Hình Như Thái Tử Ghét Tôi - Chapter 1
Có vẻ như Thái tử không ưa mình rồi.
Louise nhấp tách trà vào môi để giấu đi tiếng thở dài sắp bật ra.
Thái tử Nigel, vị vua tương lai của Vương quốc Czechden vĩ đại, đã 28 tuổi.
Thái tử vốn từ nhỏ đã là một đứa trẻ thiên tài, nên mới ở tuổi 18 đã chỉ huy quân đội một cách nghiêm túc chứ không chỉ mang danh trên giấy tờ, và đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể. Tuy nhiên, giờ đây khi chiến tranh đã kết thúc và thế giới trở nên bình yên hơn, thì công việc mới của ngài trong thời gian rảnh là phải chọn Hoàng hậu tiếp theo.
Ngay lập tức, con gái của những nhà quý tộc nổi danh được gọi tới từ khắp đất nước, và mỗi tháng, bữa tiệc trà để chọn ra Hoàng hậu tương lai lại diễn ra một lần.
Thế là giờ Louise, một trong những ứng cử viên Thái tử phi được mời đến dự buổi tiệc trà, đang ở giữa bữa tiệc đó.
Quê nhà của Louise nằm ở một vị trí hẻo lánh gần ngay biên giới, có nghĩa nàng là con gái của một quý tộc tại miền quê.
Tuy nhiên, cha nàng, Phiên Hầu tước Drago, là một tướng quân với nhiều chiến công hiển hách trong trận đại chiến vừa qua.
Nói cách khác, nàng được chọn chỉ để làm rạng danh cho cha mình hơn.
Tuy nhiên…
Mặc dù đây đã là buổi tiệc trà thứ bảy rồi, Louise vẫn chưa từng được nói chuyện gì khác với Nigel ngoài chào hỏi.
Ngược lại, ngài thậm chí còn không thèm nhìn nàng.
Nàng chẳng hề có chút tham vọng muốn làm hoàng hậu nào, nhưng nàng nghĩ một khi mình vẫn còn mang theo danh dự của dòng tộc trên người, thì chí ít cũng phải có được cuộc trò chuyện nào đó nhiều hơn một chữ.
Ngay khi có ai đó lại gần, ngài ấy lập tức xoay người lại, và liền mở miệng ra nói chuyện với một tiểu thư khác.
Có thể tỏ thái độ nhiệt tình như thế, quả đúng như những gì người khác mong đợi về ngài ấy.
“Liệu ngài ấy sẽ chọn ai nhỉ…? Thật khó dự đoán, bởi vì ngài ấy đối xử công bằng với tất cả mọi người.”
Một tiểu thư đưa tay lên má và làm ra vẻ buồn bã, rồi quay sang thì thầm với tiểu thư khác đứng cạnh.
“Ngài ấy quả thật đúng là một người tuyệt vời, không chỉ đẹp trai tài giỏi mà còn tràn đầy nhiệt huyết nữa. Thật tiếc khi không được một người như vậy đối xử đặc biệt hơn. Nhưng mà, ôi chao, thật không thể tin được là tiểu thư kia lại như thế, tiểu thư Louise, con gái của Phiên Hầu tước Drago.”
“Chỉ có mỗi tiểu thư ấy là vẫn chưa hề được gọi đến nói chuyện, thật đáng thương làm sao.”
Theo như nghe ngóng thì có vẻ ngoại trừ Louise, tất cả các tiểu thư khác đều được Nigel gọi tới nói chuyện riêng.
Nàng vốn đang chờ đợi xem mình đã sắp được gọi tới lượt chưa, nhưng khi nghe thấy rẳng mình bị đẩy thẳng vào vòng trong của bữa tiệc này mà không hề được gọi tên, Louise đã bị sốc.
Nàng là kẻ hoàn toàn xa lạ ở nơi đây.
Louise kín đáo nhìn trộm Nigel.
Mái tóc vàng bạch kim rẽ ngôi ở phía trước của ngài ấy cong nhẹ, ôm gọn khuôn mặt điển trai của ngài.
