Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 3
“Hoàng hậu ư? Tôi không muốn trở thành bất kì thứ gì như vậy cả. Tôi chỉ cần được trở về nhà. Cho dù phải chịu đựng cho đến khi được trở về. Dù không muốn nhưng tôi vẫn siêng năng học những chữ cái và cách hành xử kì lạ này.”
Khi nghe thấy điều đó, tôi nhận ra mình như đang sôi sục vì tức giận. Tôi nắm chặt gấu váy với đôi tay bắt đầu run rẩy.
“Tôi vẫn luôn coi bạn như một người chị em, nhưng rồi lại phát hiện ra bạn là thiếp của hoàng gia, và ban đầu vốn đã được chỉ định là Hoàng hậu. Bạn đã không trở thành Hoàng hậu bởi vì tôi, phải không? Bây giờ tôi thực sự rất đau ,và tôi là kẻ tồi vì điều đó. Hoàng hậu? Là cái quái gì chứ?”
“Người đã nói đủ chưa, thưa Hoàng hậu?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô gái tóc đen trước mặt. Và tôi chỉ có thể tiếp tục trút giận bằng cách khiển trách cô ấy một cách tế nhị hết mức có thể.
“Người hỏi tôi Hoàng hậu là gì ư? Cô ấy là Đệ nhất phu nhân của một Đế chế. Đó chưa bao giờ là vị trí mà Người có thể coi là vặt vãnh. Tốt hơn hết là Người nên ngừng việc phát ngôn một cách bừa bãi như vậy đi.”
“…Tia?”
Tôi quay người đi khi cô ấy vẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt run rẩy. Dù trong thâm tâm tôi biết rằng mình không nên hành xử như vậy, tôi đã không thể kiềm chế được cơn nóng giận đang sục sôi.
“Người nói rằng Người chỉ muốn quay về sao? Người có lỗi vì chỉ đến lúc này Người mới biết được thân phận của tôi? Người xin lỗi vì đã cướp mất danh phận Hoàng hậu và điều đó sẽ khiến Người trông như một kẻ tồi ư? Nếu đã như vậy, tại sao người không từ chối trở thành Hoàng hậu ngay từ đầu chứ!”
“Đó là bởi vì…”
“Người thật hèn nhát. Có thể Người làm như vậy là vì Người không biết gì cả. Tôi nghĩ rất khó để Người có thể từ chối. Nhưng cho dù thế nào, Người vẫn nên có trách nhiệm với quyết định của mình, ít nhất là như vậy.”
Tôi thở hổn hển, tuôn ra những cảm xúc mà tôi vẫn đang cố kìm nén. Cô ấy dường như run sợ khi nghe những lời tôi nói.
“Nếu người muốn trở thành Hoàng hậu, ít nhất người nên biết đó là gì.
Việc viết lách ư? Tác phong à? Người nói rằng rất khó để học chúng nhưng người vẫn cố gắng làm trái ý mình? Người nghĩ rằng vai trò của một Hoàng hậu trông thật đơn giản? Người như người mẹ của cả Đế chế này. Đồng thời, Người là bạn đời và là nơi duy nhất để vị Hoàng đế đang cai trị đất nước này có thể tìm đến và giải bày. Sẽ không có bất kì khả năng nào cho Người trở về đâu, khi Người vẫn còn là Hoàng hậu.”
“Tôi chỉ mới…”
“Người hỏi rằng tại sao tôi không hề tức giận, đúng không? Tất nhiên, tôi đã thật sự rất tức giận. Tôi cảm thấy có lỗi đối với Hoàng đế và toàn bộ thần dân của Đế chế này. Hơn hết, tôi cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian để giúp đỡ một người như vậy cho đến tận lúc này.”
“…”
“Làm ơn hãy rời đi cho. Tôi không muốn nghe Người phàn nàn như thế này nữa. Hi vọng Người có thể nhận ra rằng vị trí Hoàng hậu quan trọng đến nhường nào.”
