Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 12
‘Tuyệt đấy. Chúa ơi, như ông đã hứa sẽ tặng cho tôi một món quà khi nói rằng số phận đã định của tôi sẽ tiếp tục lăn banh trên vết xe đổ lần trước, tôi tự hỏi rằng nó tuyệt vời như thế nào nhỉ. Tôi sẽ sử dụng phần thưởng đó để phá vỡ cái số phận không bao giờ thay đổi mà ông nói.’
“Được rồi, để tôi nhận món quà quý báu của ông. Tôi không muốn gọi ông là Chúa, cũng sẽ không bao giờ coi ông là Chúa. Tôi sẽ không cảm ơn ông khi ông có món quà nhỏ cho tôi sau khi đã vô cớ lấy đi tất cả mọi thứ của tôi. Giờ thì đã rõ rồi, không có Thượng đế nào yêu thương mọi thứ một cách công bằng cả.”
Có một khoảng lặng dài giữa chúng tôi. Có lẽ Chúa đã giận tôi. Vị thần mà tôi đã luôn tin tưởng có lòng thương xót vô hạn, anh minh về bất cứ hình phạt hay phần thưởng nào. Và chính xác, tôi đã biết rằng không có vị thần nào như vậy.
< Con đang tức giận vì ta đã nói những điều khiến con tổn thương? Vậy thì, sự khác biệt giữa Chúa và con người là gì? >
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị bật cười, tôi chợt nghe thấy tiếng ngựa hí trong đầu.
< Con là người nhận được sự quan tâm của ta và đã từ chối số phận của mình. Con đường con chọn là số phận của con, và những gì con muốn chính là con đường con đi. Tên con là Aristia Peony La Monique, một nhà tiên phong của vận mệnh. >
Khoảng trắng xung quanh tôi bắt đầu biến mất nhanh chóng. Khi tôi vừa chớp mắt, tôi lại thấy mình đang ngồi trong phòng nguyện nhỏ.
җҗҗҗҗ
Tôi bị ruồng bỏ bởi người đàn ông mà tôi luôn nghĩ là bạn đời của mình, bị chính những người đã nuôi dưỡng tôi thành đệ nhất phu nhân ngó lơ, bị lên án là một người đàn bà xấu xa bởi những thần dân mà tôi yêu quý và sau đó là bị Chúa bỏ rơi.
Dù chưa một lần được đối xử nồng hậu nhưng tôi vẫn hết lòng phục vụ và yêu thương anh ta. Mặc dù tôi chỉ được coi như vợ lẽ chứ không phải Hoàng hậu, tôi vẫn cố gắng sống theo lời dạy của những người thầy. Ngay cả khi tôi bị đay nghiến là người đàn bà độc ác, tôi cũng không hề ghét mọi người.
Lý do Đức Chúa Trời đưa ra những thử thách này là vì Ngài muốn thử thách tôi. Chỉ có Chúa mới biết tôi đã bất chấp mọi khó khăn, gian khổ, dù đã có lúc tôi muốn từ bỏ mọi thứ vì quá cô đơn. Tôi nghĩ rằng vì Chúa yêu thương và quan tâm đến mọi thứ một cách công bằng, rồi cũng sẽ đến lúc tôi nhận được một món quà xứng đáng…
Nhưng vị Chúa mà tôi gặp nói rằng tôi không phải là đứa con phúc hạnh của ông ta, mà chỉ là thế thân cho một người phụ nữ khác. Ông ấy còn nói thêm rằng tôi phải chấp nhận điều này vì đó là số phận của tôi.
Tôi đã phải rèn luyện và hoàn thiện bản thân mỗi ngày đến tận khuya, để trở thành một cô gái phù hợp với anh. Mặc dù chưa từng phàn nàn về những khó khăn ấy, tôi vẫn ngồi khóc một mình rất nhiều khi mọi người đã đi ngủ. Mặc dù tôi đã muốn từ bỏ nó bởi công việc này chỉ mang đến cho tôi sự đau đớn và cảm giác u sầu, tôi đã dành cả tuổi thơ và quãng thời gian thanh xuân của mình vì nó, tôi chỉ lặng im và nhẫn nhịn. Nhưng tất cả thời gian và sức lực mà tôi đã bỏ ra đến bây giờ đều trở nên vô ích, và lí do bởi vì tôi vốn không phải là một nửa của anh ta ngay từ đầu.
Những nỗ lực tuyệt vọng của tôi trong suốt những năm đó là vì điều gì cơ chứ?