Quả thật, ngài ấy là một mỹ nhân mang vẻ đẹp mỏng manh và dịu dàng đến nỗi mới nhìn không ai nghĩ ngài ấy biết dùng kiếm.
Ngài có dáng người cao ráo, thanh mảnh, trang nhã trong bộ trang phục Hoàng gia Viridan, và được các tiểu thư tại đó ngắm nhìn với ánh mắt khao khát.
Tuy nhiên, Louise là người duy nhất ném cho ngài cái nhìn bực bội che giấu bên dưới cây quạt giấy.
Louise vốn đã mong có cơ hội được gặp mặt riêng với Nigel. Bởi lẽ ngài ấy là người duy nhất mà người cha nghiêm khắc của nàng ngưỡng mộ.
Nàng muốn thử nói với ngài ấy rằng chắc chắn vị thái tử tự tin này sẽ trở thành vị vua tiếp theo.
Tuy nhiên, khi nàng đã đến được đây rồi thì mọi chuyện lại thế này đây.
Cái gì mà thái tử đẹp, lộng lẫy, anh minh cơ chứ?
Lòng tự trọng của Louise không chỉ bị xúc phạm, mà nếu nàng cứ bị ghét bỏ thế này thì thanh danh của cha nàng sẽ bị ảnh hưởng.
Cứ mỗi tháng, nàng phải dành ra 3 ngày để di chuyển tới đây.
Nàng phải bỏ tiền trả phí vận chuyển, nơi ở, váy vóc, và nhiều thứ khác nữa.
Nếu cứ tiếp tục tham gia buổi tiệc trà này thì sẽ chẳng có lợi ích gì cho Louise cả.
Vậy nên Louise đã quyết định.
Nàng sẽ nói chuyện trực tiếp với Nigel và yêu cầu ngài loại bỏ tên mình ra khỏi danh sách ứng cử viên cho vị trí Hoàng hậu.
Bữa tiệc trà hôm nay được tổ chức trong khu vườn của cung điện Hoàng gia cuối cùng cũng bắt đầu, và Louise nhanh chóng giấu mình sau hàng rào trong lúc các tiểu thư khác đang tạm biệt những người đưa mình tới.
Và nàng kín đáo quan sát những cử động của Nigel.
Khi xung quanh trở nên vắng người và Nigel rời đi một cách trang nhã, nàng đi theo ngài ấy.
Louise cố gắng hết sức đuổi theo bóng lưng Nigel trong khi tự hỏi ngài đang đi đâu, và thấy ngài ấy không quay về cung điện mà lại bước vào một con ngõ nhỏ trong khu vườn, nơi có vẻ như không ai được vào.
Dọc theo con đường ngoằn ngoèo như một mê cung, nằm giữa hai hàng rào cao, một toà nhà cũ kĩ dần dần hiện ra.
Trên bức tường gạch hơi bẩn thỉu và rỉ ra bọt trắng là những cây thường xuân đang leo, và những mảnh vụn gạch ngói màu nâu vương vãi đầy trên mặt đất.
Có thể thấy được một cánh cửa sổ lắp kính màu kỹ lưỡng ở trên cao, nhưng cánh cửa sổ ngay bên dưới nó thì bị che bằng rèm đen, và ban công trông như đang mục dần.
‘Toà nhà đáng ngờ này là sao… Mình không biết là trong cung điện lại có một thứ như vậy.’
Rốt cuộc Nigel làm gì ở một nơi như thế này?
Louise nhíu mày nhìn ngài ấy.
Quanh họ không còn bóng người nào nữa, nên nếu Louise cất tiếng gọi Nigel ở đây thì rất có thể nàng sẽ đạt được mục đích của mình.
Tuy nhiên, trí tò mò một khi đã nổi dậy thì không thể bị cản lại.
Nigel mở cửa khiến nó phát ra tiếng kẽo kẹt, rồi mất hút vào bên trong.
Louise cũng đi theo và lẻn vào trong toà nhà.
Louise nhìn xung quanh. Nơi này có hơi bụi, nhưng nàng ngạc nhiên vì trông nó tương đối gọn gang.
