Louise không thể tin vào tai mình.
Ngài ấy vừa bảo là… cơ thể của ngài ấy không chịu đựng được á?
Cơ thể…
Louise nhìn sững vào vị thái tử vẫn đang run rẩy bám chặt lấy tường.
Rồi nàng lảo đảo lùi lại, chống tay lên bàn và cúi đầu xuống vì thất vọng.
Đây là câu nói mà cả đời nàng chưa từng nghe, và có thể kết luận là nghe xong cũng không biết phải đáp lại gì.
Thật là tổn thương sâu sắc.
“Người nói không thể chịu đựng được là… do mặt thần, hay do thần có mùi?”
“Toàn bộ. Ta không thể chịu đựng sự hiện diện của ngươi. Chỉ cần ngươi đến gần, không, chỉ cần nhìn thấy ngươi thôi cũng đủ làm ta thấy khó ở trong người rồi.”
Louise tuyệt vọng nhìn vào thái tử, khiến ngài vội quay đi chỗ khác và càng khép nép giấu mình sau bóng của kệ sách.
“Thần… chưa từng nghĩ lý do lại là như thế…”
“… Ta xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi đâu ạ. Đâu phải lỗi của Thái tử… Đúng hơn, thần mới là người nên xin lỗi vì đã khiến Thái tử khó chịu.”
“… Ngươi cũng không cần phải xin lỗi. Không phải lỗi của ngươi.”
Louise suýt khóc khi nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng phát ra từ phía bên kia kệ sách. Nhưng nàng hít vào vài hơi thật sâu và cuối cùng đã trấn tĩnh lại được.
… Nếu vậy thì không phải sẽ càng tiện lợi hơn sao?
Ngay bây giờ nàng sẽ tự loại mình khỏi danh sách ứng cử viên vị trí Thái tử phi.
“Nhưng một khi ngươi đã được chọn làm ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi rồi thì ngươi không thể tự bỏ giữa chừng được. Chúng ta có nợ với Tướng quân Drago. Ngươi không thể huỷ hoại danh dự của mình như vậy được.”
Louise đập mặt vào kệ sách.
“À ~ không phải vậy đâu ạ… Nhưng mà khi bị nói là cơ thể của người cảm thấy khó chịu vì thần như vậy, thì thần quả là không có tâm trạng nào mà đến dự buổi tiệc trà nữa.”
“Chuyện đó… Ta xin lỗi.”
“… Được rồi. Thần sẽ giả bệnh. Thần sẽ rút lui khỏi vụ việc này vì một căn bệnh không rõ nguồn gốc. Vậy nên Thái tử, xin người hãy chọn hôn thê càng sớm càng tốt.”
“Vậy sao, ta xin lỗi.”
Louise cảm thấy thương hại cho người đối diện, bởi lẽ một người có thái độ không đúng mực như nàng mà lại được xin lỗi không biết bao nhiêu lần.
“Cảm ơn người đã nói chuyện thẳng thắn với thần. Xin hãy thứ lỗi cho thần vì đã thô lỗ và đột ngột hỏi những câu vô lễ như vậy…”
Louise giữ cho bản thân mình không lọt vào mắt Nigel và đi theo khe hở giữa các kệ sách để ra cửa phòng. Nàng ra tới hành lang và hướng thẳng tới cửa trước.
Nàng không cần phải tới cung điện để tham dự một buổi tiệc trà khó chịu nữa.
Nàng không phải chịu đựng ánh nhìn nửa thương hại nửa coi thường của các tiểu thư khác nữa.
Tuy nhiên, tâm trạng của nàng đang rất xấu. Chuyện này thật đáng lo ngại. Lỡ đâu không chỉ Thái tử, mà những người đàn ông khác cũng nghĩ vậy thì sao?
Thực tế là ở những buổi tiệc đêm, nàng cũng chưa từng được ai gọi lại nói chuyện cùng bao giờ.
Có lẽ có cái gì đó ở nàng khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Chắc nàng phải tạm ngưng đến dự những buổi tiệc đêm và dạ vũ trong một khoảng thời gian.
