Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 11
Khi tôi kiên trì năn nỉ rằng tôi không muốn ngủ một mình, cha đã cười rạng rỡ với vẻ mặt bối rối. Tôi từ từ bước vào thế giới vô thức, cảm nhận từng cái vuốt ve nhẹ nhàng của ông ấy.
җҗҗҗҗ
Có phải vì tôi đã ngủ một giấc thật êm đềm, nắm chặt tay cha tôi không? Tôi thở dài nhẹ nhõm khi ngắm nhìn hình dáng thuở nhỏ của mình trong gương. Ôi, tôi thật may mắn biết bao! Ngay cả khi đây vốn chỉ là một giấc mơ, thì ít nhất ngày hôm nay, tôi cũng có thể có một cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi trấn an cha tôi vài lần, đảm bảo với ông rằng mình không sao, tôi một mình đi đến ngôi đền. Tôi nghẹn họng bởi những gì tôi nhìn thấy lúc này thật khác xa với trí nhớ của mình. Tôi tha thiết cầu nguyện, chắp hai tay rằng khoảnh khắc này mới là hiện thực, và rằng tôi đã trải qua một cơn ác mộng dài và quá sống động.
Thực ra, dù có đến ngôi đền, cũng không có gì đảm bảo rằng tôi có thể nhận được câu trả lời rõ ràng.
Họ có thể chưa nhận được lời tiên tri của Đức Chúa Trời. Trong trường hợp đó, tôi lại sẽ thêm một lần nữa lo lắng vì tôi không biết được liệu đây chỉ là một giấc mơ hay chính là một cơn ác mộng.
Ngay cả khi đã có lời tiên tri của Đức Chúa Trời, ý nghĩa của nó có thể thay đổi tùy thuộc vào người giải thích nó. Ngay cả trong trí nhớ của tôi, vẫn có quan điểm phản đối rằng lời tiên tri của Chúa là nói về tôi, không phải Jiun.
“Chúng ta đã đến rồi, thưa tiểu thư.”
Trong khi tôi vẫn còn đang chìm đắm trong dông suy nghĩ miên man, xe ngựa đã đưa tôi đã đến ngôi đền. Được người phục vụ giúp đỡ, tôi bước xuống xe, nhìn thấy ngôi đền trắng muốt như tuyết giữa nắng hè.
Ngôi đền vĩ đại Sanktus Vita.
Công trình đồ sộ trước mắt tôi vô cùng lộng lẫy, tráng lệ, xứng tầm với vị thánh hộ mệnh của đế chế: Đức chúa Vita.
Khi tôi bước qua vòm cửa dẫn vào trung tâm của ngôi đền, một trong những vị linh mục tiến lại và cúi chào tôi.
“Cầu mong những phước lành của cuộc sống ban tặng cho tiểu thư! Chào mừng đến với Sanktus Vita. Vui lòng nêu tên và mục đích của chuyến thăm.”
“Tôi là Aristia La Monique, con gái lớn của Hầu tước Monique. Tôi muốn xem lời tiên tri của Chúa. Tôi có thể xem nó không?”
“Tiểu thư muốn xem lời tiên tri nào?”
“Tôi muốn biết về cái mới nhất. Ngài có nhận được lời sấm truyền nào trong vài tháng qua không?”
“Không có gì giống như vậy cả. Lần cuối cùng chúng tôi nhận được là năm năm về trước. ”
Cách đây năm năm? Nếu vậy, có lẽ điều đó không liên quan gì đến lời sấm truyền trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi vẫn yêu cầu ông ấy cho tôi xem tất cả những lời tiên tri của Đức Chúa Trời và dẫn tôi đến phòng cầu nguyện. Vì sẽ mất khá nhiều thời gian, có vẻ tốt hơn hết là tôi nên đợi trong một không gian yên tĩnh.
Tôi bước vào phòng nguyện và nhìn lên tác phẩm điêu khắc trên bàn thờ nhỏ. Hình dạng một thân cây vướng vào nhiều nhánh, là biểu tượng của Vita, vị thánh bảo trợ của đế chế. Khi chỉ còn lại một mình trong không gian yên tĩnh, trong đầu tôi hiện lên đủ thứ suy nghĩ.
‘Mình nên làm gì bây giờ? Có vẻ như tôi không thể tìm thấy lời tiên tri mà mình đang tìm kiếm. Rốt cục đây là tình huống gì vậy?’
