Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 5
Tôi run lên trước giọng nói lạnh lùng đó. Hình như bị cô ấy kéo xuống, anh nhìn xung quanh, cau mày trầm tư. Đột nhiên, anh ném về phía tôi cái nhìn chán ghét và khinh thường. Đôi mắt lạnh lùng ấy như đang muốn chất vấn liệu tôi có dám phá hỏng bữa tiệc dành cho cô ấy không, điều ấy khiến tôi bất giác co người lại.
“Tôi rất vinh dự được nhìn thấy Mặt trời của Đế chế, thưa Bệ hạ.”
“Tôi rất vinh dự được nhìn thấy Mặt trăng của Đế chế, thưa…Opps”
Ôi Chúa ơi! Tôi không muốn thể hiện dáng vẻ xấu xí này trước mặt anh ấy, tôi cố gắng tránh xa vì tôi cảm thấy mình sắp nôn ra đến nơi rồi. Những ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc đang quay tròn trước mắt tôi. Dường như tôi sắp nôn sạch những thứ mà tôi đã ăn vào buổi sáng, vì thế tôi hít lấy một hơi thật sâu để có thể trấn tĩnh lại bằng cách nào đó.
Công tước Lars nhìn anh ấy rồi lại nhìn tôi, ông bước tới chỗ cặp đôi của bữa tiệc. Sau khi lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, ông nở một nụ cười khiên cưỡng với nàng ta.
“Xin chúc mừng, Bệ hạ.”
“Xin chúc mừng?”
“Vẫn chưa có gì chắc chắn, nhưng thần nghĩ Hoàng phi đã có thai. Nếu điều đó là thật, Người chắc chắn phải mở đại tiệc ăn mừng. Người cũng đã biết, bao đời nay chỉ có một vài hậu duệ trong Hoàng tộc. Thực là một sự kiện lớn để ăn mừng.”
“Có thai?”
Tôi có thai ư. Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, còn công tước Lars thì mỉm nụ cười nhạt. Một số nhìn tôi vui mừng, một số ngạc nhiên, những người khác thì lại có vẻ nghi ngờ và tức giận.
Đúng lúc đó, có người đã ngồi phịch xuống cùng với tiếng hét. Chiếc vương miện lấp lánh trên mái tóc đen của cô ấy trượt xuống lăn lóc dưới sàn. Cô ngước mắt vô hồn nhìn tôi.
Thái độ của cô ấy làm tôi kinh ngạc. Cô không thể cảm thấy rằng tất thảy mọi người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt sao?
Hoàn toàn không thể cảm nhận được bất kì dấu vết nào của niềm tự hào hay phẩm giá ở người phụ nữ cao quý nhất Đế chế này.
Hoàng đế ôm người con gái đang ngồi thụp xuống rồi nâng nàng ta lên. Sau đó, anh mỉm cười nhẹ với tôi. Tôi đã rung động trước nụ cười ấy – nụ cười đầu tiên mà tôi hằng mong ước từ anh. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch khi nghĩ rằng có lẽ anh ấy sẽ quan tâm tôi nhiều hơn trước, dù chỉ một chút.
“Có vẻ như nàng đã có thai. Thật là một sự kiện hạnh phúc!”
“Thần thiếp rất hân hạnh khi được nghe điều đó, thưa Bệ hạ.”
Trái tim tôi chợt rung động trước những lời nói và hành động bất ngờ của anh. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt ấy, tôi nhanh chóng nhận ra rằng anh ấy nói vậy không phải vì anh thật sự hạnh phúc.
Anh là người cai trị Đế quốc Castina với hơn 20 triệu thần dân. Cũng như tôi được giáo dưỡng để trở thành vợ Hoàng đế, anh đã nhận sự giáo dục còn có phần hà khắc hơn với tư cách là người kế vị duy nhất ngay từ khi chào đời. Anh ấy, người thừa kế duy nhất của Đế chế, đang nhẹ nhàng ấm áp đối xử với tôi vì anh ý thức được rõ ràng về gia tộc và phe phái của tôi. Tôi có thể khẳng định điều đó bởi ánh mắt lạnh lẽo của anh, trái ngược với nụ cười ấp áp trên môi.
“Không phải rất tuyệt khi được nghe tin nàng có thai, đúng vào dịp kỉ niệm một năm cô ấy trở thành Hoàng hậu sao ? Ta rất hạnh phúc.”
