Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 4
“Thê thiếp? Cô muốn nói với ta rằng cô là thê thiếp mà ta yêu thích nhất sao? Nếu thật sự là như vậy, có vẻ cô thực sự đang ở đỉnh cao nhỉ? Đừng ảo tưởng như vậy! Cô đối với ta không là gì cả.”
Nhìn chằm chằm vào tôi như thể chết lặng, anh kéo tôi về phía anh một cách hung bạo. Tôi nhắm mắt lại khi anh thô bạo cởi bỏ y phục của. Tôi run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn tự lẩm bẩm với bản thân rằng mình không sao, và để anh chạm vào cơ thể bằng bàn tay lạnh lẽo của anh ấy.
Tôi từng tưởng tượng một ngày nào đó tôi sẽ ngủ với anh ấy, nhưng đây chắc chắn không phải là viễn cảnh mà tôi đã mong đợi .
Mỗi khi tôi mở mắt ra và nhìn anh ấy, vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy lại một lần khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Tôi cố nhắm mắt lại vì tôi không thể nhìn vào mắt anh ấy mà không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục tự an ủi bản thân, nghĩ rằng, ‘Ngay cả khi anh ấy lạnh lùng ngay lúc này, mọi thứ có thể sẽ tốt hơn theo thời gian. Nếu anh cứ làm tình với tôi như thế này, rồi anh sẽ chăm sóc tôi cho dù anh không có những xúc cảm của con người.’
Tôi đau đớn, dù là thể xác hay trong trái tim này, khi anh làm tình với tôi mà không chút quan tâm đến cảm xúc của tôi. Nhưng tôi đành chịu đựng, cắn chặt môi, tôi chỉ ngoan ngoãn chấp nhận điều ấy.
Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Tôi ngây người nhìn anh rời đi không chút do dự. Lau nước mắt trên đôi mắt đang nhòe đi của mình, tôi vuốt ve chiếc giường bên cạnh, nơi tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của anh ấy.
Hy vọng rằng một ngày nào đó tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm của anh.
Җҗҗҗҗ
Tôi không cảm thấy mệt mỏi sau khi anh ấy làm xong.
“Chà, cũng không phải là điều gì mới mẻ, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên nữa.”
Kể từ lần đầu tiên sáu tháng trước, anh ấy thỉnh thoảng đến gặp tôi.
Sau khi ôm tôi một cách lạnh lùng, anh ấy sẽ rời đi mà không thèm nhìn lại dù chỉ một lần.
Tôi cảm thấy tự thương hại bản thân mình. Mặc dù lần nào anh ấy cũng đối xử lạnh nhạt với tôi, nhưng tôi không thể từ bỏ hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ quan tâm đến tôi. Mỗi sáng, tôi lại căm ghét chính mình khi tôi phải chăm sóc trái tim bị tổn thương và giải quyết những công việc linh tinh thay cho Hoàng hậu. Mỗi ngày tôi đều mòn mỏi trong sự căm ghét bản thân, niềm hy vọng thoáng qua của tôi dành cho anh, và những cảm xúc phức tạp của tôi đối với vợ anh ấy.
“Chà!”
Tôi hít lấy một hơi thật sâu mong trút bỏ gánh nặng trong trái tim, nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn.
Tôi khó chịu khi nhìn thấy đống giấy tờ. Tôi làm điều này vì cái quái gì chứ?
Nhìn trên cùng của chồng giấy dày, tôi nhớ lại lí do mà tôi thở dài.
Một năm sau khi cô ấy xuất hiện, Mặt trời của Đế chế, Rublis, Hoàng đế thứ ba mươi tư của Đế quốc Castina vĩ đại đã ra lệnh tổ chức một bữa tiệc để kỷ niệm ngày xuất hiện của vợ đồng thời là Hoàng hậu, đứa con của lời tiên tri và cũng là người bạn đời duy nhất của anh.
Anh không thể tự mình chuẩn bị một bữa tiệc linh đình. Cuối cùng, công việc đó lại được giao cho tôi.
Ngay cả khi anh ra lệnh cho cô ấy chuẩn bị bữa tiệc, thì cô cũng không đời nào làm nổi việc đấy.
