Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 6
Cô ấy rất bối rối. Nhìn anh ấy đang ôm tôi, cô bắt đầu nổi giận và hét toáng lên: “Rub, anh đang làm cái gì vậy?”
“Jiun à, anh chỉ…” Ngượng ngùng trước giọng nói sắc bén của cô, anh vội vàng đáp lại. Nhưng cô lập tức cắt lời anh và nói với giọng run rẩy, “Làm sao anh có thể làm điều này với tôi? ”
“Không, đừng hiểu lầm. Jiun! Đợi đã!”
“Oái!” Jiun hét lên và bỏ đi.
Khi cô ấy tức giận nhìn chằm chằm vào anh, sau đó nhanh chóng quay người rời khỏi phòng khách, anh ấy đứng dậy, rất xấu hổ, quên mất rằng anh đang ôm tôi, người đã mất thăng bằng.
Tôi tưởng như không thể thở được. Tôi cảm thấy mình có lẽ đã va phải thứ gì đó, nhưng tôi đau đến mức không thở được. Tôi co cả người lại vì cảm giác đau nhói ở bụng và rên rỉ trong vô thức.
“A, thần cảm thấy đau ở đây trong…”
“Cô?”
“Ahhh…”
“Có ai ở đó không? Gọi cho bác sĩ hoàng gia ngay lập tức! ”
Không giống như sự xa cách ngày thường, anh ấy bối rối và hét vào mặt những người giúp việc. Ngay sau đó, những người hầu gái chạy đến đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
Tại sao? Tại sao anh ấy lại bối rối như vậy? Những người hầu gái này rốt cục đang làm cái quái gì vậy?
Khi bác sĩ hoàng gia vội vã đến chỗ tôi, anh ấy đã ra lệnh cho bác sĩ chăm sóc tôi và nhanh chóng rời đi. Thở dài thườn thượt, bác sĩ nhẹ nhàng bảo mấy người giúp việc xung quanh dìu tôi vào giường.
Khi tôi đứng dậy với sự giúp đỡ của những người giúp việc, tôi nhìn thấy chiếc váy của mình dính đầy máu, chiếc váy mà tôi đã được bốtặng cho trong buổi lễ trưởng thành của mình.
Tôi lại choáng váng vì cảm giác chóng mặt.
Giọng nói của bác sĩ hoàng gia và những người hầu gái đang xa dần. Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, tôi như rơi xuống vực sâu không đáy.
җҗҗҗҗ
Tôi tỉnh giấc vì cơn đau âm ỉ. Tia nắng chiếu qua những tấm rèm, bên ngoài khung cửa sổ đang mở tôi nghe được tiếng chim hót líu lo.
Đang là buổi sáng. Một buổi sáng giống như bất kỳ ngày nào khác. Nhưng tại sao tôi lại thấy trống trải quá.
“Ồ, người đã tỉnh rồi. Người có ổn không, thưa Hoàng phi?”
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của vị bác sĩ hoàng gia, tôi nhớ lại giây phút anh ấy đã giữ tôi lại khi tôi mất thăng bằng và sắp ngã vì chóng mặt. Tôi cũng nhớ rằng cô ấy đã ở đó với anh ấy. Và…
“Ta có thể hỏi ông vài câu không?”
“Chắc chắn rồi, thưa Hoàng phi!”
“Ta nghĩ là…Có phải ta đã xảy thai rồi không?”
“Thần rất tiếc, thưa Hoàng phi.”
“Vậy là ta đã đoán đúng.”
Tôi đoán vậy bới tôi nhìn thấy chiếc váy dính đầy máu của mình, nhưng khi bác sĩ xác nhận rằng tôi bị sảy thai, tôi thực sự không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Nhưng đây vẫn không phải là câu hỏi quan trọng nhất lúc này. Tôi đã rất sợ hãi, vì vậy tôi không còn đủ can đảm để nói, nhưng tôi phải xác nhận một điều.
“Để ta hỏi bạn một ông nữa. Ta còn có thể sinh con không? ”
Ông ấy không nói gì cả.
“Tại sao ông không trả lời ta. Ta đang hỏi ông đấy.”
“Người rất yếu…Thần xin lỗi. Thần rất tiếc thưa Hoàng phi.”