Tất cả quý tộc chung quanh đều cúi đầu và hò reo để chúc mừng cho Hoàng đế.
“Xin chúc mừng Bệ hạ.”
Nhưng tôi không thể hiện bất kì cảm xúc nào bởi cái nhìn lạnh lùng và khó hiểu anh ấy dành cho tôi.
Tôi cũng không thể nào rời mắt khỏi đôi mắt sắc lạnh của anh và ánh mắt ghen tuông pha chút bội bạc của cô ấy.
Nhìn tôi một lúc, anh nói với giọng vô cảm: “Có vẻ như nàng không được khỏe, tại sao nàng không đi nghỉ ngơi một chút nhỉ?”
“Vâng thưa Bệ hạ, hãy để thần về phòng ngay bây giờ.”
“Mặc dù nên đích thân đưa nàng về nhưng ta không thể để lại mọi người trong bữa tiệc được. Vì vậy, xin nàng hãy hiểu cho ta. Ta sẽ đến gặp nàng sớm thôi.”
“…Thần rất hân hạnh được nghe điều đó, thưa Bệ hạ.”
Rõ ràng là anh ấy đang muốn tôi rời khỏi nơi này. Tôi trở về cung điện ngay sau khi cúi chào anh, người vẫn luôn lạnh tựa tảng băng, và cô ấy thì liếc một ánh mắt sắc lẹm về phía tôi. Chuyện đó là sự thật, cuối cùng bác sĩ hoàng gia cũng đã xác nhận: tôi chính thức mang thai đứa con của Hoàng đế.
Cởi bỏ chiếc váy nặng nề, tôi nằm trên giường mặc thứ gì đó thật thoải mái và vuốt ve bụng mình.
Tôi đã rất bối rối. Có thai ư? Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã làm việc quá sức trong những ngày này. Tôi đã nghĩ rằng mình chán ăn do khối lượng công việc nặng nề và căng thẳng tăng cao, rằng tôi cảm thấy chóng mặt vì ăn uống không được tốt. Tất cả những giả định đó đều sai.
Và, một em bé đang trong bụng tôi bây giờ?
Em bé… Đứa bé của tôi và anh.
Tôi đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy vị Hoàng đế quá cố chỉ có một đứa con sau bao khó khăn, Rub, người kế vị duy nhất của ông, vẫn luôn cảm thấy cô đơn, giống như tôi. Mặc dù anh có khinh thường và ghét bỏ tôi vô cùng, tôi vẫn mơ đến một ngày khi tôi có đứa con cùng anh ấy, anh ấy sẽ đối với tôi thật nồng hậu, ấm áp. Nhưng giấc mơ…vẫn chỉ là mơ ước.
Trong thực tế, anh ấy rất lạnh lùng với tôi. Tôi không quan tâm ngay cả khi cô ấy phản bội tôi và nói rằng muốn kết thân với tôi như những người chị em ruột thịt. Điều làm tôi buồn chính là phản ứng hờ hững của anh ấy khi biết tin tôi mang trong mình đứa con của anh. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc vì không thể dứt bỏ những tia hi vọng mà tôi danh cho anh. Tôi cảm thấy nghi hoặc bản thân sâu sắc khi vẫn đắm chìm trong những hão huyền, mặc dù biết rằng việc anh nói anh rất hạnh phúc khi tôi mang thai chỉ tựa như một vở kịch trước tất thảy mọi người.
җҗҗҗҗ
Mặc dù anh nói sẽ gặp tôi dù sớm hay muộn, anh đã không đến thăm tôi dù một hay hai tuần đã trôi qua. Tôi hơi băn khoăn vì biết anh chắc chắn sẽ giữ lời hứa, dù thế nào đi nữa.
Tôi tin chắc rằng anh sẽ đến gặp tôi, bất kể có ghét tôi và cái thai này đến mức nào. Anh ấy cần đối thoại với tôi ít nhất một lần để có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện này bằng cách nào đó.
Tôi tiếp tục đợi anh ấy, anh vẫn không đến.
Thay vào đó, một người bất ngờ đến thăm tôi. Dù đã lâu không gặp nhưng ông chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Ông ấy không ai khác chính là cha tôi, một trong những người cha sáng lập của Đế chế, là người đứng đầu của gia tộc Montique, được mệnh danh là Ngọn giáo của Đế chế đồng thời cũng là thần dân trung thành nhất của gia đình Hoàng gia.