Tôi run lên vì tức giận. Tôi tự cảm thấy đau khổ cho bản thân mình. Tôi đã bị giáng xuống làm vợ lẻ vì loại đàn bà đáng trách này sao? Tại sao Hoàng đế lại chọn người phụ nữ này thay vì tôi làm vợ? Tại sao anh lại nghĩ rằng cô ấy rất đáng yêu cơ chứ?
“Tia, tôi chỉ…”
“Làm ơn hãy đi ra khỏi đây”
“Tôi đang bối rối vì đột nhiên rơi vào một nơi xa lạ…”
Do dự một lúc, cô ấy tiếp tục.
“Tôi cảm thấy khó chấp nhận được việc Rub có người phụ nữ khác vì ở đất nước tôi, không một người đàn ông nào được phép có vợ khác. ngoại trừ người vợ hợp pháp của anh ta. Không chỉ vậy, người vợ của Rub lại là bạn, người mà tôi vẫn luôn xem như chị gái của mình.Thực sự, tôi nghĩ rằng tôi đã xen vào giữa bạn và Rub.”
“…”
“Xin lỗi. Tôi đã sai rồi. Tôi thực sự xin lỗi.”
“…”
“…Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Tôi thở dài một hơi, cố gắng vượt qua cơn mệt mỏi. Tôi ấn cả hai tay vào thái dương đang đau nhói vì tức giận của mình. Cảm thấy hơi thở ngày càng gấp gáp, tôi hít vào một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình khá giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc. Nhưng những ngày gần đây tôi thường nổi cơn thịnh nộ vì những lí do mà chính tôi cũng không thể lí giải được.
Tôi không biết tại sao những ngày này tôi lại hành động theo cảm xúc như vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Khi nhìn đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn làm việc, tôi chỉ cảm thấy bực bội. Người đáng lẽ phải lo những công việc này không phải tôi, mà là Hoàng hậu, nhưng cô ta lại không biết gì về vai trò của Hoàng hậu. Cô được hưởng đặc ân như một Hoàng hậu và nhận lấy trọn vẹn tình yêu của anh nhưng lại không màng đến bổn phận của mình. Tôi chỉ biết gượng cười trước hành vi ghê tởm ấy.
Đã bao lâu từ khi tôi ngây người vì những dòng suy nghĩ đang xâm chiếm tâm trí mình rồi nhỉ? Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cửa mở to. Anh đang đứng đó và rất mất bình tĩnh. Làm thế nào mà anh đến đây vậy nhỉ? Tôi rất khó hiểu, nhưng vẫn đứng dậy và cúi chào anh một cách lịch sự.
“Tôi rất vinh dự được nhìn thấy Mặt trời của Đế chế, thưa Bệ hạ…”
Ngay lúc đó, anh tát thẳng vào mặt tôi.
Đầu tôi quay lại. Gần như không thể kiềm được tiếng rên rỉ, tôi đưa hai tay che đi đôi má bỏng rát của mình, nghĩ rằng ‘Mình không thể để anh ấy thấy được gương mặt xấu xí này.’
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc và cất giọng lạnh lùng, “Cô đã nói gì với Jiun? Cô đã nói với cô ấy rằng cô mới là Hoàng hậu hợp pháp? ”
“Không, thưa Bệ hạ.”
“Vậy thì tại sao cô ấy lại khóc? Tại sao cô lại bảo cô ấy rời đi? ”
“Đó là bởi vì…”
Tôi không nói nên lời trong giây lát. Tôi không biết phải nói gì. Thấy tôi do dự, anh ấy có vẻ đã tin rằng tôi đã nói những lời ác độc với cô ấy. Khi tôi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh đang khinh bỉ nhìn tôi, tôi cảm thấy đau lòng giống như tôi đã từng mỗi khi bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Mặc dù tôi cảm thấy rất bực bội, nhưng tôi đã không dùng bất kỳ ngôn từ gay gắt nào đối với cô ấy.
