Chương 10: Sắc phong lần nữa
Hoàng thượng Cảnh Lễ kinh ngạc nhìn Liêu Thanh Thanh. Khuôn mặt Liêu Thanh Thanh thì hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên đứng dậy, Liêu Thanh Thanh giật mình, nói:
– Bệ hạ, ngài…
– Trẫm đột nhiên nhớ ra còn có công chuyện chưa giải quyết.
– ???
– Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, Liêu Dung hoa. Trẫm đi đây!
– ???
Không đợi Liêu Thanh Thanh đáp lại, Hoàng thượng Cảnh Lễ nhanh chóng bước từng sải dài ra khỏi Lê Thanh Các, lên kiệu hồi cung.
Chàng nhanh chóng trở lại Cung Chính Càn và lập tức cho người gọi Phạm Thái y tới.
– Vi thần bái kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Phạm Thái y sinh ra trong gia đình làm ngự y lâu đời, một lòng trung thành với Hoàng thượng. Ông cầm hộp đồ nghề, vừa bước chân vào Cung Chính Càn đã khấu đầu bái kiến Hoàng thượng.
– Phạm Thái y, mau đứng lên.
– Vâng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ liếc nhìn Phúc Sinh. Phúc Sinh liền hiểu ý và ngay lập tức cùng với các cung nữ và thái giám khác rời đi.
Phạm Thái y tiến lên một bước nói:
– Bệ hạ, để vi thần bắt mạch cho Bệ hạ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gật đầu ra hiệu.
Phạm Thái y cẩn thận bắt mạch cho Hoàng thượng Cảnh Lễ. Ông là người duy nhất biết Hoàng thượng Cảnh Lễ mắc một căn bệnh lạ. Nhiều năm qua, ngoài việc thường xuyên bắt mạch cho Hoàng thượng Cảnh Lễ, ông cũng chuyên tâm nghiên cứu về các loại bệnh khác nhau, quan trọng nhất là để chữa được căn bệnh lạ của Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Sau nhiều năm, y thuật của ông đã đạt được rất nhiều điểm đột phá quan trọng. Ông thậm chí còn viết một cuốn sách về y thuật lưu truyền cho đời sau. Nhưng ông vẫn chưa thể chữa được căn bệnh của Hoàng thượng Cảnh Lễ. Đây cũng là một nút thắt, một trăn trở trong lòng ông bao lâu nay.
Hiện giờ tình trạng của Hoàng thượng Cảnh Lễ đang dần chuyển biến tích cực. Ông ngạc nhiên nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Thế nào?
Hoàng thượng Cảnh Lễ hỏi.
Phạm Thái y nhanh chóng hỏi lại:
– Bệ hạ, vi thần cả gan dám hỏi không biết vị thần y nào đã chữa bệnh cho Bệ hạ?
– Không có vị thần y nào cả.
Phạm Thái ý càng ngạc nhiên hơn.
– Không có thái y nào ngoài ngươi cả. Tình trạng của trẫm hiện giờ thế nào?
Phạm Thái y mừng rỡ nói:
– Chúc mừng Bệ hạ. Bệ hạ đang khỏe lên.
– Khỏe lên?
Quả nhiên như chàng đoán.
– Vâng.
– Trẫm khỏe lên chỗ nào?
– Hồi bẩm Bệ hạ, cả cơ thể Bệ hạ đang khỏe lên trông thấy. Nhưng…
– Nhưng sao?
– Nhưng vi thần không biết làm cách nào sức khỏe Bệ hạ lại tốt lên?
– Có lẽ là vì ta vẫn còn trẻ.
Trẻ?
Phạm Thái y đã nghiên cứu qua không biết bao nhiêu căn bệnh suốt bao năm qua. Ông biết thiên hạ này còn rất nhiều điều kỳ lạ và cơ thể người là một bí ẩn vô tận. Ông chưa từng nghe nói ai vượt qua bệnh tật vì tuổi trẻ cả.
Chỉ là kỳ tích của Hoàng thượng Cảnh Lễ có chút kỳ lạ!
Phải chăng là vì Hoàng thượng Cảnh Lễ có thiên mệnh?
