Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 1
Đế chế Castina – Đế chế độc nhất của lục địa – là đất nước lâu đời đã trải qua ngót nghét nghìn năm lịch sử. Qua bao thăng trầm từ đỉnh cao thịnh vượng đến những lúc suy tàn, đế chế đang trong giai đoạn phục hưng mạnh mẽ dưới sự cai trị anh minh của vị Hoàng đế thứ 33 – Mircan Lushana Castina.
Cũng không ngoa khi nói rằng Hoàng đế Mircan là một người hoàn hảo về mọi mặt. Từ con người, cốt cách hay nói về bất kì phẩm chất nào khác cũng không có một điểm gì có thể chê trách, ngoại trừ một vấn đề: Ngài không có con. Hoàng tộc chỉ có một số hậu duệ để duy trì việc nối dõi từ thế hệ này sang thế hệ khác, vì vậy nếu Hoàng đế băng hà mà không có con, Đế quốc chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng chiến loạn lạc bởi tranh quyền đoạt vị.
Vào thời điểm Hoàng đế mỗi ngày một lo lắng và sự đấu tranh vì lợi ích cá nhân của giới quý tộc ngày càng gay gắt thì điều kì diệu đã đến với ngài. Người mang huyết thống duy nhất của hoàng đế, Rublis Kamaludin Shana Castina, đã chào đời. Sự ra đời của Hoàng tử nhỏ đã mang lại niềm vui khôn xiết cho cả Đế chế rộng lớn. Và niềm hạnh phúc của Hoàng đế cũng đã được thể hiện qua cái tên mà ngài dành cho đứa con của mình: “Người sẽ mang lại vinh quang của bình minh”.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là Rublis chào đời quá muộn. Xét về tuổi tác thì không có bất kì tiểu thư của đại gia đình quý tộc nào có thể trở thành con dâu của Hoàng đế. Theo luật của Đế quốc, ứng cử viên để trở thành Hoàng phi phải được chọn trong số các cô con gái của gia đình quý tộc có tước vị Hầu tước trở lên. Lạ lùng thay, từ khi Hoàng tử được hạ sinh, không có đứa con gái nào được sinh ra trong các gia đinh từ Hầu tước trở lên. Một cuộc tranh luận đã nổ ra mạnh mẽ giữa các quý tộc: Liệu đã đến lúc nên sửa đổi lại luật lệ? Cuối cùng, lời tiên tri về sự ra đời của một bé gái sẽ trở thành cô dâu của Hoàng tử đã xua tan mọi băn khoăn vốn có.
Một năm sau, Aristia La Monique được hạ sinh cho Hầu tước Monique, Hầu tước duy nhất là một trong những người cha sáng lập của Đế chế. Cô gái sở hữu đôi mắt vàng ấm áp với mái tóc bạch kim đã được chọn để trở thành vợ tương lai của Hoàng tử ngay từ khi vừa cất tiếng khóc chào đời. Từ giây phút cô bước những bước chân chập chững, cô đã bắt đầu được dạy dỗ với tư cách là Hoàng hậu tiếp theo của Đế quốc.
Không lâu sau khi Hoàng tử bước sang tuổi 23, Hoàng đế Mircan băng hà.
Tiếp nhận ngôi vị của cha, Rublis trở thành Hoàng đế thứ 34 của Đế chế Castina, nhưng sánh bước cùng anh ta không phải là con gái của Hầu tước với đôi mắt vàng hay mái tóc ánh bạc mà là một người phụ nữ trẻ với màu tóc đen. Một cô gái bí ẩn đột nhiên xuất hiện tại hồ của cung điện vào năm Thái tử 21 tuổi và Aristia vừa tròn 16.
Không bao lâu sau, tất thảy mọi người bắt đầu nghĩ rằng cô ấy là người con gái được nhắc đến trong lời tiên tri trước khi Aristia được sinh ra, cụ thể là cô gái trẻ bí ẩn được Chúa gửi đến làm vợ của Rublis.
Aristia đã bị lãng quên vào chính ngày cả Đế chế cất tiếng hát chào mừng Rublis trở thành Tân hoàng, ngày mà cô hằng mong đợi, ngày mà cô có thể sánh bước cạnh anh với tư cách là Hoàng hậu. Đó là một ngày mà phấn hoa bay rợp trời trong tiếng vui ca reo hò của mọi người.
