Hoàng Phi Bị Ruồng Bỏ - Chapter 9
Nếu đây thực sự là một giấc mơ, tôi không thể biết được liệu khi nào mình sẽ tỉnh giấc. Vì vậy, tôi muốn làm tất cả những điều mà tôi không thể làm, dù chỉ là trong một giấc mơ ngắn ngủi.
Tôi toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến việc đối diện với cha một lần nữa.
Làm sao tôi có thể dùng bữa cùng ông ấy khi tôi đã có những hành động đáng xấu hổ như vậy chứ? Tôi đã có ý định sẽ cố thủ trong phòng, nhưng cuối cùng tôi lại mềm lòng trước những lời thuyết phục dồn dập của Lina.
“Vào đi!”
Cha tôi đã ngồi sẵn đợi tôi. Tôi đến ngồi gần ông, thực sự vẫn cảm thấy rất khó xử.
“Con xin lỗi vì đã đến muộn, thưa cha.”
Huh? Ông ấy có nhăn mặt với tôi không nhỉ? Dường như cha đã có những chuyển động rất nhỏ, tôi không thể chắc chắn rằng mình đã nhìn rõ hay chưa.
Tôi nghiêng đầu di chuyển nĩa trong im lặng. Tại sao cha lại biểu hiện như vậy? Ông ấy không hài lòng vì cách cư xử của tôi sao?
“Trông cha không được khỏe. Cha có sao không ạ?”
Lần này những cử động của ông ấy rõ ràng hơn. Có phải do cha không thích những món ăn hôm nay?
“Ôi không có gì đâu.”
“Trông cha không thoải mái. Cha thực sự ổn chứ ạ? ”
“Ta vẫn khỏe.”
“Vậy thì, có chuyện gì với đồ ăn hay sao ạ? Cha hãy nói với con để con nói với họ làm lại nó ngay lập tức. ”
Tôi hỏi lại ông ấy tại sao hôm nay lại hành động không tự nhiên như vậy. Ông ấy im lặng một lúc lâu với vẻ mặt đanh lại, rồi cuối cùng nói: “Tại sao con không gọi ta như lúc đó?”
“Dạ vâng?”
“Ý ta là, tại sao con không gọi ta giống như lúc ở trên sân tập?”
Huh? Trên sân tập? Lúc đó con đã gọi cha là gì?
“Bố ơi…” Mặt tôi đỏ bừng. Ôi chúa ơi. Tôi đã làm gì ở đó vậy chứ?
Tôi nhận ra rằng tôi đã làm một việc mà bình thường thậm chí tôi còn không tưởng tượng đến.
Mặc dù tôi đã thề rằng tôi sẽ tự do làm những gì mình muốn, nhưng sao thế này, xấu hổ quá.
Tôi không thể đối mặt với cha nên đã cúi gằm xuống. Ông ấy hắng giọng vài lần rồi nói: “Đúng vậy.”
“…”
“Từ sau này hãy cứ gọi ta như vậy.”
“Dạ?”
“Hummm… con hãy dùng bữa tiếp đi, ta còn có việc cần làm.”
Tôi ngây người nhìn cha khi ông nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Ý ông ấy là tôi có thể gọi ông là ‘bố’ trong tương lai? Ồ, không đời nào. Tôi chắc hẳn đã nghe nhầm. Là một người nổi tiếng thẳng thừng, ông ấy sẽ không bao giờ muốn tôi làm điều đó đâu.
Khi tôi đứng dậy, lắc cái đầu đang hoang mang của mình, tôi chợt thấy người phục vụ và những người giúp việc đang ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cảm thấy thắc mắc về cái nhìn khó hiểu của họ. Có phải tôi đã nghe nhầm không? Vậy là, cha muốn tôi gọi ông ấy là bố từ bây giờ?
Tôi phá lên cười trong vô thức. Nếu đây thực sự là một giấc mơ, tôi không bao giờ muốn tỉnh dậy. Khác với thực tế phũ phàng mà tôi đã trải qua, tôi đang thực sự hạnh phúc tại nơi này, trong giấc mơ của mình.
Tôi nghĩ đến bố tôi, ông ấy đã siết chặt tay và ôm tôi vào lòng vì sợ tôi ngã. Tôi cũng nhớ lại khuôn ngực rắn rỏi và nhịp tim dồn dập của ông. Hơi ấm của bố mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được đã phần nào xoa dịu được tâm trí vẫn luôn căng thẳng của tôi.