“Được rồi.”
Mặc dù tôi đau đớn hơn là vui sướng khi anh ấy làm chuyện đó với tôi, mặc dù tôi đột ngột mang thai, mặc dù thai nhi chưa đủ lớn để cảm nhận được tình mẫu tử của tôi, và mặc dù cái thai làm tôi khó chịu bao lâu này vì ốm nghén và chóng mặt, tôi sẽ không thể nhìn thấy con của tôi và anh ấy nữa. Đứa bé ấy sẽ không bao giờ tồn tại.
“…Hiểu rồi. Ông có thể rời đi ngay bây giờ ”.
“ Vâng, thưa Hoàng phi. Xin người hãy giữ gìn sức khỏe.”
Thậm chí còn không nghĩ đến việc đứng dậy, tôi ngước nhìn vào hư không một lúc lâu. Tôi nhìn thấy viên quan trưởng cung điện trở về mang theo một xấp giấy tờ, và những người hầu gái đang chờ bên ngoài lặng lẽ đi ra chỗ khác, nhưng tôi không thể để ý đến họ. Tôi chạm vào trái tim mình nơi cảm giác càng ngày càng trống trải.
Khi tôi đang cô đơn tự an ủi bản thân, một người đàn ông mặc đồng phục bước vào phòng. Với mái tóc bạch kim tỏa nắng, ông ấy đang lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt xanh. Đột nhiên, mắt tôi nhòe đi.
“Cha..”
“Chuyện gì đã xảy ra, thưa Hoàng phi?”
“Giống như người đã nghe, cha à. Con…”
“Tôi nghe nói Bệ hạ đã đẩy Người ra sau khi vội vàng đứng dậy để giải tỏa sự hiểu lầm của Hoàng hậu. Đó là lý do tại sao bạn sẩy thai. Có đúng không? ”
“… Là ai đã tung ra những tin đồn phù phiếm như vậy chứ. Tất cả đều do con dại dột vấp ngã nên xin cha đừng nghe những lời đồn thổi vô căn cứ nhé ”.
Cha tôi không bao giờ quan tâm hay nhắc tới những tin đồn không hay về Đế quốc và gia đình hoàng tộc.
Tôi không thể tin vào tai mình khi nghe ông hỏi tôi câu đó, vì vậy tôi chỉ gượng cười với ông như không có chuyện gì xảy ra.
Dù ai có bàn tán về tôi, tôi vẫn phải nêu gương như một thành viên của hoàng gia, không nói hay làm bất cứ điều gì có thể làm mất lòng Đế quốc và hoàng tộc.
Cha tôi nhìn tôi một lúc không nói gì. Đôi mắt xanh nước biển của ông đầy cay đắng, có sự cô đơn sâu thẳm trong đôi mắt ấy. Giọng ông trầm xuống:
“Vậy những gì ta nghe nói là sự thật.”
“Cha…”
“…Người vẫn còn yếu lắm. Hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Trong khi nhìn cha rời đi, tôi nằm trên giường, nghĩ đến lời nhắc nhở của ông rằng tôi nên nghỉ ngơi.
Nhưng làm sao tôi có thể thư giãn được? Khi tôi nằm yên, những thứ ấy lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi. Ánh nhìn và đôi mắt lạnh lùng của anh ấy, giọng nói đanh thép mà anh ấy tuyên bố rằng con tôi sẽ không bao giờ là người kế vị của anh mà không mảy may biểu lộ bất kì cảm xúc gì và hành động lạnh lùng của anh ấy khi anh ấy chỉ đơn giản gọi những người giúp việc chăm sóc cho tôi để đuổi theo Hoàng hậu, dù khi ấy tôi chảy máu rất nhiều.
Trái tim tôi đang tan vỡ. Tôi đau lòng bởi sự thật là anh ta đã chạy theo cô ấy và bỏ mặc tôi hơn là sự thật rằng tôi đã đánh mất đứa bé mà tôi chưa từng được nhìn thấy. Có lẽ, thật may mắn khi đứa trẻ không được sinh ra bởi một người phụ nữ như tôi, người thất vọng vì không có được tình yêu của anh hơn là vì mất một đứa con. Ngẫm lại, có lẽ anh ấy đã đúng, tôi quả thật là một người phụ nữ lạnh lùng.
