Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 2
“Mẹ và bố…”
Tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi vì đã ghét cô ấy cho đến tận bây giờ. Khi tôi đang định nói với cô ấy vài lời an ủi thì đột nhiên từ sau lưng tôi, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Đó thực sự là một giọng nói rất lạnh lùng. Rõ ràng, tôi không cảm thấy có bất cứ ai đang tiếp cận, nhưng anh đã bước đến bên tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Thần rất vinh dự được nhìn thấy Mặt trời của Đế chế, thưa Bệ hạ.”
“Jiun, có chuyện gì vậy? Tại sao em lại khóc?”
“Rub.”
Rublis Camaludin Shana Castina. Rub? Thật nực cười. Mười sáu năm qua, tôi thậm chí còn không được phép gọi tên anh ấy, vậy mà cô ấy gọi anh bằng biệt danh dễ dàng như vậy.
“Cô đã làm gì Jiun? Cô đã nói gì mà khiến cô ấy khóc thế này? Sao cô ấy lại khóc?”
“Bệ hạ?”
Tôi cảm thấy điều đó thật không công bằng. Tại sao anh ấy lại đổ lỗi cho tôi trước? Tôi đã làm gì cô ấy chứ?
“Không, Rub. Tia không làm gì em cả. Em chỉ khóc vì nhớ gia đình.”
“… Ồ, được rồi, Jiun, hãy đi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ theo sau em ngay sau đây.”
Ngay cả khi anh ấy lạnh lùng nhìn tôi với vẻ khinh thường và một nụ cười giễu cợt sau khi cô ấy rời đi, tôi vẫn cúi đầu xuống mà không nói một lời với anh rằng tôi thực sự rất đau lòng.
“Ta cảnh cáo cô”, anh nói.
“Xin thứ lỗi? Bệ hạ?”
“Đừng bao giờ bén mảng đến gần cô ấy. Cô ấy dịu dàng và ngây thơ, không phải là người mà cô có thể gây rối đâu.”
“Bệ hạ.”
Nghe anh mắng nhiếc mình như vậy, tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
“Cô nghĩ vị trí Hqoàng hậu sẽ là của cô sao? Không đời nào. Cô từng được tôn vinh như một Hoàng hậu tương lai vì ta đã hiểu sai lời tiên tri. Ngay từ đầu nó đã được dành cho Jiun, không phải cô.”
“…”
“Ta sẽ tha thứ cho cô lần này. Nhưng nếu điều này còn xảy ra một lần nữa, cô biết chuyện gì sẽ đến với cô rồi đó.”
“Thần sẽ luôn ghi nhớ điều đó, thưa Bệ hạ.”
Trái tim tôi như thể bị bóp nghẹt lúc anh lạnh lùng quay đi sau khi anh buông vào tôi những lời cay đắng như thế. Tôi đã làm gì cô ấy chứ? Tôi đã không làm bất cứ điều gì. Điều duy nhất mà tôi làm chỉ là cố gắng để hiểu cô ấy.
“Ồ, Người đây rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Thần tìm Người từ ban nãy vì có một số giấy tờ cần ký gấp. Khi Hoàng đế không có mặt, có rất nhiều việc không thể giải quyết…”
“…Vậy sao? Ta biết rồi. Hãy quay về thôi.”
Tôi ngơ ngác liếc nhìn Viên quan trưởng cung điện. Các giấy tờ cần ký gấp và các công việc của cung điện sẽ không thể suôn sẻ nếu thiếu tôi. Đó chính là giá trị tồn tại của tôi. Tôi buộc phải bù đắp cho vai trò của Hoàng hậu vì cô ấy vẫn chưa quen với cách hành xử hay phong tục của hoàng gia. Và đó là lý do tại sao tôi ở đây tại cung điện này.
Buông ra một tiếng thở dài với viên quan đi trước mặt, tôi theo bước Viên tổng quản nội vụ của cung điện, mặc cho những giọt nước mắt đang rơi trên váy.
Җҗҗҗҗ
“Tia, bạn có phải là vợ lẻ của Hoàng đế không?”
Hôm nay cô ấy bị làm sao vậy? Tôi rất khó chịu khi cô ấy, nước mắt lưng tròng, đột ngột đến gặp tôi và hỏi tôi có phải là thê thiếp của Hoàng đế không. Tôi chết lặng khi nghe thấy điều đó.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi cô ấy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. Hơn hai tháng nay cô ấy thường xuyên đến thăm tôi mà không hề báo trước và lúc nào cũng làm gián đoạn công việc của tôi. Mặc dù vậy, bây giờ cô ấy đang hỏi tôi rằng tôi là ai. Cô ấy đang có ý gì chứ?