Nếu giây phút này có thể tiếp tục, nếu tôi có thể tận hưởng hạnh phúc này, tôi có thể ngủ mãi mãi dù điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Tôi cầu nguyện bằng tất cả niềm tin của mình rằng nếu đây là một giấc mơ, tôi ước mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
җҗҗҗҗ
“Tạm biệt, bố.”
Với tư cách là Đội trưởng của Hiệp sĩ số 2, hàng ngày cha tôi đi làm việc cùng với Công tước Lars, Đội trưởng của Đội Hiệp sĩ số 1, trừ khi có sự kiện gì đó đặc biệt xảy ra. Mỗi lần cha tôi đến hoàng cung, tôi đều chỉ chào ông ấy bằng những phép lịch sự cơ bản nhất. Trong kí ức, mối quan hệ giữa tôi và cha từ lâu đã nguội lạnh.
Nhưng hôm nay thì khác. Khi bố tôi gật đầu, tôi nhìn thấy khuôn mặt của ông trùng xuống khi nói với tôi rằng ông ấy sẽ quay lại sớm để đón tôi. Tôi nắm lấy bộ đồng phục xanh của cha bằng đôi tay run rẩy của mình. Tôi sợ ông ấy sẽ đột ngột biến mất. Nếu bây giờ tôi buông tay ông, tôi sợ rằng mình sẽ tỉnh dậy từ một giấc mơ ấm cúng và bị ném trở lại hiện thực lạnh lẽo.
“Con bị sao vậy, Tia? Con có điều gì muốn nói với ta không? ”
“Ồ, không, bố ơi.”
“Chà, con bị ốm à?”
“Dạ không ạ.”
“Vậy thì, con có chuyện gì vậy? Hôm nay trông con thật kì lạ. ”
Cha đưa tay sờ trán tôi. Khi bắt gặp đôi mắt xanh thẳm đầy lo lắng của ông ấy, tôi cảm thấy sự sợ hãi đang đè nặng lên mình dường như vơi đi đôi chút.
Tôi biết rằng việc tôi cư xử thật khác lạ giống như tôi đang cố ý làm phiền ai đó. Vì vậy, tôi cảm thấy rằng tôi không nên làm phiền bố nữa. Tôi vẫn còn bồn chồn lo lắng, nhưng tôi thả tay ra khỏi bộ đồng phục của ông ấy và nói một cách miễn cưỡng, “Không có gì đặc biệt đâu ạ. Xin bố hãy bảo trọng nhé. ”
“Hừm.”
Tôi cười rạng rỡ nhất có thể, nhưng bố tôi lại cau mày. Có một khoảnh khắc của sự im lặng bao trùm.
Khi tôi định nói với ông ấy rằng tôi không sao, ông chìa đôi bàn tay to lớn của mình ra và nói, “Con muốn đi với ta không?”
“Dạ? Đến cung điện ạ?”
“Đúng vậy.”
“Con có thể không?”
“Đương nhiên là có thể.”
“Cảm ơn bố!”
Tôi mỉm cười rạng rỡ trước câu trả lời bất ngờ của cha và bám lấy vòng tay ông ấy. Nghe thấy tiếng ai đó thì thầm sau lưng minh, quay đầu lại, tôi thấy các hiệp sĩ đang nhìn chằm chằm vào cha tôi và tôi.
Tại sao họ lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi như vậy?
Nghiêng đầu, tôi bắt gặp ánh mắt của một hiệp sĩ trung niên. Tôi cũng bất giác mỉm cười khi anh cười với tôi. Sau đó, tiếng thì thầm của họ trở nên lớn hơn. Họ đang làm cái quái gì vậy nhỉ?
Tiếng thì thầm kéo dài của họ chỉ dừng lại sau khi cha tôi ra lệnh cho họ bắt đầu khởi hành.
Tôi khá bối rối, nhìn họ đi về vị trí của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có phải do tôi không? Bởi vì ngày hôm nay tôi đã hành động thật kì cục? Nếu thật sự là như vậy, mọi thứ đã quá thực tế cho một giấc mơ.
Hay là, hiện tại tôi mới đang ở trong thế giới thực? Những nỗi đớn đau dai dẳng kia chỉ là một cơn ác mộng?
Tôi hướng về cung điện trong khi tâm trí bủa vây bởi những sự nghi hoặc.
җҗҗҗҗ
“Hãy xuống nào, con yêu.”
“Vâng, thưa bố.”