Nhìn Rublis, người luôn lạnh lùng với mình, mỉm cười với người con gái bí ẩn, hạnh phúc nắm tay cô cùng nhận vương miện như Hoàng đế và Hoàng hậu, Aristia, người vốn đã được nuôi dưỡng để trở thành Hoàng hậu tương lai, cuối cùng lại trở thành vợ lẻ của Hoàng đế, và cúi đầu chào người phụ nữ trẻ đang bước vào cung điện của Hoàng hậu mà cô ấy luôn nghĩ sẽ là nhà của mình vào một ngày nào đó.
Mặc cho danh phận là Đệ nhất phu nhân của hoàng cung, Aristia bắt đầu cuộc sống mới của mình như bao phi tần khác của Hoàng đế.
җ җ җ җ җ
“Ôi chao, tóc bạch kim này! Màu này thực sự tồn tại sao! Bạn thực sự rất xinh đẹp. Xin chào? Bạn tên là gì?”
Đứa con của lời tiên tri, một cô gái thần bí được Chúa gửi đến Đế chế. Là người mà ai ai cũng yêu quý, cô ấy cười với tôi một nụ cười rạng rỡ. Được rất nhiều người khen ngợi vì sự ngây thơ, nụ cười hồn nhiên khiến cô nàng trông như một con ngốc.
“Tôi, Aristia La Monique, rất hân hạnh được chào đón Mặt trăng của Đế quốc, thưa Hoàng hậu.”
Nếu tôi là Hoàng hậu, tôi sẽ được đặt tên họ là Castina, nhưng tên hiện tại của tôi là Aristia La Monique. Castina chỉ được trao cho người vợ chính thức của Hoàng đế – Hoàng hậu. Là vợ lẻ của Hoàng đế, tôi sẽ không bao giờ có được vinh dự mang họ Castina.
“Aristia? Tên của bạn dài nhỉ. Tôi có thể gọi bạn là Tia được không?”
“… Vâng, đó là vinh dự của tôi, thưa Hoàng hậu.”
Tia, Tia. Cô ấy thật sự không biết à? Đối với quý tộc, tên đầu tiên chỉ được sử dụng giữa những người với một số mối quan hệ. Biệt danh chỉ được phép đặt giữa những người có cùng huyết thống, bạn bè rất thân thiết hoặc người yêu.
“Rất vui khi được gặp bạn. Tên tôi là Jiun. Hãy thật hòa thuận với nhau trong tương lai nhé.”
“Vâng, thưa Hoàng hậu.”
“Tia à, bạn xinh xỉu luôn ý, cơ mà nghe nói chuyện cứng nhắc quá à. Chúng ta không thể nói chuyện thoải mái với nhau sao?”
“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa Hoàng hậu.”
“Thứ lỗi? Ôi Chúa ơi… đó là từ tôi thường nghe trong các vở opera lịch sử dài tập. Đừng nói kiểu đó nữa mà. Bạn có thể thoải mái nói chuyện với tôi được chứ? Bạn nói chuyện như vậy nghe quạu ghê á.”
Sử dụng ngôn ngữ trang trọng vốn là điều cơ bản nhất khi là một quý tộc, và khi là người của hoàng gia, những ngôn từ được sử dụng còn trang trọng và cổ xưa hơn gấp bội. Người phụ nữ trẻ này, đứa trẻ của lời tiên tri, nhận sự yêu thương của Chúa và được gọi là cô gái bí ẩn, đã sử dụng tùy tiện ngôn ngữ thô tục của dân thường trong khi phớt lờ mọi quy tắc hành xử của hoàng gia.
Có phải là do cô ấy vụng về trong phép xã giao? Hay cô ấy cố ý phớt lờ tôi chỉ vì tôi là vợ lẻ và không xứng đáng được đối xử tốt hơn.Không, tôi không nên phỏng đoán lung tung như vậy. Là do cô ấy chưa tốt trong cách hành xử thôi. Có lẽ cô ấy thậm chí còn không biết tôi là ai.
“Tia, bạn có muốn ra ngoài chơi với tôi không?”
“Người muốn đi đâu ạ?”
“Chà, tôi muốn đi ra ngoài cung điện, nhưng các chị tôi không cho tôi đi. Đi dạo tí thôi, hả?”
“Những người chị của Người?”
“Ừ, là những người chị chăm sóc tôi ấy. Phù! Bạn có biết họ đáng sợ như thế nào không? Chả biết tại sao ở đây lại có những người lớn tuổi hơn tôi nữa. Họ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt dã man ấy.”
