Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 10
‘Hở? Có âm thanh gì vậy?’
Khi đi đến góc cua, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó la hét và bỏ chạy, tôi nghểnh cổ lên để xem chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi không thể vì tầm nhìn đã bị che khuất bởi bức tường. Điều này làm tôi thấy khá khó chịu, nhưng có lẽ cũng chẳng quá quan trọng, vì đã không có xáo trộn gì lớn xảy ra.
җҗҗҗҗ
Cha đưa tôi đến phòng làm việc vủa ông, nơi cha xử lí công việc với tư cách là đội trưởng của các hiệp sĩ. Nó không khác lắm so với văn phòng trong ký ức của tôi. Các tài liệu được chất trên một chiếc bàn lớn. Có những chiếc ghế và bộ ấm trà đơn giản dành cho các phụ tá và khách của ông. Đó là một văn phòng điển hình.
Mặc dù tôi đã nói với ông ấy rất nhiều lần rằng tôi không sao, nhưng cha tôi đã gọi cho bác sĩ hoàng gia ngay khi đến văn phòng. Khi bác sĩ nói tôi không sao, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt vì quá yếu, ông ấy mới yên tâm tiếp tục công việc của mình.
Khi tôi để ý đến đống tài liệu, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Trước đây, tôi luôn xử lý rất nhiều tài liệu trong trạng thái mơ màng. Nếu trí nhớ của tôi là thật, liệu tôi có thể hiểu và xử lý tài liệu của cha tôi không?
Tôi chọn lấy một tệp tài liệu trên bàn sĩ quan phụ tá của cha. Ông ấy nhìn tôi, nhưng không mấy quan tâm.
Tôi đã nghĩ là nó sẽ rất khó và tôi sẽ không hiểu được những vấn đề phức tạp được ghi trong tài liệu. Nhưng ngược lại hoàn toàn, tệp giấy dày cộp này dễ hiểu một cách đáng ngạc nhiên.
Nếu vậy, những thứ trong ký ức của tôi không phải là một giấc mơ?
Hay bây giờ tôi đang mơ?
Tôi ngước đôi mắt run rẩy nhìn cha. Tôi chỉ thoáng nhìn ông, nhưng ông ấy đã lập tức bắt gặp ánh mắt của tôi, vì vậy tôi vội vàng cúi đầu xuống. Giả vờ bình thường như tôi đang đọc tài liệu. Tôi nghiêng đầu, nghĩ.
‘Có gì đó không đúng.’
“Ngài có chắc không? Huh? Oh ngài nói đúng.”
“Đúng vậy, đó là sự thật.”
Đột nhiên, cánh cửa mở toang và có hai người đàn ông bước vào. Một người có mái tóc đỏ rực và người còn lại trông rất thông thái với màu tóc xanh lục. Tôi bật dậy trước sự xuất hiện của hai người đàn ông quen thuộc này.
Họ là Công tước Lars và Công tước Verita – những bậc thầy đã dạy tôi rất nhiều điều trong ký ức đầy mơ mộng.
“Hai người vẫn khỏe chứ ạ, thưa Công tước Lars và Công tước Verita?”
“Đã lâu không gặp tiểu thư. Con đã học tất cả những gì ta đã dạy lần trước rồi chứ?”
Lần trước ông ấy có dạy tôi điều gì không? Ông ấy đã dạy tôi những gì nhỉ? Tôi biết tôi vẫn chưa bắt đầu khóa học về nữ hoàng. Tôi hơi bối rối, nhưng cũng gật đầu vì những hồi ức mờ nhạt.
Vâng đúng vậy. Lớp học hoàng hậu của tôi bắt đầu sau khi tôi mười tuổi, nhưng tôi đã được chỉ dạy nhiều điều từ trước đó. Khi tôi về nhà gặp cha, ông ấy cũng đã nói với tôi rất nhiều điều.
Khi tôi gật đầu, Công tước Lars đến gần cha tôi với một nụ cười mỉm. Tôi ngước lên thay vì tập trung vào tài liệu khi Công tước Verita đang nhìn tôi chăm chú. Ông ấy hỏi tôi, chỉ vào tài liệu một cách thích thú, “Con đã đọc kĩ tài liệu này chưa?”
“Vâng, con đã làm rồi.”
“Tại sao con lại đi đến kết luận này?”