Thật lố bịch! Anh ấy nói đã một năm kể từ khi cô ấy xuất hiện trong Đế chế minh chứng cho sự phù hộ và tình yêu của Chúa. Những người khác có thể đã hạnh phúc, nhưng đối với tôi nó chẳng khác gì địa ngục.
Trớ trêu thay, chính tôi lại là người phải chuẩn bị và tổ chức tiệc đó. Hài hước quá phải không?
Sau khi bật cười một lúc, tôi liếc qua lịch trình dày đặc trên tờ giấy.
Bữa tiệc sẽ đến vào ngày mai. Một bữa tiệc xa hoa khi anh đã yêu cầu tôi phải chuẩn bị nó tráng lệ nhất có thể, và họ sẽ trở thành cặp đôi lộng lẫy trong bữa tiệc. Giữa sự chú ý của đông đảo quý tộc trong bữa tiệc, anh ấy sẽ khiêu vũ ngọt ngào với cô ấy, thì thầm lời yêu thương với nụ cười ấm áp mà anh ấy chưa bao giờ trao cho tôi. Tất nhiên, anh ấy sẽ không chú ý đến tôi đang thầm lặng đứng trong một góc.
Đột nhiên, tôi nhớ đến cô ấy, người đã đến gặp tôi vài ngày trước và nói rằng cô ấy rất xin lỗi.
Cô ấy nói rằng cô ấy không chấp nhận sự tán tỉnh của anh ấy vì cô ấy nghĩ rằng vị trí Hoàng hậu là của tôi. Và rồi cô ấy nói rằng cô ấy xin lỗi vì cô ấy đã yêu anh. Cô ấy nói rằng cô ấy không thể không yêu anh ấy sau sự chăm sóc nồng nhiệt mà anh dành cho cô suốt thời gian qua. Cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ chấp nhận anh sau bữa tiệc. Cô ấy nói rằng cô ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với tôi và chăm sóc tôi như một người chị gái trong suốt quãng đời còn lại của tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn kết thân với tôi như chị em ruột thịt của cô ấy.
Tôi thở dài ngao ngán. Sau bữa tiệc ngày mai, anh và cô sẽ trở thành đôi tình nhân khăng khít. Sau đó, anh ấy sẽ không quay lại với tôi nữa. Tôi lại thở dài vì cảm xúc buồn đau sâu thẳm.
Tôi chẳng thể hiểu mình là loại phụ nữ nào nữa. Tôi không thể oán giận anh mặc dù tôi nên làm như vậy.
Mặc dù tôi cảm thấy đau khổ khi bị anh lạnh lùng từ chối,cảm thấy tổn thương mỗi khi bắt gặp ánh mắt khinh thường của anh, nhưng tôi vẫn khao khát tình yêu ấy.
Chị em ruột à? Nếu cô ấy chấp nhận anh ấy và anh không bao giờ đến gặp tôi nữa, liệu tôi có thể kết thân với cô ấy như một người chị em không? Tôi có thể từ bỏ tình yêu bền bỉ của mình dành cho anh ấy không? Liệu có một ngày tôi có thể trút bỏ tất cả nỗi thất vọng và tuyệt vọng đang chiếm hữu lồng ngực này?
Tôi thực sự không biết nữa.
җҗҗҗҗ
“Đã lâu không gặp, thưa Hoàng phi.”
“Người có khỏe không, Công tước Lars? Cũng lâu rồi từ lúc gặp Người lần cuối. ”
Ngày hôm sau, tôi bận rộn trong phòng tiệc của Chính điện, chỉ thị cho những người hầu và người giúp việc. Để thực hiện mệnh lệnh chuẩn bị một bữa tiệc xa hoa của Hoàng đế, tôi đã gửi thiệp mời cho tất cả quý tộc Đế quốc trong lơ đễnh. Bên cạnh đó, tôi phải kiểm tra xem liệu có bất kỳ cuộc chiến phe phái nào không, có bất kỳ xáo trộn nào gây ra bởi các địa chủ địa phương đang cố gắng gây thiện cảm với các quý tộc có tầm ảnh hưởng hay không, hay bữa tiệc có diễn ra tốt đẹp không.