Phạm Thái y sửng sốt lặng người. Nhưng ông buộc phải tin rằng cơ thể Hoàng thượng Cảnh Lễ đang tự hồi phục. Ông cần phải trở lại nghiên cứu thêm, nhưng giờ ông vẫn cần nhắc nhở Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Mặc dù Bệ hạ còn trẻ nhưng vì cai trị đất nước mà trước đây người đã bị hạ độc. Mặc dù vi thần đã giải độc cho Bệ hạ nhưng cơ thể người vẫn bị tổn thương. Giờ đây, ông trời phù hộ cho Bệ hạ, cơ thể người đang chuyển biến tốt nhưng người vẫn không được chủ quan. Trước mắt, Bệ hạ không nên làm chuyện “mây mưa”. Long thể nên được đặt lên hàng đầu.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gật đầu:
– Phạm Thái y nói đúng.
– Vậy, vi thần sẽ kê cho Hoàng thượng vài thang thuốc để thư giãn, giúp Hoàng thượng ngủ ngon hơn.
– Không cần. Trẫm gần đây ngủ rất ngon.
– Bệ hạ ngủ rất ngon giấc?
– Đúng, nếu không có gì quấy nhiễu vào ban đêm thì trẫm cả đêm không mơ thấy gì cả.
Phạm Thái y vui mừng khôn xiết nói:
– Chúc mừng Bệ hạ. Chỉ cần Bệ hạ có thể ngủ ngon giấc thì căn bệnh đau đầu sẽ khỏi.
Hoàng thượng Cảnh Lễ vốn luôn mắc chứng khó ngủ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ lại gật đầu nói:
– Vậy, Phạm Thái y có thể lui xuống rồi. Nhớ là hôm nay cũng như mọi hôm, ngươi chỉ đến bắt mạch cho ta như thường lệ.
– Vâng, vi thần tuân lệnh.
Phạm Thái y đóng hộp đồ nghề, cúi đầu chào Hoàng thượng Cảnh Lễ và rời Cung Chính Càn. Ông chỉ có một suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu.
Hoàng thượng Cảnh Lễ khỏe lên bằng cách nào ?
Có thật là chỉ vì ngài ấy còn trẻ không? Chắc chắn không phải lí do này!
Hoàng thượng Cảnh Lễ rõ ràng biết đó là do tác động của Liêu Thanh Thanh. Liêu Thanh Thanh được chọn để tiến cung. Cũng hợp lý khi nói rằng chàng đã thấy cô từ rất lâu trước đây nhưng chàng chẳng bao giờ nhận ra sự đặc biệt của cô.
Chỉ khi chàng đang trong vườn thượng uyển, chàng mới nhận ra sự khác biệt của Liêu Thanh Thanh, mà chính cô cũng không biết khả năng chữa lành đặc biệt của mình.
Đây phải chăng là món quà mà ông trời muốn tặng chàng vì đã trị vì triều nhà Ngụy?
Suy nghĩ này khiến trái tim chàng cảm thấy ấm áp. Hơn nữa, nghĩ đến cơ thể bị hạ độc của mình đang dần tốt lên, chàng không thể không vui mừng.
Có vẻ như đều là nhờ Liêu Thanh Thanh cả.
Chàng không thể kiềm chế, quay người đi thẳng một mạch đến thư phòng. Chàng cầm cây bút lông mực đỏ, sau một hồi suy nghĩ, chàng nhẹ nhàng viết chữ “Hi” rồi viết một thánh chỉ.
Một lát sau, Phúc Sinh cầm thánh chỉ đi thẳng đến Lê Thanh Các và nói nới giọng to, dõng rạc:
– Thánh chỉ đến!
Bên trong Lê Thanh Các, Liêu Thanh Thanh còn đang ngơ ngác về vấn đề của Hoàng thượng Cảnh Lễ thì nghe thấy tiếng báo thánh chỉ đến, cô càng bối rối hơn.
Sao lại có một thánh chỉ nữa?
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô đã làm gì sai sao?
Tên Hoàng thượng Cảnh Lễ thất thường này lại định làm gì?
Liêu Thanh Thanh lo lắng một hồi, rồi cùng Hà Hương cúi lạy nghe thánh chỉ.
