Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 7
“Con hãy nhớ kĩ những lời ta dặn.”
“…”
“Ta cần phải đến biên giới ngay vì có một số chuyện gấp cần giải quyết. Một thời gian nữa khi ta trở về ta sẽ đưa con về.”
Vẻ mặt kiên quyết và ánh mắt xanh lấp lánh của ông ấy trông thật lạ lẫm đối với tôi, tôi run giọng hỏi ông, “… Cha ơi?”
“Con hiểu rồi chứ?”
“Vâng, con hiểu rồi. Cha sẽ quay về sớm thôi, phải không ạ?”
“Chắc chắn rồi, ta cố gắng về sớm nhất có thể. Vì vậy, trong khoảng thời gian này con phải thật mạnh mẽ và chú ý sức khỏe cho đến khi ta trở lại. Có được không?”
“Vâng, vâng thưa cha.”
Sau khi nhận được sự cam đoan của tôi một lần nữa, ông quay đi với một nụ cười nhạt. Tôi chỉ cảm thấy bồn chồn và thậm chí lo lắng cho ông ấy khi nhìn ông khuất dần. Liệu tôi có thể giữ ông ở lại?
Tôi lưỡng lự hết lần này đến lần khác trước khi quyết định im lặng. Tôi chắc chắn ông ấy sẽ trở lại sớm thôi, bởi ông sẽ không bao giờ thất hứa, dù chỉ là lời hứa nhỏ nhất. Nếu tôi đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn ông ấy sẽ sớm đưa tôi về nhà. Sau đó, tôi sẽ hỏi ông về những điều mà tôi đã băn khoăn. Những điều như ‘Ý cha là gì khi nói rằng ước gì mình không gả con cho anh ấy? Cha thực sự nghĩ rằng con quan trọng hơn cả Đế quốc và Hoàng tộc mà người vẫn luôn ưu tiên hàng đầu sao?’
Ba ngày sau khi cha tôi lên đường tới biên giới, Hoàng hậu đã bị tấn công bởi một kẻ không rõ danh tính, sau khi cầu xin sự chấp thuận của Hoàng đế cho chuyến đi chơi của mình và đi ra ngoài với hai vệ sĩ. Cô đã bị sẩy thai.
Ngay ngày hôm sau, cha tôi bị bắt vì tội phản quốc, kẻ chủ mưu đứng sau vụ tấn công Hoàng hậu.
“Xin hãy cứu cha tôi, thưa Bệ hạ. Xin Người…”
Tôi nghĩ việc buộc tội cha tôi phản quốc là chuyện vô lý nhất mà tôi từng nghe tới. Không đời nào mà với tư cách là người đứng đầu gia tộc trung thành nhất của Đế chế, ông ấy lại có thể phạm một tội ác như vậy. Tuy nhiên, tình hình xung quanh ông không hề tốt một chút nào. Những tin đồn xấu xa cứ thế lan truyền khắp Đế quốc.
Trớ trêu thay, ông ấy đã đến thăm cung điện của tôi lần đầu tiên ngay sau khi tôi bị sảy thai. Khi tôi chắc rằng Hoàng đế sẽ từ chối mong muốn gặp cha của tôi. Tôi chỉ có thể cầu xin anh cứu mạng ông ấy.
“Cứu cha của cô?”
“Xin hãy cứu mạng cha thần, thưa Bệ hạ, vì tất cả những sự cống hiến của gia đình chúng thần cho Hoàng gia… Thần không muốn bất cứ điều gì khác. Xin hãy cứu mạng ông ấy, thưa Bệ hạ.”
Nhìn tôi với đôi mắt long lanh đầy tò mò, anh ta nở một nụ cười méo mó.
“Được thôi? Cô quỳ xuống đi.”
“Xin thứ lỗi?”
“Cô đã nói rằng cô muốn ta cứu lấy mạng sống của cha mình phải không? Quỳ xuống lạy ta. Nếu cô làm như vậy, có thể ta sẽ xem xét việc này đấy.”
Được chỉ định trở thành Hoàng hậu từ ban đầu, tôi đã lớn lên như một nửa của anh ấy ngay khi tôi được sinh ra. Tôi đã được giáo dục để sát cánh với anh ấy trên cơ sở bình đẳng như một người bạn đời của anh. Vì vậy, tôi đã rất tự hào rằng tôi vượt trội hơn bất cứ ai khác, ngay cả những người lớn tuổi hơn tôi. Tôi tự hào rằng là một người được học cách cư xử và nhận sự giáo dục từ những người thầy tốt nhất, tôi vượt trội hơn Jiun, người mà thậm chí còn chẳng ai biết lai lịch như thế nào. Có lẽ Hoàng đế đang muốn thử lòng tự phụ của tôi.