“Là bởi vì…”
Điều tôi làm tôi thắc mắc chính là chi phí cho bộ dụng cụ ăn uống của các hiệp sĩ. Tài liệu nói rằng vào tháng tới một số hiệp sĩ của Sư đoàn 2 sẽ rời đi để kiểm tra vùng biên giới. Nếu vậy, số lượng hiệp sĩ đóng quân ở kinh thành sẽ giảm đi và tổng chi phí cho bộ dụng cụ ăn uống của họ cũng phải giảm theo tỷ lệ. Nhưng tài liệu không phản ánh mức giảm cần thiết so với chi phí ban đầu. Vì vậy, tôi đã tìm xem đề xuất ngân sách cuối cùng và so sánh chi phí ban đầu của bộ dụng cụ ăn uống với chi phí của chúng sau khi điều chỉnh lạm phát. Tôi thấy rằng giá của bộ dụng cụ ăn uống đã được tính lên quá nhiều.
Khi tôi giải thích chi tiết về điều này, Công tước Veritas đã xem xét tài liệu một cách cẩn thận.
“Nếu điều đó là sự thật, có lẽ ta cần phải tìm ra người đàn ông chịu trách nhiệm về việc thu phí quá mức và trừng phạt anh ta.”
“Không, Người không nên làm như vậy.”
“Tại sao?”
“Chà, anh ta có thể đã mắc sai lầm. Ngay cả khi anh ấy cố tình làm vậy, Người cũng không thể trừng phạt anh ấy mà không tìm ra lý do xác đáng”.
Ông ấy gật đầu một lần nữa và hỏi lại, “Thế còn triệu tập người đề xuất ngân sách ngay bây giờ và yêu cầu anh ta giải thích?”
“Không, làm như vậy cũng không hay cho lắm.”
“Tại sao vậy?”
“Nếu anh ta phạm lỗi, Người có thể khiển trách bằng cách cảnh cáo nhẹ sau đó tha thứ cho anh ta. Nhưng nếu anh ta cố ý làm vậy, anh ta có thể nói dối để tránh bị trừng phạt. Làm thế nào Người có thể xác định xem những điều đó có phải là sự thật hay không chỉ bằng cách lắng nghe anh ấy nói? Nếu Người không đủ khéo léo, anh ta có thể cảm thấy sợ hãi và trốn tránh câu hỏi của Người. Vì vậy, tốt nhất Người nên điều tra kĩ hơn xem anh ta có bất kỳ lý do gì để tính quá nhiều chi phí cho bộ dụng cụ ăn uống hay không. “
“Lời giải thích của con rất hợp lý.”
Tôi không biết Công tước Lars tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi từ khi nào, nhưng ông ấy đã cắt ngang.
“Như vậy là Ngài đã phát hiện ra những khoản thu quá mức để giảm tổng chi phí đúng không? Nhưng Ngài sẽ phải chi trả cho việc điều tra nếu Ngài làm theo lời đề nghị của cô bé này. Thay vào đó, hãy gọi cho anh chàng chịu trách nhiệm về những khoản phí quá cao và trừng phạt anh ta. Tại sao Ngài lại phải quá bận tâm về chuyện đó? ”
“Bởi vì chúng ta là quý tộc.”
“Điều đó nghĩa là gì?” Công tước Veritas vội hỏi lại.
“Chúng ta là những quý tộc phục vụ Hoàng đế trong việc cai quản một Đế quốc với 20 triệu thần dân. Các quý tộc có nhiệm vụ trung thành phục vụ Đế chế, để Hoàng đế có thể đưa ra các lựa chọn nhằm nâng cao đời sống của người dân.”
“Vậy thì sao?”
“Quý tộc sống dựa vào nguồn thuế thu được từ mọi thần dân trong Đế quốc. Vì lí do đó, tiết kiệm ngân sách là việc rất quan trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể thực hiện điều đó bằng cách hi sinh những người vô tội.”
“Tuyệt vời.”
Công tước Lars lặng lẽ gật đầu. Với một nụ cười nhẹ, Công tước Verita nhìn lại cha tôi.
Tôi nhớ lại một điều gì đó, nó quá sống động để tôi có thể gọi nó là một giấc mơ. Đôi mắt lạnh lùng của vị Hoàng đế ngay từ lần đầu tiên gặp mặt và nụ cười giễu cợt mà anh ta dành cho tôi trong khi trao nụ cười ấm áp đến một người phụ nữ khác. Tất cả vẫn như những vết dao còn hằn lên trái tim tôi.
Tim tôi đập loạn xạ khi nhớ lại lời hứa của cha tôi rằng ông ấy sẽ quay lại sớm để đưa tôi trở về nhà, nụ cười tàn bạo của Hoàng đế sau khi nói với tôi rằng cha tôi đã bị hanh quyết, nụ cười méo mó sau khi tôi đâm anh ta bằng kẹp tóc và cái cười đắc thắng khi tôi cận kề giây phút sinh tử.