Tôi ngơ ngác nhìn Hoàng hậu khi cô ta nắm lấy cổ tay tôi một cách mù quáng, nói câu gì đó giống như ‘miền đông đất lịch sự ’. Tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu còn điều gì có thể khó chịu hơn thế nữa ư. Chị em gái sao? Nếu họ đang chăm sóc cô ấy, họ sẽ được gọi là người hầu, không phải chị em.
Tôi từng nghe đồn rằng Hoàng đế luôn rất tốt bụng và rộng lượng với những người xung quanh cô ấy. Liệu có phải vì cô ấy hành xử như thế này chăng?
Chủ nhân đối xử dịu dàng và nồng hậu với người hầu của mình là một đức tính tốt, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó. Nếu một người cảm thấy thích thú với sự đối xử quá hào phóng của người giám sát, thì đó là lỗi của người giám sát.
Lẽ đương nhiên, Hoàng hậu nhất định phải đối xử tốt và nồng hậu với những người hầu gái của mình để họ cảm thấy thoải mái và coi cô ấy như một Hoàng hậu tốt. Nhưng tại sao cô ấy không biết rằng sẽ là quá quyền hạn của những người hầu gái khi họ can thiệp vào hành động của Hoàng đế với tư cách là Đệ nhất phu nhân của Đế quốc?
Tôi cảm thấy rằng có lẽ tôi nên kỷ luật những người giúp việc một lần nữa. Trong trường hợp đó, tôi sẽ có nhiều việc phải làm hơn.
“Nơi này không phải rất đẹp sao?”
Mặc dù Hoàng hậu có thân hình mảnh mai nhưng cô ấy thật sự rất rất khỏe. Đi theo cô ấy, tôi đến khu vườn riêng của Hoàng hậu,trong khi phải che giấu cảm giác khó chịu của mình. Đó là nơi mà khi xưa vị Hoàng đế quá cố, người đã luôn yêu mến tôi, thường mời tôi đến. Đó cũng là nơi tôi gặp Rublis lần đầu tiên, người mà tôi nghĩ sẽ là một nửa của tôi trong suốt quãng đời còn lại, có lẽ là một nửa tốt hơn hiện tại.
<Con yêu, Aristia! Con dâu đáng yêu của ta!>
Những cơn gió lướt trên những cánh hoa rực rỡ sắc màu rồi khẽ luồn qua rặng cây tươi xanh của khu vườn.
Tôi cảm thấy như thể tôi có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc của Người ở đâu đó trong khu vườn quen thuộc này, nơi tôi có thể bước đi dễ dàng ngay cả khi nhắm mắt. Tôi chợt xúc động rơi nước mắt.
Những ngày xưa đẹp đẽ, khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ hạnh phúc với mọi người, vụt qua tâm trí tôi trong nháy mắt.
<Người đã luôn làm việc chăm chỉ. Bây giờ Người có hạnh phúc trong vòng tay của Chúa không, thưa Bệ hạ? Con thực sự muốn gặp Người ngay trong ngày hôm nay.>
“Tia? Bạn ổn chứ?”
‘Ngươi vẫn cần tự kỷ luật nhiều hơn, Aristia à. Dù có nhớ Cố hoàng đến mức nào đi nữa thì sao lại thể hiện tình cảm của mình trước mặt người khác?’ Tôi nghĩ thầm.
“Bạn đang nghĩ gì đó? Đã có điều gì tồi tệ đã xảy ra với bạn sao?”
“Không. Tôi chỉ đang nghĩ về những điều mà tôi đã vô cùng nhớ.”
Vẻ mặt của cô ấy, mà tôi nghĩ rằng luôn tươi sáng, đột nhiên trở nên tối tăm.
“Điều mà bạn nhớ…”
“…”
“Mẹ, bố, thậm chí cả anh trai nghịch ngợm của tôi, Jisu… tôi thực sự nhớ họ rất nhiều.”
Ồ, tôi đã hiểu. Có lẽ cô ấy cũng có gia đình. Tôi nghe nói năm nay cô ấy mười tám tuổi. Cũng như tôi, cô ấy đang nhớ về gia đinh mình. Tôi có một người cha, mặc dù ông ấy hơi khó tinh. Nhưng cô ấy lại không có bất kỳ gia đình nào ở đây cả. Đột nhiên, cô ấy bị tách khỏi gia đình của mình, và trở thành một Hoàng hậu bất chấp ý muốn của cô ấy. Cô ấy có lẽ đã là một nạn nhân.