“Tôi xin lỗi, thưa Hoàng hậu.”
“Vậy thì, bạn thực sự là vợ lẻ của Rub?”
Vợ lẻ. Mặc dù đúng là một người vợ lẻ không phải là vợ chính thức của Hoàng đế, nhưng vẫn luôn có thứ bậc giữa các thê thiếp. Trong Đế quốc, chỉ có một Hoàng hậu và duy nhất một thê thiếp của hoàng gia. Theo đó, người vợ chính thức của Hoàng đế sẽ được gọi là Hoàng hậu, trong khi vợ không chính thức của Hoàng đế được gọi là Hoàng phi. Hoàng phi là người quán xuyến tất cả các cung nữ và trong những lúc khẩn cấp, là người có thể thay mặt Hoàng hậu. Ý nghĩa của danh hiệu ‘Hoàng phi’ đã được thay đổi kể từ triều đại Hoàng đế thứ 11 vì nó được đặt cho người phụ nữ mà Hoàng đế sủng ái nhất. Vì vậy, có rất ít Hoàng phi đóng đúng vai trò của mình trong lịch sử Đế chế.
“Vâng, tôi là Hoàng phi, thưa Hoàng hậu.”
Đã gần nửa năm sau khi lên ngôi Hoàng hậu, cô ấy vẫn còn chưa nhận ra sự khác biệt.
Cô ấy có lẽ không hiểu tại sao tôi sửa lại tên chức danh của mình. Không giống như các Hoàng hậu trước, cô chưa quen với công việc và vai trò của mình với tư cách là Hoàng hậu, vì vậy, tôi phải đóng vai trò bù đắp cho sự thiếu sót ấy. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn không nhận ra rằng đó là một sự xúc phạm lớn đến nhường nào khi gọi tôi như bao thê thiếp bình thường khác. Tôi tự hỏi khi nào cô ấy sẽ nhận ra điều đó.
“Nhân tiện…”
‘Lần này cô đang muốn nói gì vậy? Cô định nói với tôi cái quái gì đây?’
Bởi chứng hạ huyết áp nghiêm trọng, tôi thường cảm thấy không khỏe vào buổi sáng. Lạ thay, hôm nay tôi còn cảm thấy chóng mặt và bị dày vò bởi cơn đau đầu nên tôi không thể tỉnh dậy trong khi còn rất nhiều việc cần phải làm.
Có phải vì vậy không? Tôi thì ngày càng khó chịu hơn khi cô ấy luôn đột ngột đến thăm tôi và tỏ ra ngại ngùng khi muốn nói ra điều gì đó. Nên biết rằng giới quý tộc thường tụ tập xã giao đến tận khuya, nên việc tránh đến thăm ai đó vào buổi sáng sớm đã trở thành cách hành xử tiêu chuẩn. Và cho dù đã học cách cư xử của hoàng gia được gần nửa năm, cô ấy thậm chí vẫn chưa biết cách cư xử cơ bản. Tôi thực thắc mắc rằng không biết huấn luyện viên nghi thức của cô ấy đang dạy cô ấy những gì.
“Uh… tôi sẽ quay lại sau vậy. Xin lỗi nhé.”
Do dự một lúc, cô ấy nhảy ra ngoài. Trong khi nhìn theo cô ấy với vẻ khó chịu, tôi nhặt đống giấy tờ lên với một tiếng thở dài. Tôi đang nghĩ mình nên giao công việc của mình cho cô ấy vào khoảng năm sau, điều đó dường như là bất khả thi.
җҗҗҗҗ
“Tôi xin lỗi, Tia. Tôi thực sự xin lỗi.”
Tôi thực sự muốn nổi khùng lên khi cô ấy lại đến trước mặt tôi vào ngày hôm sau và khiến tôi bực bội.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tôi đã tự nghĩ: ‘Làm ơn, Người có thể dừng hành vi tra tấn tinh thần một cách thô bạo của mình bằng cách đột ngột đến thăm tôi mà không có bất kỳ thông báo nào không?’
Tôi ấn vào cái đầu đáng thương đang đau nhức của mình và nói với một khuôn mặt thẳng thắn, “Tại sao Người lại có lỗi với tôi, thưa Hoàng hậu?”
“Tôi rất xin lỗi, Tia. Tôi rất tiếc.”
