Hôm sau, sau khi thức dậy tại phòng nghỉ dành cho khách trong cung điện, Louise liền bắt đầu đóng gói đồ đạc.
Có lẽ trong tương lai, nàng sẽ không đến Cung điện Hoàng gia nữa. Nhưng nàng vui vì ít nhất đến cuối cùng cũng có chút kỷ niệm đẹp.
Đúng vậy, nàng đã thực hiện được mục đích ban đầu của mình là nói chuyện với Thái tử. Hơn nữa, nàng đã phải đợi rất lâu. (Một cuộc gặp gỡ mệt mỏi nhưng cũng đầy ý nghĩa, quả đúng là đồng minh mà Cha đã thừa nhận có khác.)
Louise thay đồ trong tâm trạng phấn khởi, vừa thay vừa khẽ hát một giai điệu nhỏ.
Rồi bỗng có người gõ cửa phòng nàng.
“Thái tử Nigel đang cho gọi tiểu thư ạ.”
“Hở?”
“Ngài ấy đang đợi người tại Thư viện cũ ạ.”
“Ồ…”
“Tiểu thư Drago, nếu người có điều gì cần, xin cứ nói ạ.”
“Hả…”
Mặc dù Louise đáp trả một cách rất ngớ ngẩn, người hầu vẫn không nhướn dù chỉ một sợi lông mày, và Louise liền đi theo.
“Louise.”
Thái tử Nigel, với tấm lưng phản chiếu ánh nắng sớm, quay người lại nhìn nàng. Louise lấy tay che để khỏi bị chói mắt trước ánh sáng đó.
“Ta có điều muốn nhờ ngươi.”
“Ồ, thần cần phải làm gì ạ?”
Nigel tiến lại gần Louise mà không do dự. Louise rất bối rối về hành động đó và nhanh chóng giấu mình phía sau kệ sách.
“Ngươi không cần trốn đâu.”
“Nhưng mà không phải người sẽ thấy khó chịu sao ạ?”
Lỡ như ngài ấy lại làm bộ mặt khó chịu rõ rệt đó nữa, Louise sẽ thấy rất tổn thương.
“Có thể nói là ta đã quen rồi.”
“Dù vậy đi nữa, nếu người lỡ gặp vấn đề gì thì sẽ rất rắc rối đấy ạ. Sức khoẻ của người rất quan trọng mà.”
Nigel kéo ghế ra và ngồi xuống.
“Không sao cả, ngươi cũng ngồi xuống đi Louise.”
Louise đi vòng quanh bàn trong khi quay lưng về phía Nigel, ngồi xuống đối diện ngài và cúi gằm mặt.
“Ngẩng mặt lên nào.”
Louise đành bỏ cuộc và từ từ ngước lên.
Vị thái tử với vẻ đẹp lộng lẫy đến nỗi từ xa cũng toả sáng rực rỡ đang nhìn nàng chăm chú. Louise cảm thấy không được thoải mái lắm, nàng nhúc nhích và quay mặt nhìn đi chỗ khác.
“Đêm qua, ta đã đọc hết cuốn sách mà ngươi giới thiệu, Louise.” Nigel đặt cuốn sách với cái bìa quen thuộc lên bàn.
Quả là nàng có nhớ ngài ấy đã đọc vài trang, nhưng đọc hết tất cả chỉ trong một đêm sao?
“Nội dung của nó rất thú vị.”
“Vậy thì tốt quá ạ.”
“Và ta cũng muốn đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Louise đã kể, nhưng ta không rõ lắm về việc tự đi mượn chúng. Hơn nữa ta cũng có một chút việc cần phải làm thật nhanh, nên nếu được thì ngươi có thể đi mượn giúp ta không?”
Louise thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
“Thần đã rõ ạ.”
Thư viện Hoàng gia ở ngay bên ngoài cung điện thôi mà. Kể cả có ra đó mượn sách rồi đưa vào đây đi nữa thì hẳn cũng phải kịp trước lúc ngài ấy đi chứ.
“Ta sẽ đợi ở đây nhé.”
Không rõ có phải Nigel đang rất hào hứng hay không, mà khuôn mặt ngài giãn ra hẳn khi nhìn Louise.
Louise đi cùng một người hầu vào Thư viện Hoàng gia. Nàng dễ dàng tìm thấy những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà mình đã nói và mượn về ba cuốn. Sau đó nàng đi qua cánh cổng cung điện để tiến về phía Thư viện cũ.
Ở cửa trước, Nigel đang đứng đợi nàng. Louise dự định sẽ bảo người hầu đưa sách tận tay cho Nigel, rồi chào tạm biệt thật nhanh để có thể về nhà sớm. Mặc dù nàng vẫn còn thời gian, nhưng nếu khởi hành quá trễ thì mặt trời sẽ lặn trước khi nàng kịp về nhà trọ. Trời càng tối thì càng dễ có nguy cơ bị cướp giật trên đường.
Nhưng mà…
“Louise, ngươi có thể mang những cuốn sách này vào trong không? Ta cần nói chuyện với người hầu một chút.”