Tôi cảm thấy tiếc nuối khi cô ấy trở thành Hoàng hậu, nhưng tôi cũng chưa bao giờ có suy nghĩ rằng vị trí Hoàng hậu phải là của mình. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy ngay cả trước khi cô ấy xuất hiện, bởi vì anh ấy chưa một lần ân cần với tôi.
“Cô có thực sự muốn làm vợ ta không?”
“Bệ hạ?”
“Để làm gì chứ? Ta biết tình yêu không bao giờ là lý do. Không thể nào một người phụ nữ lạnh lùng như cô, thậm chí còn không hề rên rỉ khi nhận một cú tát như vậy, lại có thể yêu ta. Nếu vậy thì tại sao chứ? Gia đình cô vẫn đang sống trong sự huy hoàng và danh giá, cô không có lý do gì để trở thành hoàng hậu vì gia đình mình. Tại sao cô lại làm như thế vậy? Cô muốn sinh ra Hoàng đế tiếp theo vì quyền lợi của phe mình? ”
Mỗi lời anh nói đều như một con dao găm vào trái tim tôi. Trong khi sát cánh bên anh, tôi chỉ cố gắng tự bảo vệ bản thân trước những kẻ luôn soi mói tìm cách hạ bệ mình. Mặc dù không có được tình yêu của anh ấy, tôi muốn là người phụ nữ có thể yêu anh một cách thoải mái và giúp đỡ anh bất kì việc gì anh ấy cần.
“Cởi nó ra.”
“… Xin thứ lỗi?”
Tôi đã không tin vào tai mình khi nghe anh ấy nói vậy. Khi tôi ngước đôi mắt run rẩy lên nhìn anh, tôi nhận thấy đôi mắt anh lấp lánh một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy nổi da gà trước nụ cười méo mó của anh ấy.
“Nếu cô muốn làm vợ ta, hãy để ta biến cô thành của ta ngay bây giờ.”
“Thưa Bệ hạ?”
“Tại sao cô lại phải giả vờ do dự chứ? Không phải cô đã nói vậy sao, cô đã mong chờ ta làm điều này? ”
“Không, thưa Bệ hạ! Xin đừng! ”
Tôi cầu xin anh ấy dừng lại trong khi cố vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp thô bạo.
Tôi rất sợ khi anh ta cởi quần áo của tôi một cách mạnh bạo. Tôi gần như tuyệt vọng trong sự sợ hãi tột độ vào lúc này.
Khoảnh khắc tôi cố gắng rút tay khỏi anh ấy, tôi chợt nhớ lại rằng anh ấy chưa bao giờ đến phòng ngủ của Jiun trước đây. Tôi không biết tại sao, nhưng chắc chắn rằng anh không làm vậy, bởi vì đó là những gì mà những người hầu gái đứng bên ngoài phòng của cô ấy nói.
“Trừ khi…”
Tôi đã run lên khi nghĩ đến điều đó. Nếu bây giờ tôi chấp nhận anh ấy, anh ấy có thể đối xử với tôi khác đi một chút không? Nếu tôi có con của anh ấy, liệu anh ấy có chăm sóc tôi không? Anh không phải là một người đàn ông lớn lên một mình mà không có bất kỳ người thân nào sao? Nếu anh ấy có một đứa con để truyền ngôi, chẳng lẽ anh không thể chăm sóc tôi với tư cách là mẹ của đứa trẻ sao?
Tôi từ từ ngừng cử động cơ thể, hít vào một hơi thật sâu trong khi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập như điên của mình. Tôi cố nói với giọng bình tĩnh, mấp máy đôi môi run rẩy, “Mặc dù thần không phải là Hoàng hậu, nhưng vẫn là thê thiếp của Người, đây không phải là cách mà Người nên đối xử với vợ của mình. Thần muốn tự mình cởi quần áo, vì vậy xin Người hãy tôn trọng điều đó”.