Tôi khó chịu vì tôi cảm thấy mình bị ruồng bỏ hoàn toàn. Sau khi nhận ra rằng vị thần mà tôi tuyệt đối tin tưởng, là niềm hy vọng duy nhất để tôi dựa vào cho đến tận bây giờ chỉ là một ảo ảnh. Tôi chỉ còn một cảm giác. Tuyệt vọng! Tôi rùng mình vì sự phản bội cay đắng này.
Vậy là mọi chuyện kết thúc rồi phải không? Một cảm giác trống rỗng tột cùng không thể chịu đựng được đang tràn ngập tâm trí tôi.
Tôi đã sống để làm gì? Giá trị của sự tồn tại của tôi là gì? Tôi là ai?
TÔI…
Đâu đó trong tim tôi, từng đợt sóng tuyệt vọng ập xuống. Vùng biển đen kịt không còn một tia sáng nơi những con sóng cao ngất ngưởng cuốn tôi đi.
җҗҗҗҗ
“…Ah.” Một giọng nói vang lên đã phá vỡ bầu không khí im lặng.
“… Ah!” Cái quái gì vậy? Ồn ào quá!
“Tia! ”
Để tôi yên!
“Tia!”
Đừng gọi tôi. Đừng tìm tôi. Dù sao thì tôi cũng chẳng là gì cả. Tại sao cứ phải làm phiền tôi vậy? Hãy để tôi một mình. Các người còn muốn thêm điều gì từ tôi chứ?
Tôi khó chịu vì tiếng gọi liên tục. Tôi không hơn gì là thế thân cho Jiun.
Ông còn muốn gì hơn ở tôi sau khi đã lợi dụng tôi cho đứa con yêu quý của ông đến tận bây giờ?
Tôi thích nơi này. Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây. Trên đời này không một ai yêu hay coi trọng tôi. Tôi không cần nó nữa. Hãy để tôi một minh đi!
“Tia! Tỉnh táo lại đi!”
Mặc dù tôi muốn chủ nhân của giọng nói phiền phức này biến đi, nhưng hình như ông ta không hề có ý định đó. Tôi cau mày vì quá khó chịu. Lần này ông kiên trì tìm tôi như thế để làm gì vậy? Tôi đâu còn gì cho ông nữa. Ông đã phủ nhận nỗ lực của tôi, niềm tự hào của tôi, nước mắt của tôi, tình yêu của tôi và cuối cùng là sự tồn tại của tôi. Như vậy còn chưa đủ với ông sao? Tại sao ông lại làm điều này với tôi?
“Làm ơn…”
Ai đó đang gọi tôi một cách tuyệt vọng?
“Xin con hãy tỉnh táo lại! Làm ơn đi… ”
Chợt một giọt nước rơi xuống đâu đó trong khoảng tối.
Tóc, tóc tóc…
Nước bắt đầu rơi ở đây và ở đó. Ban đầu là một hoặc hai giọt, sau đó những cột nước đổ xuống khắp nơi.
“Xin hãy tỉnh lại.”
Dòng nước từ mọi phía đang xóa bỏ bóng tối xung quanh tôi. Nơi bóng tối biến mất, những tia sáng dần đổ xuống. Một luồng sáng trắng bao trùm lấy tôi.
җҗҗҗҗ
Tôi đang ở đâu?
Nhìn xung quanh với đôi mắt mờ, tôi thấy những cột có họa tiết hình học xen lẫn màu trắng và xanh lá cây. Đây là ngôi đền! Tại sao tôi lại có cảm giác ngột ngạt này? Tại sao lưng tôi cảm thấy ẩm ướt như vậy? Khi tôi từ từ nhìn xuống, tôi có thể thấy một đôi vai rộng và một tấm lưng vững chãi.
“Bố?”
Đó là một giọng nói khô và khàn. Mặc dù nó rất nhỏ, nhưng cha tôi đã đáp lại ngay lập tức, ông ngẩng đầu lên và nói: “Con đã tỉnh lại rồi sao? Con đã tỉnh táo lại chưa? Hả? Trả lời ta đi, Tia.”
Tôi không thể nói gì khi nhìn nước mắt ông chảy dài. Tôi không nói nên lời khi người cha luôn lạnh lùng đang gọi tôi một cách tha thiết và rơi những giọt nước mắt mà tôi chưa từng được trông thấy.