Louise miễn cưỡng tuân lệnh. Nàng vào trong toà nhà và đặt chân vào thư viện. Đột nhiên nàng thấy trên bàn có một chồng sách toàn bìa đen. Louise bèn đặt những cuốn sách mà nàng đã mượn gần đó. Có một cuốn đang mở, chắc vì ngài ấy đang đọc dở, nên nàng không nghĩ ngợi gì mà nhìn vào đó.
Ngay lập tức, một tấm hình minh hoạ thiếu vải đập vào tầm mắt nàng, khiến Louise phải vội vã quay đi chỗ khác. Nàng thấy gò má mình nóng hẳn lên và phải dùng tay quạt quạt cho chúng nguội bớt.
Có thể đây chính là những cuốn sách bị ẩn giấu mà Nigel nhắc đến tối qua? Nếu vậy thì lẽ nào bìa đen của chúng ám chỉ những hành động tình dục?
Dù sao đi nữa thì việc bắt gặp những thứ này cũng không thoải mái cho lắm. Louise vội vàng rời khỏi đó và đến chỗ cửa ra.
Nhưng mà tại sao bây giờ Nigel lại đọc một cuốn sách như thế? Chẳng lẽ ngài ấy trở nên có hứng thú sau khi đọc quyển sách về những thiết kế thêu thùa kia?
Có điều dù sao ngài ấy cũng ở vị trí bắt buộc phải có người thừa kế, nên có thể nói việc có hứng thú với những chuyện này là một nghĩa vụ thì đúng hơn.
Nếu vậy thì mừng cho ngài ấy. Chuyện này không liên quan gì tới Louise cả.
Bỗng dưng nàng cảm thấy hơi khó chịu trong lồng ngực một chút.
Louise toan rời khỏi thư viện thì chợt thấy bộ đồ của Hoàng gia Viridia xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng giật mình lùi lại.
“Louise, ngươi đã mang sách tới rồi chứ?”
“Vâng ạ, thần đã để chúng trên bàn. Vậy thần xin phép…”
Trong khi Louise cố né tránh Nigel càng nhiều càng tốt và tìm cách tới cửa ra, Nigel đột nhiên nắm lấy vai nàng. Louise hét lên trước hành động bất ngờ đó.
“T – Thái tử?! Người đang – ”
Rồi ngay lúc đó, nàng chợt nghe thấy tiếng kẽo kẹt. Đó chắc chắn là tiếng cánh cửa trước mục nát kia đóng lại.
“Thái tử, cửa vừa bị…!” Louise vội kêu lên. Bàn tay vẫn đang nắm lấy vai nàng siết chặt hơn một chút.
“Đừng lo, là ta đóng đấy.”
Louise đứng đơ ra không hiểu. Tại sao ngài ấy lại làm vậy? Ngài ấy cố tình đóng kín cửa vì mục đích gì?
“Louise, nhìn sang đây đi.”
“Nhưng mà…”
“Cho ta thấy mặt ngươi.”
Louise nhắm mắt lại và hít vào một hơi sâu. Sau đó nàng lấy hết can đảm và quay lại nhìn Nigel.
Trước mặt nàng, vị Thái tử nheo đôi mắt tím của mình lại, nhìn xuống Louise và thầm thì.
“… Quả là vậy, đúng như ta đã suy nghĩ.”
“Ý – Ý người là sao ạ?”
Ngón tay Nigel nhẹ nhàng xoa lấy má Louise. Nhìn thấy cơ thể Louise giật mình nảy lên theo phản xạ, đôi môi hồng đào của Nigel cong lên.
“Đúng hệt như những gì được ghi trong cuốn sách đó.”
“R-Rốt cuộc là sao – ”
“Có vẻ như ta đã yêu Louise mất rồi.”
Louise ngừng cử động vì sốc. Hả? Ngài ấy đang nói cái gì vậy… Y-Yêu á?
“Thần nhớ rất rõ là Thái tử đã nói, cơ thể của người không thể chịu đựng được thần… đúng không ạ?”
“Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Nhìn xem.”
Nigel nhẹ nhàng ôm lấy Louise.
“Ta có thể đến gần em thế này mà không sao cả. Không hề thấy khó chịu dù chỉ một chút. Đúng hơn là cả cơ thể ta đang ngập tràn hạnh phúc. Lý do tim ta đập mạnh thế này và máu ta có cảm giác như đang sôi… là vì ta đang yêu.”
Louise cố gắng hết sức để có thể hiểu được những lời Nigel đang nói, nhưng cái ôm và mùi hương quý tộc của ngài ấy gây cản trở, khiến nàng không thể suy nghĩ thông suốt.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Louise, cơ thể ta gặp phải một triệu chứng mà ta chưa từng trải nghiệm bao giờ. Cả lần trước nữa, lúc ta nhận thức được là Louise đang ở cùng mình, cảm giác đó cũng tấn công ta.”