Chỉ mới vài ngày trước thôi, có lẽ tôi chưa thể từ bỏ niềm tự hào cao cả của mình vì người cha vẫn luôn đặt gia đình hoàng tộc lên trước tôi. Chính ra ngay cả cha tôi, người luôn ủng hộ hoàng tộc, cũng không bao giờ muốn tôi làm bất cứ điều gì nhục nhã với tư cách là một thành viên của hoàng gia.
Nhưng bây giờ, tôi không còn ở vị trí đó nữa, vị trí mà tôi có thể đưa ra lựa chọn. Tôi đã chứng kiến sự bất công của Hoàng đế, chính cha tôi cũng phải công nhận điều đó. Tôi đã luôn nghĩ đến việc rời khỏi hoàng cung cùng cha của mình.
Niềm kiêu hãnh? Nhân phẩm hoàng thất? Không còn gì quan trọng đối với tôi. Tôi có những điều mà tôi muốn xác nhận lại với cha. Tôi muốn biết rằng ông ấy có thật sự coi tôi quý giá hơn hoàng gia và liệu ông có thực sự yêu tôi không. Tôi muốn được cư xử với ông như một đứa trẻ, điều mà tôi đã không làm trong một khoảng thời gian dài.
Trên tất cả, tôi phải cứu sống cha mình bằng mọi cách.
Dù sự nóng nực và ngột ngạt dâng lên, tôi vẫn quỳ xuống trước mặt anh ta với đôi môi mím chặt. Tôi từ từ cúi xuống. Mặc dù đang nổi cơn thịnh nộ và bực bội, tôi vẫn cố gắng chịu đựng, cắn chặt môi và quỳ xuống. Trán tôi dần dần hạ xuống sàn.
“Xin hãy cứu cha tôi. Tôi tha thiết cầu xin ngài, thưa Bệ hạ. ”
“Hahaha! Ôi, thật ngạc nhiên làm sao, một người kiêu căng và ngạo mạn như vậy, lại có thể quỳ gối trước ta! Ha ha ha ha ha! ”
Tôi đã nằm úp mặt trước anh ta một lúc, trong khi anh ta cười như điên.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh khắp người, nhưng nghiến chặt răng vì tôi vẫn còn có việc cần phải làm.
“Hãy thỏa mãn ta như một nô lệ thấp hèn nhất có thể. Sau đó, ta sẽ cứu cha của cô.”
Anh ta còn chưa cảm thấy hài lòng với hành động của tôi sao? Tôi cảm thấy như đó là hành động kinh tởm cuối cùng khi anh ta đối xử với tôi như một con điếm. Tôi lại cắn chặt môi mặc dù tôi đang run lên vì giận dữ.
“Thần có thể làm điều này nếu Người muốn. Nếu Người muốn thần phục tùng Người, hãy để thần làm theo ý Người.”
Tôi đã luôn giữ lòng tự trọng, niềm tự hào và nhiều hơn thế nữa trong mười bảy năm qua. Khoảnh khắc chạm trán xuống nền nhà lạnh lẽo, những gì tôi ấp ủ bấy lâu nay dần dần tan biến trong lòng. Trong khi nuốt vào trong những giọt nước mắt nóng hổi, tôi lại nhớ đến ông.
‘Cha, cha, cha…’
Ông là hy vọng duy nhất còn lại trong trái tim trống rỗng của tôi.
Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Tôi run lên vì xấu hổ, chỉ có thể mở miệng với đôi môi run rẩy.
“Bây giờ Người đã hài lòng chưa?”
“Rất tốt.”
“Bây giờ Người sẽ cứu mạng ông ấy như Người đã hứa phải không?”
Anh ta mở to mắt và nở một nụ cười mỉa mai. Tôi nhìn xuống, cảm thấy lo lắng với một điềm báo không lành.
“Thật là ấn tượng! Hoàng phi của ta đã hành động như người phụ nữ kiêu ngạo và tự phụ nhất trên thế gian, nhưng cuối cũng giống như bất kỳ người phụ nữ thô tục nào khác, cởi bỏ quần áo để đạt được những gì cô ta muốn.”
“…”
“Cô muốn ta cứu cha cô?”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Cha cô chết rồi. Ông ta đã bị hành quyết sáng nay.”