“Bây giờ con đã tỉnh táo lại chưa? Con có ổn không? Nói gì đó đi, con gái! ”
Cha tôi liên tục gọi tôi mà không nghĩ đến việc lau nước mắt đang giàn giụa và Lina đang mếu máo hỏi tôi rằng liệu tôi có ổn không. Hai hiệp sĩ của gia đình tôi đang lo lắng cố gắng kiểm tra tình trạng của tôi. Và người trợ lý riêng của bố tôi đang nhìn tôi đầy lo lắng, trên tay cầm bộ đồng phục của bố tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi không đơn độc trên thế giới này, mặc dù tôi đã phủ nhận sự tồn tại của Chúa, người tôi tin tưởng và dựa vào cho đến phút cuối cùng, và từ bỏ hy vọng khi Ngài bỏ rơi tôi. Tôi không phải là một sinh vật tầm thường bị ruồng bỏ, không có sự quan tâm hay tình yêu của bất kì ai. Tôi có một người cha yêu thương tôi, người đã phá vỡ niềm tin cả đời vào hoàng gia để bảo vệ tôi. Tôi có người bạn Lina luôn ở bên tôi từ thuở nhỏ, và những người thân trong gia đình luôn quan tâm đến tôi.
Khi tôi nghĩ rằng ngay cả Chúa cũng bỏ rơi tôi, tôi có nhận ra rằng có rất nhiều người xung quanh tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ mỗi khi tôi gặp khó trong khi trước đây tất cả những gì tôi làm chỉ tìm kiếm sự cứu rỗi của Chúa. Chỉ khi tôi từ bỏ bản thân của quá khứ, từ bỏ niềm tin rằng chỉ có Chúa mới có thể công nhận những nỗ lực của tôi, tôi mới nhận ra điều đó.
Từ bây giờ, tôi sẽ sống, phụ thuộc vào họ. Tôi sẽ sống thật tốt. Tôi sẽ không bao giờ sống cho Chúa. Tôi sẽ không tìm kiếm Ngài nữa, ông đã quay lưng lại với tôi khi tôi cần và đánh thức tôi về thực tại này khi đã bỏ rơi tôi. Tôi sẽ sống một cuộc sống khác, giao tiếp bằng mắt với mọi người, cười với họ, khóc cùng họ, chia sẻ khó khăn cuộc sống của tôi và giải tỏa tất cả những cơn giận dữ.
Tôi cúi đầu chào những người đang nhìn tôi đầy lo lắng.
Cảm ơn bố.
Cảm ơn, Lina.
Cảm ơn tất cả mọi người.
Trái tim trống rỗng của tôi đang được lấp đầy bởi một niềm hy vọng mới. Tôi ôm cổ cha và cười rạng rỡ, tràn đầy lòng biết ơn đối với những người thân yêu của tôi.
җҗҗҗҗ
Tôi mở to đôi mắt của mình. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mái tóc bạc óng ả của ai đó phản chiếu ánh mặt trời.
Tôi thấy bố tôi đang ngủ rất say. Rõ ràng là ông ấy đã vì tôi mà căng thẳng. Những ngày này, tôi đã cho ông ấy thấy sự bất ổn của mình và khiến ông buồn. Tôi đã khóc, đã bất tỉnh và đã trố mắt nhìn ông.
Tôi thở dài. Khi tôi nghĩ đó có thể là một giấc mơ, tôi cảm thấy ổn. Điều bất ngờ là khi tôi nhận ra nó là thật, tôi lại cảm thấy khá bình tĩnh. Những ký ức trong quá khứ của tôi khi là một cô gái 17 tuổi, cũng như những ký ức hiện tại của tôi khi còn là một cô bé 10 tuổi đều là thật. Không chỉ có cánh tay cường tráng của ông ấy nâng đỡ tôi khi tôi rùng mình, mà còn là lời nói vô tâm của ông rằng tôi sẽ là hoàng hậu, và cả những lời cam đoan rằng ông ấy sẽ quay lại đưa tôi về nhà nữa. Tất cả không phải là ảo tưởng.
Tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi đã sống thực sự khó khăn trong suốt cuộc đời mình, nhưng tất cả những nỗ lực của tôi đều như mây khói. Tình yêu chân thành và những kỷ niệm buồn giờ chỉ còn tồn tại trong tâm trí tôi, điều này chưa xảy ra trong thực tế.
Đó có phải là lý do? Dù biết mình có cơ hội sống khác với quá khứ nhưng tôi vẫn thấy chua xót. Tôi chỉ cảm thấy có chút trống rỗng và cô đơn.
“Ồ, con tỉnh rồi.”