Phúc Sinh đọc to:
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Liêu Thị của Lê Thanh Các có trái tim nhân hậu, ấm áp, tâm sáng như phong lan khiến trẫm rất yêu quý, nay được sắc phong làm Hi Tần. Khâm thử!
Hi Tần?!
Lại sắc phong!
Hà Hương vô cùng ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Liêu Thanh Thanh không thể tìm ra lý do. Buổi sáng cô thức dậy như thường lệ, ăn nhiều, uống cũng nhiều, ngủ trưa còn nhiều hơn. Nhưng cô chỉ nghe vài lời châm biếm của Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi, tất nhiên cô luôn trả đũa bọn họ bằng cách tương tự và làm bọn họ tức giận đến đỏ mặt.
Rồi Hoàng thượng Cảnh Lễ đến. Ngài bất chấp kết cục ra sao và quát mắng Liêu Thục cơ cùng Tưởng Phương nghi. Ngài nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô và đột nhiên nói vài lời quan tâm đến cô.
Thực lòng, cô đã rung động.
Cảm giác đó còn chưa phai thì Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên rời đi. Một lát sau ngài đưa thánh chỉ đến.
Lại sắc phong?!
Điều này nghĩa là cô sẽ khó sống trong hậu cung này rồi. Sao cô lại được sắc phong nhanh như tên bắn vậy chứ? Đây… Đây… Đây có khi nào là cái cớ để loại trừ mình vì sự tán thưởng thái quá?
Không đúng. Một người yếu thế như cô, không gia thế, không quyền lực, có thể bị giết bất cứ lúc nào. Việc tâng bốc cô thật khó chịu.
– Hi Tần, hãy nhận thánh chỉ.
Kể từ khi y nhận ra Hoàng thượng Cảnh Lễ đối xử với Liêu Thanh Thanh rất khác biệt, Phúc Sinh cũng thêm vài phần tôn kính với cô.
Liêu Thanh Thanh sực tỉnh và nhận lấy thánh chỉ.
Phúc Sinh nhanh chóng cúi đầu nói với Liêu Thanh Thanh:
– Nô tài chúc mừng Hi Tần. Chúc mừng Hi Tần.
– Phúc Công Công khách sáo rồi.
– Bệ hạ cũng dặn dò nô tài mang một vài bổng lộc qua đây.
Nói xong, Phúc Sinh phẩy tay, một nhóm nô tài mang rất nhiều hòm đựng lụa đỏ cùng nhiều món đồ khác được đặt tại sảnh của Lê Thanh Các.
Nào là hộp gấm thêu một vạn chữ, bình gốm tráng men, gỗ đỏ Trung hoa khổng lồ khắc hình sơn thủy hữu tình, và còn nhiều món đồ khác, khiến cho nửa gian nhà của Lê Thanh Các tràn đầy các đồ vật quý giá.
Sau khi Phúc Sinh cùng các nô tài khác rời đi, Hà Hương vừa ngạc nhiên nhìn những bổng lộc của Hoàng thượng vừa dẫn đầu cung nữ cúi chào Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh phẩy tay ra hiệu bọn họ đứng lên, rồi nhìn vào những hàng bổng lộc lấp lánh kia.
Hà Hương tiến lên trước nói:
– Nương nương, Bệ hạ thật sự xem trọng người. Ngài ấy lại sắc phong và thưởng bổng lộc cho người.
– Ừ.
Liêu Thanh Thanh vu vơ đáp lại.
Hà Hương lại nói:
– Thời gian này có quá nhiều bổng lộc. Chúng nô tỳ chưa bao giờ được nhìn thấy những món đồ này.
– Ta cũng chưa từng được nhìn thấy chúng trước đây.
Mặc dù chúng đều là đồ tốt nhưng cũng chỉ là những món đồ để ngắm. Là một người kế thừa sự nghiệp xã hội chủ nghĩa với đức tính tiết kiệm truyền thống của Trung Quốc, Liêu Thanh Thanh cô thích sự xa xỉ này. Nhưng tiếc là cô không thể sử dụng chúng, nên cô mới nói một cách thực dụng:
– Giá mà đây đều là đồ ăn!
Hoàng thượng Cảnh Lễ đang định bước vào Lê Thanh Các thì đột nhiên dừng lại khi nghe thấy lời nói của cô.