Louise thở dài và đẩy cửa ra.
Nửa tiếng sau, Louise quay trở lại thư viện, nơi Thái tử đang ở trong.
“Cửa không mở được à? Ngươi đã đóng nó phải không? Cánh cửa đó cũ đến nỗi một khi ngươi đã đóng lại thì không thể mở nó ra từ bên trong được.”
Những lời của Nigel khiến Louise cảm thấy hoảng loạn.
“Ý người là thần bị mắc kẹt ở đây rồi ạ?! Xin lỗi Thái tử, nhưng người đang nói gì vậy?!”
“Không sao đâu. Mỗi đêm, người hầu sẽ mang bữa tối đến đây vào một thời điểm nhất định. Ngươi có thể ở lại đây cho tới lúc đó.”
Louise tuyệt vọng ngồi sụp xuống sàn nhà, cánh cửa thì ở phía sau.
Quá tồi tệ.
Thái tử thì lúc nào cũng yên lặng ở trong thư viện này để đọc sách.
Thời gian quý giá để tự chữa lành bản thân như vậy, mà lại ép ngài ấy ở cùng một người khiến ngài ấy khó chịu thì…
Louise úp mặt xuống đầu gối, cảm thấy hết sức thiểu não.
“Thỉnh thoảng ngươi cũng đọc sách chứ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Louise ngước mặt lên.
“Hả – vâng. Thần thích sách ạ.”
“Ồ, vậy ngươi thường đọc loại sách gì?”
“Thần không quan trọng thể loại ạ. Đủ mọi thứ, từ sách lịch sử như tiểu sử tới sách nghệ thuật và tiểu thuyết… ‘Cuộc phiêu lưu của Mellow’ là cuốn sách ưa thích của thần ạ.”
“Đó là một tuyệt tác đấy. Vậy ngươi cũng đọc cuốn ‘Lời tuyên thệ trước cây nho’ của cùng tác giả rồi chứ?”
“Thần đã đọc hết 27 tập rồi ạ!”
Từ lúc đó, nàng bắt đầu thảo luận về sách với Nigel từ phía bên kia cánh cửa.
Nigel quả là một người thích đọc sách. Louise cũng tự hào vì đọc sách nhiều, nhưng nàng không thể sánh với Nigel được.
“Dù không có kinh nghiệm chiến đấu, ta vẫn có thể trở thành chỉ huy của quân đội là nhờ vào những câu chuyện chiến tranh mà ta đã đọc từ hồi còn nhỏ. Sách rất tuyệt vời. Chúng là cả một kho tàng tri thức.”
Giọng nói đầy vui thích của ngài khiến Louise mỉm cười.
“Thần cũng nghĩ vậy. Sách đã dạy thần rằng trên thế giới này có rất nhiều cách suy nghĩ khác nhau, và cũng giúp thần đạt được khả năng suy nghĩ linh hoạt và trí tưởng tượng phong phú.”
“Đúng vậy đấy! Sách có thể dạy chúng ta rất nhiều!” Nigel tiếp tục khen sách, như thể đang rất hứng thú.
Louise cảm thấy như đang chạm vào được con người thuần khiết bên trong của Nigel, khiến lồng ngực nàng ấm lên. Nàng cũng cảm thấy vui mừng vì có thể nói chuyện như thế này.
Louise ngước lên trên. Từ giếng trời trên hành lang, nàng có thể thấy được bầu trời nhuộm sắc hoàng hôn. Một màu sắc tuyệt vời, pha trộn giữa hồng san hô và tím oải hương.
“Thái tử, xin người hãy nhìn xem. Màu của bầu trời đêm nay, người không nghĩ đây là màu sắc được miêu tả khi Mellow rời khỏi xứ sở thần tiên sao?”
“Ồ… Quả vậy nhỉ. Đó là một cảnh rất buồn nhưng cũng đẹp nữa.”
Rồi hai người họ yên lặng ngắm nhìn bầu trời trong một lúc lâu.