Tôi đã 16 tuổi trong trí nhớ của mình. Nếu bây giờ tôi thực sự mới mười tuổi, về mặt logic, tôi đã trải qua bảy năm trong giấc mơ của mình chỉ trong một đêm. Điều đó có thể không? Đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng đế vẫn còn in hằn trong tâm trí của tôi, huống chi là những tháng ngày cô đơn và lạnh lẽo ấy.
Vậy là, tôi đang mơ? Hay đây chỉ là chút lòng thương xót cuối cùng của Chúa trước khi tôi trút hơi thở cuối cùng?
Tôi run rẩy và ngày càng lo lắng hơn.
Đã bao lâu trôi qua? Khi tôi mở mắt, bao quanh tôi đã là một khoảng không xa lạ.
Tôi đang ở đâu? Mặc dù tôi cố căng mắt nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm thấy một hình ảnh gì rõ ràng cả. Tất cả chỉ là khoảng trắng vô tận hão huyền. Tôi thở dài tuyệt vọng trước cảnh tượng vô cùng viển vông.
Đây là thiên đường sao?
< Đứa trẻ của ta >
Tôi choáng váng khi nghe thấy giọng nói vang lên trong khoảng trắng.
‘Ai vậy?’
< Ta trao sự sống cho vạn vật. Con gọi ta là Vita. >
Tôi tự thấy xấu hổ trước giọng nói tự xưng là Chúa. Điều này có thể sao? Hay là trò đùa của một ai đó? Mặc dù bọn họ gọi tôi là đứa trẻ của lời tiên tri, gia đình chúng tôi không có mấy thiện cảm với ngôi đền.
< Đừng nghi ngờ vì ta biết mọi thứ về con. >
‘Nếu Người thực sự là cha của vạn vật, hãy chứng minh cho tôi, để tôi tin điều đó.’
< Con là thật là một đứa trẻ đa nghi. Được thôi. Con muốn ta chứng minh như thế nào? >
‘Xin vui lòng cho tôi biết lý do cho chuyến viếng thăm của tôi ở đây.’
<Con ở đây vì muốn biết con thực sự là ai trong thế giới này, cụ thể là một cô gái 17 tuổi hay chính là phiên bản hiện tại.>
‘Ồ, làm sao Người biết được….?’
<Ta chủ trì mọi thứ trên thế giới này. Không một điều gì có thể qua được mắt ta. Trước hết, hãy để ta trả lời câu hỏi của con. Cả hai đều có thật.>
‘Ông đang nói cái quái gì vậy?’
Sao có thể như thế được? Điều đó hoàn toàn không thể trừ khi… tôi đã quay ngược thời gian…
<Đó là sự thật bởi vì ta đã quay ngược tất cả thời gian của cuộc đời con bằng sức mạnh mà cuộc sống ban cho ta.>
‘Gì? Quay ngược thời gian của cuộc đời tôi? Ngay cả Chúa cũng có thể làm được điều đó ư? Nếu vậy, lý do là gì? Chắc chắn nó đi ngược lại mối quan hệ nhân quả.’
< Bởi vì, đứa con được ban phúc của ta à, số phận của nhiều người đã bị xáo trộn. >
‘Gì?’
< Đứa trẻ diễm phúc của ta vốn được định sẽ sinh ra trong thế giới này, nhưng lại rơi xuống một nơi khác vì các chiều không gian xoắn. Đứa bé đã được đưa trở về thế giới ban đầu bởi một thiên thần sau khi được tìm thấy ở không gian khác, nhưng mọi chuyện đã muộn màng. Điều này làm sai lệch số phận của rất nhiều người. Con là một trong số họ, con yêu ạ. >
Tôi chết lặng khi nghe điều đó. Nói cách khác, đứa trẻ trong lời tiên tri của Đức Chúa Trời… người phụ nữ đó là đứa trẻ được Đức Chúa Trời ban phước và yêu thương và cô ấy có phải là người đã được định sẵn để kết hôn với Hoàng đế ngay từ đầu? Và tôi vốn chỉ là thế thân cho cô ta?
“Sau đó, tại sao ông không gửi một lời tiên tri khác để sửa chữa sai lầm của mình?”