Tôi thực sự mất kiên nhẫn, ‘Thôi, làm ơn đi! Hôm qua cô đã làm cho tôi khó chịu khi hỏi tôi rằng liệu tôi có phải là vợ lẻ của hoàng gia không. Tại sao hôm nay lại nữa vậy?’
Cơn thịnh nộ cảm tưởng như không thể kìm nén khi tôi thấy cô ấy khóc sau khi đột ngột đến thăm tôi với vẻ mặt hốc hác, như thể có chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra đêm qua vậy. Tôi muốn hét vào mặt cô ấy, nhưng thật may mắn, tôi đã không làm thế.
Tôi tự nghĩ, ‘Tại sao cô lại có lỗi với tôi chứ? Vì tôi phải lo tất cả những công việc lộn xộn mà cô chưa làm? Bởi vì cô đã giao hết công việc cung điện cho tôi? Hay vì cách cư xử thảm họa mà cô không thể cải thiện được dù một chút? Có thể dừng lại ở đây không? Nếu không phải cô ở đây để kiểm tra sự kiên nhẫn của tôi, xin vui lòng kết thúc trò lố bịch này đi.’
“Ý của tôi là…”
“…”
“Tôi nghe nói ban đầu bạn được chỉ định làm Hoàng hậu. Tôi nghe nói rằng bạn đã được chọn là vợ chưa cưới của Rub ngay từ lúc bạn được sinh ra.”
‘A, người mới nghe nói? Sao bây giờ cô mới nghe thấy điều đó vậy, khi đã nửa năm kể từ khi cô trở thành Hoàng hậu?’
“Xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi.”
“…”
“Ý tôi thực sự là…”
“Ồ, Người không cần phải xin lỗi, thưa Hoàng hậu.”
“Bạn đang nói về cái gì vậy?”
Trên thực tế, tôi đang cố gắng chỉ lắng nghe, để lời nói của cô ấy lọt vào tai bên này và tiễn nó đi ở bên tai kia.
Nhưng vì cơn đau đầu của tôi vào buổi sáng, tôi còn không thể kiểm soát được những lời nói của chính mình.
“Thần nghe nói vợ của Hoàng đế đã được quyết định bởi Chúa. Vì vậy, đúng là đứa trẻ của lời tiên tri, Người là vợ của Hoàng đế. Vì chúng tôi đã ngu dại, chúng tôi đã hiểu sai ý muốn của Đức Chúa Trời.”
“Làm thế nào bạn có thể nói điều đó dễ dàng như vậy?”
“Ý của Người là gì, thưa Hoàng hậu?”
“Chúa Trời? Thần linh quyết định Hoàng hậu? Tại sao Chúa lại quyết định điều đó? Một chuyện trọng đại như vậy? ”
Gì chứ? Tôi thực sự cạn lời vào lúc này. Cô ấy đã hét vào mặt tôi khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Làm thế nào bạn có thể nói điều đó như thể nó tự nhiên vốn đã như vậy chứ? Bạn không buồn về điều đó sao?”
‘Cô có thực sự nghĩ rằng tôi coi nó là chuyện đương nhiên? Cô nghĩ rằng tôi đã chấp nhận thực tế như vậy một cách bình tĩnh và không chút tức giận?’
“Hoàng hậu? Ôi chúa ơi! Tôi không muốn trở thành loại Hoàng hậu như thế này chút nào! Một ngày nọ, khi đang trên đường trở về nhà, tôi đã nhặt được một đồng xu. Sau đó, tôi bị ném vào Đế chế này đây. Mọi người xung quanh tôi, mặc những bộ quần áo kỳ cục, đều nhìn tôi một cách kỳ lạ. Họ nói một ngôn ngữ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy. Không biết bằng cách nào đó, tôi có thể tiếp tục trò chuyện với họ. Họ nhắc nhở tôi rằng tôi đang ở một thế giới khác với nơi tôi từng sống, và họ thậm chí còn cho rằng tôi là một cô gái được Chúa gửi đến!”
Sau khi thốt ra một số từ mà tôi không hiểu gì cả, cô ấy thở hổn hển.
“Đột nhiên, một người tự xưng Hoàng đế xuất hiện trước mặt tôi và yêu cầu tôi trở thành Hoàng hậu. Tôi chỉ mới mười chín tuổi nếu tính bằng tuổi Hàn Quốc, tôi thậm chí còn chưa phải là một người lớn, nhưng tôi đã bị buộc phải kết hôn với anh ấy!”