Toàn bộ những tấm rèm treo trên cửa sổ đều đang che lại, nhưng khung cảnh lại sáng sủa nhờ vào ánh nắng mặt trời chiếu xuống qua giếng trời.
Louise nhẹ nhàng bước theo hành lang với nền đen sáng rực lên dưới nắng. Sau đó nàng nhìn vào trong cánh cửa đang mở và hít một hơi.
Ở chính giữa có duy nhất một cái bàn gỗ dài và rộng, xung quanh nó là một hàng dài đầy kệ sách.
Nigel đang đứng đó, tắm lấy ánh nắng chiếu xuống từ trên giếng trời.
‘Đây là… Thư viện Hoàng gia.’ Louise chắc chắn như thế. Nói cách khác, đây là phiên bản tiền nhiệm của Thư viện Hoàng gia hiện tại.
Thư viện Hoàng gia, thứ được xây bên ngoài cung điện 10 năm trước, được mở cửa rộng rãi cho mọi người, nhưng nàng nghe nói ở trong này thì chỉ có thành viên Hoàng gia và một vài người hầu của Hoàng gia được phép vào.
Louise nhìn quanh tò mò rồi lại nhìn về phía Nigel. Nigel có vẻ đang tiến lại gần kệ sách để tìm một quyển sách.
Louise hít vào một hơi rồi bước về phía trước.
“Thái tử Nigel, thần có thể trò chuyện với người một chút không?”
Ngạc nhiên vì kẻ đột nhập, Nigel ngừng cử động, quay sang nhìn Louise và lùi lại.
Phải, Thái tử thậm chí không lên tiếng trách móc Louise, kẻ đã tự ý đi theo và còn vô lễ mở miệng gọi ngài, mà lại mang một nét mặt hoảng sợ.
Thấy phản ứng đó, Louise lại cảm thấy chán nản một lần nữa.
Nàng khoanh tay lại và đến gần Thái tử, không buồn che giấu thái độ bất cần của mình.
Mỗi bước tiến của nàng là một bước ngài ấy lùi lại.
Cuối cùng, Nigel va phải bức tường, không thể nói gì mà chỉ yên lặng mở mắt và nhìn Louise trong sợ hãi.
Louise thở dài đánh thượt.
“Thái tử, người có biết thần là ai không ạ?”
Nigel gật đầu lia lịa.
“Vậy thì xin cho phép thần được hỏi. Có vẻ như Thái tử điện hạ không ưa thần, nhưng thần có thể hỏi lý do là gì không ạ?”
Nigel cúi gằm mặt xuống và mím chặt môi lại.
“Bởi vì thần đã được chọn làm ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi, thần tin rằng mình phải nỗ lực hết sức vì thanh danh của gia tộc. Tuy nhiên, nếu thần bị phân biệt đối xử như thế này thì thần không thể giữ yên lặng được nữa.”
Nigel co rúm người lại đến nỗi khiến nàng phải thắc mắc uy nghiêm của Thái tử đã rơi đâu hết rồi.
Khi thấy Nigel vẫn không chịu trả lời mặc dù nàng đã nói đến mức đó, Louise lại càng khó chịu hơn nữa.
“Thần xin nói thật với người vậy, thần không hề có ham muốn được lựa chọn làm thê tử của người. Tuy nhiên, thần không muốn bị ghét bỏ mà không có lý do như thế! Nếu không biết lý do thì làm sao thần khắc phục được chứ ạ? Vậy, xin hãy cho thần biết tại sao.”
Nigel bị choáng ngợp dưới cái nhìn của nàng, miệng thầm thì.
“Thần phải tránh làm điều gì để trông không như một ả tiểu thư nhà quê, xin người hãy nói đi!”
Nigel co rúm người lại hết sức trước một Louise đang tiến lại gần ngài hơn, mắt ngài nhắm chặt còn đôi môi run rẩy thì đang thầm thì gì đó.
“Sao ạ? Gì cơ ạ? Thần không nghe thấy. Phiền người nói lớn lên.”
“… thể của ta…”
“Hả?”
Louise áp tay vào tai và tiến lại gần hơn.
“Cơ thể của ta không thể làm vậy được!!”