“Á!”
Tôi gảy ngực vì khó thở. Tôi toát mồ hôi lạnh và cảm thấy choáng váng. Trước mắt tôi quay cuồng với sự pha trộn giữa màu xanh lá cây và màu bạc.
Tôi nghe thấy ai đó hét lên điều gì đó.
Cả thế giới đang bao trùm bởi một màu đen kịt. Lần cuối cùng, tôi có cảm giác như có ai đó đang đến đón mình.
җҗҗҗҗ
Tôi mở mắt. Mọi thứ đang tối đen như mực.
‘Tôi đang ở đâu? Tôi đã tỉnh giấc sau giấc mơ ngọt ngào của mình rồi sao?’
Mặc dù tôi không thể thấy bất cứ thứ gì, tôi cố nhìn xung quanh và kìm chế ý muốn hét lên.
‘Tôi đã chết? Khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi có phải là món quà cuối cùng mà Chúa dành cho tôi vì cắn rứt lương tâm không? Tôi đang ở đâu?!’
Khoảnh khắc tôi cố hét lên như điên dại, trái tim lại tôi chùng xuống khi nghe thấy một điều gì đó quen thuộc.
Khi tôi đưa bàn tay run rẩy của mình ra, tôi cảm thấy một sợi chỉ mỏng manh. Đây là gì?
“Con tỉnh rồi.”
Tôi nghe thấy ai đó nói với mình bằng giọng nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vào lúc này. Thật là may mắn! Có vẻ như tôi vẫn chưa thức dậy khỏi giấc mơ của mình. Hoặc có thể tôi đã gặp một cơn ác mộng khủng khiếp.
Nhưng ký ức đó có phải là một cơn ác mộng? Nó rất sống động. Dù có nghĩ kỹ đến đâu, tôi cũng không thể chắc chắn rằng đây là mơ hay ký ức cay đắng của mình mới chính là mơ. Tôi đã rất bối rối.
“Bố.”
“Ta ở đây.”
“Ồ, bố.”
“Ta đây mà.”
“Bố, bố, bố…”
“Được rồi.”
Tôi cố gắng gọi cha, một lần và lại một lần nữa, vì sợ ông sẽ lại biến mất.
Sự lo lắng của tôi bắt đầu tan biến dần khi ông ấy tiếp tục đáp lại tiếng khóc của tôi khi lặp đi lặp lại “Bố ơi” và cái ôm chặt lấy tay tôi. Khi tôi đã quen với bóng tối, tôi bắt đầu nhìn thấy đôi mắt của cha, ánh mắt đầy tình cảm dành cho tôi mà tôi trước đây chưa từng nhận thấy. Đôi mắt xanh nước biển đầy cảm thông và lo lắng của ông trông thật ấm áp.
Tôi xúc động đến nghẹn ngào. Tôi không muốn bỏ lỡ bất kì giây phút nào của khoảnh khắc này.
“Bố à.”
“Sao vậy?”
“Con muốn đến đền thờ.”
“Ngôi đền?”
“Vâng.”
“Được thôi, khi nào con cảm thấy khỏe hơn, ta sẽ đi cùng con.”
“Không cần đâu bố. Con muốn đến đó một mình vào ngày mai. Được không ạ?”
Nếu khoảnh khắc này đối với tôi là một giấc mơ, thì có lẽ không có ngày mai đối với tôi. Nhưng nếu ký ức khủng khiếp đó chỉ là một giấc mơ, tôi cảm thấy mình cần phải đến đền thờ ít nhất một lần vì đó có thể là sự mặc khải từ Chúa cho tương lai của tôi.
Tôi không quan tâm đó liệu có phải là một giấc mơ bình thường hay không, nhưng sự xuất hiện của một cô gái bí ẩn chắc chắn là một điều bất thường. Nếu có một lời tiên tri, chẳng phải đó là lời tiên tri của Đức Chúa Trời sao? Vì họ phải tiết lộ điều đó trừ khi nó rất quan trọng, nếu có lời tiên tri của Đức Chúa Trời, tôi có thể nghe về nó.
“Được, con có thể đến đó.”
“Cảm ơn bố.”
“Hãy nghĩ về nó vào ngày mai và nghỉ ngơi đi con.”
“Bố sẽ ở đây khi con ngủ chứ?”
Bởi vì có thể ngày mai sẽ không bao giờ đến, tôi đã hành động như một đứa trẻ, như thể đây sẽ là giây phút cuối cùng tôi ở bên ông ấy.