Cái gì chứ? Tôi không thể tin vào tai mình. Khi tôi căm phẫn nhìn chằm chằm vào hắn ta , hắn nói một cách chế giễu, với rất nhiều vẻ khinh thường trên khuôn mặt, “Ôi Hoàng phi của ta, em thật là ngây thơ một cách đáng ngạc nhiên đấy… Cô nghĩ rằng ta sẽ cứu cha cô, người đã giết con ta và cố gắng giết người phụ nữ duy nhất của ta?”
‘Gì chứ? Ngươi đã giết cha ta?”
Thật nực cười! Tôi chưa từng mong ước hay mơ về tình yêu của cha dành cho tôi đến bây giờ, nhưng đó chính là hy vọng duy nhất mà tôi có thể bấu víu vào lúc này. Ông ấy đã cho tôi cảm nhận điều đó khi tôi tưởng như mình sẽ gục ngã vì mỏi mệt. Với những hi vọng về tình yêu ấy, tôi đã gạt bỏ niềm tự hào. Tôi đã từ bỏ niềm kiêu hãnh, lòng tự trọng và kể cả địa vị của mình. Tôi đã từ bỏ mọi thứ mà lẽ ra tôi phải được nhận với tư cách là Hoàng hậu tương lai chỉ một năm trước. Sau đó, hắn nói gì? Hắn đã giết cha tôi?
Tôi hít một hơi thật mạnh. Tôi thậm chí không thể xác nhận suy nghĩ hay cảm xúc của cha tôi, người mà tôi muốn cứu dù phải mạo hiểm tất cả những gì tôi có.
‘Ngươi nói cha ta giết con ngươi? Theo cái logic ấy của ngươi, thì chính ngươi đã giết con ta. Ngươi đã hủy hoại mọi hy vọng của ta khi ta nghĩ rằng ta có thể chung sống với ngươi. Và cũng chính ngươi đã hủy hoại tất cả những ngày còn lại của ta bằng cách giết cha ta. Ngươi đã lấy mọi thứ của ta. Một tên khốn nạn!’
Tôi nghe thấy một số âm thanh vo ve trong tai của mình. Không thế kìm nén cơn tức giận được thêm một phút giây nào nữa, tôi lấy ra chiếc trâm cài tóc của mình. Nhìn vào đầu trâm sắc nhọn, tôi đâm hắn không chút do dự.
“Argh.”
Khi tôi nhìn thấy máu đỏ chảy ra, tôi chợt tỉnh. Tôi đã làm gì?
Tôi đưa tay về phía anh ta đang chảy máu và rên rỉ vì đau đớn, nhưng các cận vệ hoàng gia nhanh chóng đến và thô bạo kéo tôi đi.
“Bệ hạ.”
Tôi thấy bác sĩ hoàng gia tức tốc chạy đến chỗ anh ta và những người hầu gái bị sốc khi thấy Hoàng đế chảy máu.
Tôi bắt gặp đôi mắt xanh của anh ta trong số đó. Trong khi tôi bị họ đưa ra ngoài một cách hung bạo, tôi không thể rời mắt khỏi anh ta, máu chảy đầm đìa.
Nghe tim mình đập mạnh, tôi cảm nhận được một loại cảm giác mà tôi không thể cắt nghĩa đang trào lên trong trái tim mình.
Cảm giác này có liên quan gì đến lo lắng không? Sự phấn khích? Tuyệt vọng? Cam chịu? Và một cảm giác không tên? Mọi cảm giác cứ xoáy thẳng vào tim tôi.
“Ngài có sao không, Bệ hạ?”
Giữa dòng người đông đúc xung quanh mình, bác sĩ hoàng gia hỏi Hoàng đế rằng có cảm thấy ổn không. Bị kéo đi bởi các vệ sĩ hoàng gia, tôi đang dần biến mất khỏi anh ta.
җҗҗҗҗ
Dù tim đập thình thịch nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt hắn lần cuối.
“Kết quả là, ngươi bị tước đi danh hiệu Hoàng phi…”
‘Mọi thứ đã đi đến đâu chứ.’
“Tất cả tài sản, bao gồm cả tước vị và tài sản của Hầu tước Monique sẽ bị tịch thu…”
‘Tại sao ta lại ở đây?’
“Về tội cố gắng giết hoàng đế…”
‘Ta đã làm gì sai?’
“… Ngươi sẽ bị chém đầu. ”
‘Ta chỉ có tội vì đã yêu ngươi.’