơi xuống đất, mất vài giây sau máu mới từ từ rỉ ra từ chỗ bị cắt đứt.
Dụ Phong đã chết!
Xử lí xong tên đầu xỏ, Quý Dương từ từ quay đầu nhìn về phía tên đệ tử còn lại của phái Bạch Tôn.
Hắn đang kinh hãi nửa quỳ nửa bò trên mặt đất, thân thể hắn co rúm lại run lẩy bẩy không còn dáng vẻ huênh hoang như lúc mới bước vào khu rừng này.
“Phong… Phong ca đã… chết!?” Hắn không thể tin vào mắt mình.
Đệ nhất thiên tài ngoại viện Bạch Tôn phái đó, người mà hắn nhớ là bất khả chiến bại trong cùng cảnh giới đó, đã chết bởi một nhát kiếm duy nhất!
“Sao có thể như vậy chứ!?”
Nhìn thấy Quý Dương đang bước về phía mình, hắn lập tức quỳ bò trên mặt đất dập đầu cầu xin: “Đại gia! Tôi không có ý mạo phạm ngài. Tất cả là tại tên Dụ Phong đó, xin hãy tha mạng cho tôi…”
Không để hắn kịp nói hết câu, lòng bàn tay Quý Dương nhẹ nhàng đáp lên đầu hắn. Vỗ nhẹ một cái, ngay lập tức máu phun ra từ thất khiếu của hắn, cơ thể hắn thoi thóp trên mặt đất dần dần mất đi sinh khí.
Sau khi giết chết ba tên đệ tử phái Bạch Tôn, Quý Dương không vội rời đi mà nhanh chóng lục lọi trên người ba tên này. Thân là đệ nhất thiên tài ngoại viện phái Bạch Tôn chắc hẳn trên người bọn hắn phải có thứ gì đó đáng tiền chứ!
Quý Dương nhanh chóng tìm được hai loại thảo mộc cấp một và hai viên linh thạch cấp thấp từ trên cơ thể của Dụ Phong. Mặc dù hai tên lâu la kia chẳng có gì quý giá nhưng thế này cũng là không tệ rồi. Sau đó hắn thử thay đổi tuổi của cỏ tề mặc về mười năm sau đó, tuy nhiên không có sự thay đổi gì về chất lượng của thảo dược được xảy ra cả.
“Mười năm sinh trưởng đối với những loại thảo mộc quý mà nói thì quá ít” Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng Quý Dương không quá quan tâm. Bây giờ hắn cần nhanh chóng đạt tới cảnh giới Luyện khí để tăng khả năng khống chế thời gian của mình lên 100 năm như vậy tu vi cũng nhưng mọi phương diện sẽ có sự đột phá cực lớn.
Quý Dương không trực tiếp quay về ngoại viện, thay vào đó hắn đi lang thang trong Hắc Phong lâm để tìm kiếm thêm những tài nguyên quan trọng khác.