Là người đứng đầu gia đình tôi, cha đã từng lãnh đạo các hiệp sĩ thường trực của vương triều và vẫn luôn trung thành dù gia đình Đế chế đã trải qua nhiều thế hệ. Không giống như những quý tộc khác thỉnh thoảng sẽ trách cứ hay muốn kiểm tra việc cầm quyền của các Hoàng đế kế vị, gia đình tôi sẽ luôn thể hiện lòng trung thanh tuyệt đối với gia đình Hoàng gia, dù bất cứ điều gì xảy ra. Đứng đầu gia tộc Montique, cha tôi cũng là một hiệp sĩ khá cổ hủ và khó tính. Ngay sau khi tôi vào cung điện trở thành thê thiếp của Hoàng đế, ông tình nguyện đến vùng biên ải , nói rằng gia tăng người nhà trong hoàng cung sẽ tác động tiêu cực đến việc cai quản của Hoàng đế.
Cha đến ngay sau khi nghe tin tôi có thai, ông không nói một lời nào dù thấy tôi phờ phạc bởi những cơn ốm nghén ngày càng tồi tệ. Ông chỉ lấy một vài công việc của tôi. Dù không kì vọng gì nhiều nhưng tôi cũng không giấu được sự cay đắng khi ông tỏ ra không hề quan tâm đến tôi.
җҗҗҗҗ
Cuối cùng Hoàng đế cũng đã cho gọi tôi, vào buổi sớm muộn ba tuần sau yến tiệc.
Bởi vì tôi bị ốm nghen nặng và thường chóng mặt vào buổi sáng, tôi rất muốn được nghỉ ngơi. Nhưng không còn cách nào khác, tôi đành đến cung điện trung tâm để gặp anh ấy.
Tôi nhìn lên bầu trời nơi những đám mây đen đang tụ lại. Đi qua khu vườn tối tăm vì không có ánh nắng, tôi cảm thấy tòa cung điện trở nên xám xịt dưới bóng râm.
Có phải vì trời nhiều mây không? Hôm nay cơ thể tôi nặng nề bất thường.
“Ngồi xuống đó.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Ngay lúc vừa ngồi xuống, tôi cảm thấy chóng mặt và lại muốn buồn nôn. Tôi bất giác co người lại, hít lấy một hơi thật sâu rồi nhìn anh ấy.
“Để ta vào thẳng vấn đề.”
“Vâng thưa Bệ hạ.”
“Ta sẽ không nói rằng đứa bé trong bụng của cô không phải của ta. Cô là người phụ nữ có tự trọng, ta nghĩ rằng đó là con của ta.”
“…”
“Nhưng hãy ghi nhớ điều này. Ta sẽ chọn người kế vị mình là một trong những đứa trẻ mà Hoàng hậu sẽ sinh ra sau này. Cô có hiểu không?”
Giọng anh lạnh lùng. Từng lời anh nói ra lạnh thấu tai. Khi tôi bắt đầu nao núng, anh lại tiếp tục:”Tại sao cô không nói gì? Không quan trọng là cô có bao nhiêu đứa con hay chúng thông minh xinh đẹp đến thế nào. Con của cô sẽ không bao giờ được chọn là người kế vị. Cô hiểu chứ?”
“Vâng, thần sẽ ghi nhớ, thưa Bệ hạ.”
“Nếu cô đã hiểu rồi thì hãy ra khỏi đây đi. Ta hi vọng cô sẽ không làm ầm ĩ lên với gia đình và phe phái của mình.”
“Vâng thưa Bệ hạ, thần xin cáo lui…”
Tôi không thể nói được bất cứ điều gì khi nghe lời anh nói đanh thép như vậy. Tôi gần như không thể đứng dậy vì cơn chóng mặt lại ập đến. Cả thế giới như đang xoay tròn trước mắt tôi.
Ôi không. Ngay lúc tôi mất thăng bằng và ngã xuống, ai đó đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên, cố gắng làm dịu cơn buồn nôn của mình, tôi thấy anh đang ôm tôi với vẻ mặt cứng đờ vô cảm.
“Rub? Tia?”