“À, vâng… Người đã nói rằng có thể là vì cơ thể người không thể chịu đựng thần…”
“Đúng vậy. Lồng ngực ta thắt chặt lại, tim đập mạnh, cơ thể nóng lên, đầu óc quay cuồng, thậm chí ta còn không thở nổi. Ta cảm thấy như muốn bùng nổ và đến cả ăn cũng không muốn, vì đầu ta chỉ toàn hình ảnh của em, Louise.”
Louise không thể tin nổi nàng vừa nhận được một lời tỏ tình nóng bỏng như thế.
Bảy tháng trước, khi lần đầu được gọi tới với tư cách ứng cử viên vị trí Thái tử phi, đó là lần đầu tiên nàng gặp Nigel. Hơn nữa, nàng cũng chưa từng có cuộc trò chuyện tử tế nào với Nigel. Ánh mắt họ chưa từng chạm nhau. Nàng cũng chưa từng đi hẹn hò như các tiểu thư khác.
“Nh-Nhưng mà, hôm qua là lần đầu tiên thần được nói chuyện tử tế với Thái tử mà…”
“Phải, đêm qua ta đã rất vui. Sau đó, trong khi đang đọc cuốn sách ấy, ta cứ nghĩ về Louise không biết bao nhiêu lần. Đó là một đêm đầy mộng mơ và hạnh phúc.”
“Đó là cuốn sách về các mẫu thiết kế thêu thùa… phải không ạ?”
“Phải. Trạng thái thể chất và tâm lý của người tác giả đang yêu đó cũng giống hệt như ta vậy! Đó không phải là cảm giác khó chịu của cơ thể, mà là…”
Nigel ôm lấy Louise thật chặt.
“Ngay từ lúc gặp em, ta đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Louise!”
Không không không không…
Đợi một chút đã nào.
Thật đáng tiếc nhưng mà, Louise là người chưa từng được ai yêu từ cái nhìn đầu tiên cả.
Nàng chưa từng được người đàn ông nào mời gọi. Trong những bữa tiệc, nàng luôn luôn bị mọi người tránh xa và chẳng hơn gì một bông hoa mọc trên tường.
“Mái tóc đen tuyền bí ẩn đó, cặp lông mày sắc sảo và đôi mắt xanh sâu thẳm… Đôi môi đỏ mọng quyến rũ… Tất cả đều đã chiếm lấy trái tim ta và khiến ta không tài nào dứt ra được.”
Nàng từng bị nói rằng đường nét gương mặt mình quá dữ tợn, hoặc nàng sẽ được yêu thích hơn nhiều nếu sinh ra là đàn ông.
“Cơ thể mảnh mai yêu kiều này cũng vô cùng thu hút.”
Ngực nàng không đủ to, nàng quá cao và thân hình phẳng lì. Nàng cũng bị nói là thiếu nữ tính.
Chà, nhưng cũng chỉ toàn lời của họ hàng nói mà thôi.
“Ta không thể nghĩ đến việc kết hôn với ai khác ngoài em cả, Louise.”
Ngay khi Louise nghe thấy lời khẳng định chắc nịch đó, cơ thể nàng toát mồ hôi như tắm.
Đ – Đừng đùa như vậy chứ!! Làm sao nàng có thể phù hợp trở thành Hoàng hậu được! Đến cả những phép ứng xử cơ bản nàng cũng rất vụng về, vậy mà…
Nhưng làm sao nàng có thể giải quyết được những ấn tượng sai lầm của Nigel đây?
“Ôi, Louise, ta yêu em đến nỗi phát cuồng mất thôi. Ta không thể kiểm soát cảm xúc của mình được. Việc yêu đương này thật bất tiện làm sao.”
Khi Nigel thở những hơi thở nóng hổi lên đầu nàng và tự ý trở nên khiêu gợi như vậy, Louise càng mất kiên nhẫn hơn.
“Ta muốn biết thêm về em, Louise. Ta muốn biết mọi thứ, ta muốn hiểu được mọi thứ.”
Ốiiiiiii…
Người Louise nóng bừng cả lên khi được vị Thái tử đẹp trai thầm thì đầy kích thích vào tai nàng như vậy.
Nàng muốn làm gì đó để xoay chuyển tình huống, nhưng vì Louise không có kinh nghiệm tình trường nên nàng chẳng nghĩ ra được cách nào.
Không, Louise, đừng để bị cuốn theo như vậy.
Thái tử Nigel ở một vị trí vượt tầm với của mình.
Nếu ngài ấy chọn mình, danh dự Hoàng Thái tử của ngài ấy sẽ bị ảnh hưởng.
Đúng vậy, và kéo theo đó là tương lai của cả vương quốc này nữa.
Chẳng lẽ ngươi lại có thể đứng yên nhìn vương quốc này lạc lối như vậy sao, Louise?!
Không!!
Đúng vậy, mình phải mở mắt Thái tử ra để dẫn ngài ấy về con đường chính đạo. Hoà bình của vương quốc phụ thuộc vào mình!
Louise dùng trí tưởng tượng phong phú và bao nhiêu ý tưởng mà nàng đã nghĩ ra được để tự tìm ra cách giải quyết. Rồi nàng ngẩng lên và nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú ngay bên trên mình.