Tôi cảm thấy mình sẽ phát điên khi chỉ ngồi im lặng. Vì vậy, tôi bắt đầu điên cuồng lao đầu vào công việc. Mỗi sớm thức dậy, tôi chỉ đọc và đọc dù đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tôi tiếp tục xem xét hàng núi tài liệu cho đến khi ngày tàn cho dù tất cả những người giúp việc đã đi ngủ. Khi tôi không còn giấy tờ để đọc, tôi ngồi đọc lại các tài liệu mà tôi đã xem xét.
Mỗi khi đặt lưng xuống, những kí ức về ngày hôm ấy lại xâm chiếm tâm trí tôi. Mỗi lần chợp mắt, tôi lại gặp ác mộng. Tôi không muốn nằm xuống và cũng không muốn ngủ.
Đã bao nhiêu ngày trôi qua? Vài tuần? Vài tháng? Khi tôi đang viết một cái gì đó trong trạng thái như mơ, tôi nghe thấy những người hầu gái thì thầm với nhau. Họ nói Jiun đã có con.
Tôi đã cười sảng khoái trước những câu chuyện phiếm hài hước của họ một lúc lâu. Tôi tiếp tục cười, cười đến mức tức thở, cho đến khi những người giúp việc choáng váng chạy ra và bố tôi đến để nói chuyện với tôi.
“Người đang làm gì vậy, thưa Hoàng phi?”
“Bố ơi, vui quá phải không? Hoàng hậu, người phụ nữ được Chúa ban phước đã có thai. Ahahahaha. ”
“Hoàng phi?”
“Có vui không cơ chứ? Đứa bé của con đã mất và bây giờ cô ấy có thai rồi. Còn con thì sao? Con không thể có bất kỳ đứa con nào trong suốt quãng đời còn lại của mình, nhưng cô ấy sẽ có một đứa con với anh ấy. Không phải rất hài hước sao? Ahahahaha! ”
“Hãy bình tĩnh lại đi!”
Cha tôi nắm lấy vai tôi và lắc tôi qua lại. Còn tôi nghiêng đầu sang một bên.
Tại sao ông ấy không thích câu chuyện vui nhộn như vậy chứ? Sao ông lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy?
“Có chuyện gì với cha vậy? Cha không thấy buồn cười sao?”
Những vì sao vụt sáng trước mắt tôi. Tôi sực tỉnh khi lần đầu tiên trong đời nhận một cú tát từ cha. Tôi không có đủ can đảm để nhìn vào khuôn mặt của cha tôi khi ông đang thở hổn hển, vì vậy tôi hơi cúi xuống.
“Con xin lỗi…”
“Bây giờ, con đã tỉnh táo lại chưa?”
“Vâng, con rất xin lỗi khi thể hiện sự xấu xí của mình.”
“Ta ước rằng ta đã không để con kết hôn với anh ta.”
Tôi đã được giáo dưỡng như người của hoàng gia ngay từ khi chập chững những bước đi đầu tiên vì được chỉ định sẽ trở thành vợ anh ấy.
Là người đứng đầu gia tộc trung thành nhất của Đế chế, cha tôi sẽ không bao giờ chống lại quyết định của hoàng gia để lấy tôi làm vợ của Thái tử khi Hoàng đế coi tôi như đứa con của lời tiên tri.
Ngay cả khi xảy ra cuộc đối đầu giữa phe muốn Thái tử lấy cô gái bí ẩn làm vợ và phe muốn anh lấy tôi làm vợ, cha tôi, với tư cách là một Hầu tước trung thành của hoàng gia, cũng không phản đối quyết định lấy Jiun làm vợ của Thái tử. Và ông ấy khiêm nhường chấp nhận mệnh lệnh của Thái tử để cho tôi, người vốn ban đầu được chọn làm vợ anh ấy, trở thành vợ lẽ của anh dù nhục nhã.
Vậy mà, bây giờ cha lại nói rằng ông ấy hối hận vì đã gả tôi cho Hoàng đế sao. Tôi có nên tin vào tai mình không? Tôi có nghe nhầm không chứ? Cha tôi không phải là người có thể nói ra những lời như vậy.
”Cha vừa nói gì vậy?”