Thật tuyệt khi được gặp ông ấy khi đang kiệt sức, tôi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Dạo này Người thế nào?”
“Mọi thứ vẫn cứ bình thường như vậy. Cơ mà trông con có vẻ không được khỏe, con ổn chứ?”
“Con vẫn ổn. Cảm ơn sự quan tâm nồng nhiệt của Người.”
Đã lâu rồi tôi không gặp ông. Tôi rất hạnh phúc khi được gặp ông ấy, người thực sự lo lắng cho tôi.
Tôi mỉm cười, nhìn vào đôi mắt xanh lấp lánh ấm áp của ông ấy.
Ông là người đứng đầu gia tộc Công tước Lars, Arkint de Lars, được mệnh danh là Thanh kiếm của đế chế.
Gia đình ông là một trong những người cha sáng lập đầu tiên của đế chế. Là người đứng đầu gia tộc Lars, gia tộc đứng đầu trong hoàng tộc, ông ấy cũng là bạn thân của cha tôi và là thầy của tôi.
Ngay khi tôi được sinh ra, tôi đã được chọn làm vợ của Thái tử, vì vậy tôi đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc và khắc nghiệt bậc nhất, và một trong những giáo viên đã dạy tôi là Công tước Lars.
Ông ấy luôn nhấn mạnh hạnh kiểm của tôi với tư cách là Đệ nhất phu nhân của Đế chế, cũng như trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Ông cũng dạy tôi cách đánh giá tình hình chính trị.
“Có vẻ như con đã làm việc quá sức để chuẩn bị cho bữa tiệc. Ta biết thể trạng con rất yếu đuối. Hãy chú ý tự chăm sóc bản thân mình chứ. ”
“Con không làm việc quá sức đâu, nhưng con nghĩ rằng con đã làm Người lo lắng rồi.”
“Thật vậy sao? Nhưng con thực sự trông rất mệt mỏi. Con ổn chứ? ”
“Chà, gần đây con hơi mêt, nhưng con vẫn luôn như vậy mà đúng chứ. Ah… “
Khi tôi lắc đầu, tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vì vậy tôi ôm đầu mình.
Tôi cảm thấy như thế giới như đang đang quay tròn. Ngay lúc tôi mất thăng bằng, ông ấy đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi. Opps, suýt nữa tôi đã ngã xuống sàn, chắc chắn sẽ là một cảnh tượng tệ hại cho mà xem. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Cảm ơn Người, Công tước Lars.”
“Không có gì to tát đâu, thưa Hoàng phi. Xin hãy tha thứ cho ta vì đã chạm vào con khi không có sự cho phép.”
“Thứ lỗi ư? Ồ, chính con mới là người phải cảm ơn chứ.”
Có phải vì tôi đang loạng choạng không? Khá nhiều người đang theo dõi tôi và Công tước Lars. Ông ấy ra hiệu cho một người hầu, nói với tôi rằng tôi nên uống chút gì đó thì tốt hơn, sau đó ông cầm một chiếc cốc và đưa cho tôi. Khoảnh khắc đưa chiếc cốc lên miệng, tôi đã bị choáng ngợp bởi mùi hương nồng nàn của thức uống. Có vẻ như tôi cảm thấy muốn nôn mửa, vì vậy tôi vội vàng ngậm miệng lại.
Công tước Lars, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi với vẻ khó hiểu, “Thưa Hoàng phi?”
“Công tước Lars, xin thứ lỗi cho con vì đã thể hiện sự xấu xí của mình…. Opps!”
Ôi trời, tôi cảm thấy như mình sẽ ngất đi khi rất nhiều người đang theo dõi. Có vẻ như khuôn mặt của tôi đã tái nhợt đi. Tôi không thể đối mặt với ánh mắt đang nhìn tôi chằm chặp của ông, vì vậy tôi vội vàng quay mặt khỏi ông ấy. Mọi người tụ tập xung quanh bắt đầu xì xào về tôi. Kinh ngạc, tức giận và hân hoan? Cái quái gì vậy? Tại sao họ lại nhìn tôi như thế?
“Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”