Xuống khỏi yên ngựa, tôi nhìn quanh từng chút một. Tòa nhà màu trắng ngập nắng chiếu ánh vàng, những tán cây xanh rậm rạp phủ bóng. Những người hầu và người giúp việc đi lại tấp nập, các quan chức thảo luận với một đống giấy tờ trên tay và các hiệp sĩ đang đổi ca cho nhau, tất thảy đều mặc những phục trang sang trọng. Mọi thứ đều là những hình ảnh quen thuộc trong ký ức trước đây khi tôi thận trọng bước vào hoang cung lần đầu tiên.
Tôi có thể nhìn thấy một cung điện nguy nga lộng lẫy sừng sững sau rất nhiều tòa nhà. Rộng lớn khác thường, đó là chính Cung điện trung tâm, trung tâm của hoàng cung đồng thời là nơi ở của Hoàng đế. Khi tôi nhìn vào tòa nhà màu trắng, tôi lại xao xuyến bởi sự lo lắng. Tôi không biết đó là mơ hay thực, nhưng tất cả những ký ức đau khổ hiện về trong tâm trí tôi.
Tôi cảm thấy như thể anh ta sẽ xuất hiện trước mặt tôi bất cứ lúc nào và chế nhạo tôi bằng cái nhếch mép giễu cợt, vì vậy tôi nắm lấy tay áo của cha tôi với đôi tay run rẩy của mình. Mặt cha tôi đanh lại khi ông nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Có chuyện gì vậy, Tia? Con bị ốm à? ”
“Ah… “
“Ta không thể chịu đựng được nữa. Ta phải đưa con đến gặp bác sĩ hoàng gia”.
Không cho tôi thời gian để trả lời, ông nhanh chóng đưa tôi đi. Tôi quàng tay qua cổ cha và dựa vào vai ông. Cảm giác như hơi ấm mà tôi cảm nhận được từ lồng ngực rộng lớn của ông ấy đang thì thầm với tôi rằng tôi sẽ không sao, để tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chỉ sau đó, sự run rẩy của tôi mới giảm dần. Nỗi lo lắng của tôi tan biến, từng chút một.
“Chào Ngài!”
“Đội trưởng?”
Tôi sực tỉnh khi nghe họ chào nhau.
Tôi đang ở đâu?
Khi tôi quay lại và nhìn xung quanh một cách cẩn thận, các hiệp sĩ mặc quân phục màu chàm đang đứng gần đó. Họ ngạc nhiên nhìn cha tôi. Thực ra, họ đang nhìn chằm chằm vào tôi trong vòng tay của ông ấy.
Ôi chúa ơi! Tôi thì thào nói nhỏ, giấu đi khuôn mặt ửng hồng của mình.
“Làm ơn đặt con xuống, bố ơi.”
“Chúng ta gần đến rồi. Hãy nằm yên chờ một phút thôi nhé.”
“Không, con vẫn không thích như thế này. Làm ơn đặt con xuống đi bố.”
“Không đời nào.”
Tôi đã yêu cầu cha bỏ tôi xuống nhiều lần, nhưng ông vẫn rất kiên quyết. Mặc dù tôi rất xấu hổ khi họ nhìn mình, nhưng tôi đành chịu thua và vùi mặt vào vai cha hơn là cố gắng hỏi lại. Tôi không nói nên lời khi bắt gặp đôi mắt xanh của ông ấy.
“Tôi rất hân hạnh được gặp Ngài , Đội trưởng!”
“Chào mừng ngài.”
“Chà, làm tốt lắm, anh bạn.”
Khi tôi quay đầu lại một chút, tôi thấy một vài hiệp sĩ đang cúi đầu trước cha tôi.
Tôi cứng người bởi cái nhìn chằm chằm của họ.
Ánh mắt ấy là sao chứ! Trông như họ đang nhìn con cún cưng của mình vậy.
“Thưa Đội trưởng!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có thể ôm cô ấy giúp Ngài không? Ngài trông có vẻ mệt mỏi…”
“Không, thưa ngài. Hãy để tôi làm, hôm nay anh chàng này đã rất mệt vì tập luyện nặng… ”
“Không, cảm ơn các chàng trai. Mọi người hãy cứ tiếp tục công việc của mình. ”
Tôi nhìn thấy rất nhiều sự băn khoăn trong mắt họ khi cha tôi từ chối yêu cầu được giúp đỡ. Sau khi khước từ đề nghị của mấy chàng hiệp sĩ nhiệt tình, cha tôi lại tiếp tục rảo bước.