< Bởi vì ta đã mất đi đứa con phước hạnh của mình nên ta cũng đan một sợi dây mỏng gắn liền số phận với con. >
“Có phải ông đã trói buộc tôi bằng sợi dây định mệnh chỉ vì sự vắng mặt của cô ấy không? Anh ấy quay lưng lại với tôi vì tôi không phải là người vợ được chỉ định của anh ấy ngay từ đầu? Có phải anh ấy đã yêu cô ta vì đó chính là định mệnh ban đầu của anh ấy, và vứt bỏ tôi, người thay thế cô ta?”
< Có thể nói là vậy. >
“Nếu vậy, tôi đã đau lòng yêu anh ấy chỉ vì tôi bị trói lại bởi sợi chỉ của số phận? Và vì tôi không phải là người vợ được chỉ định của anh ấy nên tôi không nhận được bất kỳ sự chú ý nào từ anh ấy dù tôi đã rất cố gắng?”
< Đúng thế. >
“Haa…”
Từng chút một, tôi đã bị hụt hơi. Tôi cảm thấy một điều gì đó giống như sự cố chấp đang hiện lên sâu thẳm trong trái tim mình.
“Ông có phải là Chúa không vậy? Không phải Chúa sẽ yêu thương và chăm sóc vạn vật một cách công bằng sao?”
< Đúng vậy. >
“Đúng vậy? Ông thực sự là người tạo ra tất cả mọi thứ? Nếu ông đang đối xử một cách công bằng, làm thế nào có thể có đứa con được ban phước? Không phải tất cả những sáng tạo trên thế giới này đều là con của ông sao? Họ xứng đáng nhận được lời chúc phúc của ông. Đứa con phước hạnh? Ha, ông nói ông để tôi thay thế cho đứa trẻ đó sao? Vậy là ông đã buộc tôi với số phận nghiệt ngã này chỉ vì ông đã bất cẩn đánh mất đứa trẻ?”
< Đúng. >
“Tôi đã phải sống khổ sở vì chính lý do đó sao? Có phải tôi đã bị vứt bỏ trong khi cô ấy có được tất cả vì lý do đó? Vấn đề lớn nhất của Đức Chúa Trời là gì? Khi ông nghĩ mình là Người sáng tạo, ông cảm giác rằng ông có thể tự do can thiệp vào những sáng tạo của mình! Số phận này là cái quái gì mà đùa giỡn với tôi vậy?”
<Con người con không bao giờ có thể tránh được vận mệnh của mình.>
“Thật nực cười!”
Cơn giận dữ của tôi từ sâu bên trong bùng lên như một ngọn lửa. Tôi trút giận bằng cách hét thật to, điều mà tôi đã cất giữ trong nhiều năm.
“Quyết định bất khả kháng? Chả có nghĩa lí gì cả! Tôi không thể thay đổi số phận của mình? Tôi sẽ phá hủy nó. Tôi từ chối loại định mệnh đó! Tôi thề với linh hồn mình rằng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nó!”
<Con người không bao giờ có thể thoát khỏi số phận.>
“Ahhhhh!”
Tôi hét lên không còn kiểm soát. Tôi đã bị tước đoạt tự do từ khi còn nhỏ vì thế sao? Vì lý do đó mà tôi phải lớn lên như người phụ nữ của anh ta? Có phải tôi yêu anh ta chỉ vì số phận khiến tôi mù quáng không nhận ra tình yêu của cha và cảm thấy mình cô đơn nhất trên đời không?
Ông ta nghĩ rằng có thể biện minh cho việc hủy hoại mọi thứ mà tôi có ư? Chỉ vì ban đầu tôi vốn không phải đứa con diễm phúc mà ông ta yêu quý?
Tôi hét lên điên cuồng. Tôi khó có thể chịu đựng được những cảm xúc rạo rực đang dâng lên trong lòng. Tôi cảm thấy mình sẽ phát điên lên nếu cứ tiếp tục chịu đựng nó, vì vậy tôi hét lên và khóc đến khản cả cổ.
< Ta cảm thấy rất tiếc cho con, nhưng ta không thể thay đổi số phận đã định của con. Thay vào đó, ta tặng con một món quà để bù đắp cho số phận bất hạnh của con. >
Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Khi tôi nghe thấy một giọng nói khác vang vọng khắp không gian, tôi bật cười ha hả.
Tặng quà cho tôi sau khi đã hủy hoại cuộc đời tôi một cách thê thảm?
Một món quà?