Thời gian được san sẻ cảm xúc cùng với người khác như thế này là một điều không thể thay thế được. Kể cả sự yên lặng cũng mang lại cảm giác bình yên chứ không đau đớn.
Mặc dù cơ thể ngài ấy không chịu đựng được nàng, nhưng chỉ vậy thôi có lẽ cũng đủ rồi?
Dần dần, bầu trời chuyển sắc, và những cánh cửa trên hành lang được nhuộm một sắc xanh thẳm. Toà nhà chìm trong ánh sáng mờ ảo này cũng thay đổi hình dáng, bóng tối phủ lên khiến nàng không nhìn rõ và dậy lên cảm giác cô độc, và Louise ôm lấy đầu gối.
“Tiểu thư Drago, vào phòng đi. Sắp tối rồi.”
Louise ngạc nhiên trước lời mời bất ngờ này, rồi nàng hé mắt nhìn vào bên trong phòng.
Trên cái bàn lớn giờ đã có một cái đèn nhỏ thắp sáng nhẹ cho cả khu vực.
“Ngồi lên ghế đi.”
Louise lưỡng lự.
“Nhưng mà, sẽ tốt hơn nếu người không nhìn thấy thần…”
“Đèn sáng mờ thế này thì ta không thấy rõ đâu. Hơn nữa, để mặc một người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà trong bóng tối không phải là điều mà một quý ông nên làm.”
“Nhưng…”
“Và… Giọng nói của ngươi nghe rất dễ chịu. Ta muốn nghe thêm nữa.”
Tim Louise đập mạnh trong lồng ngực. Nàng thấy ấn tượng trước sự quan tâm của Nigel.
Ngồi đối diện nhau theo đường chéo trên cái bàn lớn đủ chỗ cho 30 người ngồi, Louise và Nigel tiếp tục câu chuyện dang dở.
“Lần đầu tiên ta mới gặp một người như ngươi. Ta không nghĩ lại có thể liên tục nói chuyện lâu thế này.”
“Thần cũng thấy vậy. Thái tử quả là một người thú vị và kiến thức uyên thâm. Thần cảm thấy cuộc trò chuyện này rất có ý nghĩa – không, phải nói là rất vui ạ.”
“Những ý kiến không thiên vị của ngươi nghe thật dễ chịu.”
“Thần cảm ơn người ạ.”
“Ở đây có rất nhiều loại sách, cả cũ lẫn mới, và chúng cũng cực kì chi tiết nữa.”
Nigel nói đến đó bỗng dưng ngập ngừng, hai tay run rẩy nắm chặt lấy nhau.
“Vậy nên… Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu ngươi.”
“Thần rất vui nếu có thể giúp ích cho người.” Louise đồng ý. Cảm giác nhục nhã mà con người đang đứng trước mặt nàng gây ra đã biến mất rồi, và nàng cảm thấy khá vui khi được khen ngợi.
“Ta muốn hiểu hơn về tâm lý của phụ nữ để có thể lựa chọn hôn thê… Nhưng ta không biết phải tìm hiểu trong cuốn sách nào cả.”
Louise chớp mắt. Nigel nhìn xuống sàn.
“Từ rất lâu rồi… không, đúng hơn là từ khi sinh ra, chuyện hẹn hò vốn chẳng liên quan gì tới ta cả, nên nói thực là ta đang cảm thấy rất khó xử. Ta lo không biết trong một buổi hẹn thì những hành động và lời nói của ta có đúng mực hay không.”
Tuy lời tự thú bất ngờ này khiến Louise ngạc nhiên, nàng cũng thấy cảm kích rằng Nigel đủ tin tưởng nàng để bày tỏ những suy nghĩ có phần đáng xấu hổ này.
Nhưng mà, có cuốn sách nào hướng dẫn chi tiết cách đối xử với phụ nữ không nhỉ…
“Thực ra thì trong thư viện này có một vài cuốn sách nhiều tập được ẩn giấu, viết rất chi tiết về chuyện nam nữ… Nhưng mà chúng dành cho những người nhiều kinh nghiệm nên không có ích lắm.”
“Haha…” Chắc hẳn là mấy cuốn tiểu thuyết nóng bỏng hoặc sách hướng dẫn chuyện giường chiếu rồi.
“Vậy những quyển về các giai đoạn đầu của tình yêu thì được chứ ạ?”
“Ừ, đúng rồi đấy.”
Louise lục lọi trí nhớ. Tại đất nước này không có nhiều sách về chuyện tình cảm lắm. Trong cuộc chiến, kiểm duyệt rất gắt gao, ngành giải trí bị kìm hãm lại, và việc xuất bản sách cũng bị đình trệ.
“Thần nhớ có một cuốn sách được xuất bản trước chiến tranh, gồm một bộ sưu tập các mẫu thêu thùa, nhưng…”
“Thêu thùa?” Nigel khó hiểu nghiêng đầu qua một bên.
“Vâng, về bề ngoài là vậy. Khi thần đọc thì các mẫu thêu thùa chiếm khoảng 30% cuốn sách, còn lại là về việc gửi những mẫu thêu và khăn tay thêu đó cho người yêu, nói tóm lại là, tác giả lột tả những ngày tháng ngọt ngào và đắng cay với người mình yêu, cũng như phân tích tâm lý về tình yêu đó ạ.”
“Sao cơ?”
“Thần cũng ngạc nhiên lắm, nhưng cuốn sách này rất hay ạ.”
“Đó là cuốn sách nào vậy?”
Nigel đứng dậy và mang cây đèn theo.
Nhờ vào ánh đèn của Nigel đang đứng sau nàng, Louise tìm được cuốn sách và toan lấy nó ra khỏi kệ.
Nhưng chưa kịp làm thế thì nàng rụt tay lại ngay.
“Thái tử, người có thể lại đây lấy trực tiếp không ạ?”
Nigel gật đầu và đến đó cầm lấy cuốn sách.
“Đúng là cuốn này chứ? Ngươi có cần kiểm tra lại nội dung không?”
Nigel giơ cuốn sách ra nhưng Louise lắc đầu.
“Nếu thần chạm vào thì chắc người sẽ không thích, đúng không ạ. Không sao đâu ạ. Thần nhớ rất rõ trang bìa và tựa sách. Không nhầm được đâu.”
Mắt Nigel mở to trước câu trả lời của Louise, rồi ngài cúi gằm xuống vì khó xử.
“Xin lỗi đã làm ngươi phải bận tâm. Ta nghĩ chuyện ngươi có chạm vào hay không cũng không thành vấn đề, tại vì nãy giờ ta nói chuyện với ngươi nhiều như vậy nên có khi ta cũng quen rồi. Chắc chắn là vì ban đầu ta không biết rõ về ngươi mà thôi. Hẳn ta đã phản ứng thái quá.”
Louise mỉm cười nhưng vẫn nhẹ nhàng bước ra xa Nigel. Nigel nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy họ có thể nghe thấy tiếng kim loại kêu kẽo kẹt.
“Chắc hẳn người hầu đã đến rồi phải không ạ?”
“Phải… có vẻ là vậy.”
Khi Louise quay người ra phía trước để có thể về nhà, Nigel hỏi nàng:
“Ngày mai ngươi định ra đây lúc mấy giờ?”
“Thần định sẽ ra vào khoảng gần trưa ạ.”
“… Vậy sao.”
Louise nhìn vào tấm lưng ngài ấy và nói:
“Thái tử, trong những năm gần đây có khá nhiều tiểu thuyết lãng mạn của các tác giả nữ được xuất bản đấy ạ. Thần tin là Thư viện Hoàng gia sẽ có chúng. Nếu tìm được thì nhất định người phải cho thần biết nhé.”
“Ta hiểu rồi. Cảm ơn, Louise.”
Lần đầu được gọi bằng tên như vậy, Louise ngượng đến nỗi cúi gằm xuống. Rồi nàng nhìn vào bóng lưng vẫn không quay lại của ngài ấy, và thấy mừng rằng ngài không thể thấy được gò má ửng hồng của nàng.