Chương 11: Chúng thật đẹp
Phúc Sinh theo phản xạ định giúp Hoàng thượng Cảnh Lễ bước vào nhưng Hoàng thượng giơ tay ra hiệu cho y đứng lại.
Phúc Sinh lui xuống, còn Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn đứng yên một chỗ ngắm nhìn Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh như nhận ra điều gì, cô quay đầu và nhìn thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đang đứng ở trước cửa. Cô nhanh chóng đi ra:
– Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.
– Đứng lên đi.
– Tại sao Hoàng thượng lại tới đây?
– Trẫm không thể tới sao?
– Ý thiếp không phải như thế.
– Vậy là ý gì?
– Bệ hạ đã phong cho thần thiếp địa vị cao hơn, ban cho rất nhiều bổng lộc, giờ người còn đến thăm thần thiếp. Thần thiếp quả thực rất vinh hạnh.
– Nàng thật sự lấy làm vinh hạnh?
– Tất nhiên rồi, thưa Hoàng thượng.
– Nhưng trẫm vừa nghe nàng nói “giá mà những thứ này đều là đồ ăn thì có phải tốt hơn không”. Câu đó hàm ý gì?
Hoàng thượng Cảnh Lễ hơi nhướn mày hỏi.
– …
Ngài ấy thật sự đã nghe thấy rồi.
Hoàng thượng Cảnh Lễ tiếp tục hỏi:
– Nàng cho rằng những món đồ trẫm ban tặng cho nàng không đủ tốt sao?
Liêu Thanh Thanh vội vàng đáp:
– Không, chúng quá tốt!
– Hửm?
Âm cuối còn có chút cao hơn, như muốn đe dọa nếu Liêu Thanh Thanh cô không đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì Hoàng thượng sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời.
Liêu Thanh Thanh bắt đầu biện hộ:
– Bởi vì những món đồ đó quá xa xỉ, quá tốt, thần thiếp sẽ cảm thấy tội lỗi khi hưởng thụ chúng một mình. Nhưng nếu là đồ ăn thì lại khác, thần thiếp có thể chia sẻ niềm vui trong bữa ăn với Hoàng thượng.
– Nàng thật sự nghĩ thế?
– Ừm.
Liêu Thanh Thanh gật gật đầu.
Hoàng thượng Cảnh Lễ luôn tự tin về sức hút của mình và đã tin lời cô.
– Phúc Sinh, mau đến ngự thiện phòng bảo nhà bếp nấu vài món ngon mang qua đây.
Phúc Sinh vô cùng ngạc nhiên. Y nghĩ Hoàng thượng Cảnh lễ sẽ nổi giận với Hi Tần nhưng y không ngờ Hoàng thượng lại ban thưởng đồ ăn ngon cho Hi Tần.
Hi Tần này thật sự không tầm thường! Chỉ với vài lời nói đã khiến cho Hoàng thượng Cảnh Lễ mềm lòng!
Y nhanh chóng trả lời:
– Vâng, nô tài sẽ cấp tốc đi làm ngay!
Phúc Sinh gấp gáp chạy đi.
Hoàng thượng Cảnh Lễ quay đầu nhìn Liêu Thanh Thanh. Liêu Thanh Thanh nở nụ cười tươi rói trên môi. Quả thực, cô rất thích đồ ăn ngon. Ở thế kỷ 21, trong khi cô bận tối tăm mặt mũi để kiếm sống thì cô đã tìm được niềm vui trong những món ăn khác nhau.
Khi trọng sinh về đây, trong Lê Thanh Các cũng không có nhà bếp. Cô và các phi tần khác sẽ ăn chung trong sảnh lớn của ngự thiện phòng.
Mỗi ngày cô đều ăn đồ ăn giống các phi tần khác.
Muốn thêm món ăn sao? Duh! Trả thêm tiền sẽ có đãi ngộ đặc biệt!
Trước đây, cứ đầu tháng cô sẽ nhận được một lượng bạc nhỏ theo chế độ của một Lương nghi. Cô thường mua phấn và cọ trang điểm để tự thưởng cho mình nên cũng chẳng còn dư bạc. Vậy nên cô sẽ ăn những món mà ngự thiện phòng mang tới.
Khi Hoàng thượng Cảnh Lễ tới đây, ngự thiện phòng sẽ tự động thêm vài món ăn mà không cần trả thêm bạc. Cô cũng hưởng lợi từ những món ăn ngon này.
Giờ ý của Hoàng thượng Cảnh Lễ có phải là cô sẽ được thưởng thức món ngon lần nữa?
Sung sướng!
Cô nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ một cách vui vẻ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ hỏi:
– Có đồ ăn ngon khiến nàng vui lắm sao?
– Ah? Thần thiếp vui sướng rõ ràng đến thế sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gật đầu.
Liêu Thanh Thanh xấu hổ trong phút chốc.
Hoàng thượng Cảnh Lễ với tay ra nắm lấy tay Liêu Thanh Thanh.
Lại nắm tay!
Liêu Thanh Thanh không dám phản kháng nên cô để Hoàng thượng Cảnh Lễ cứ thế nắm tay. Cô cảm thấy rối bời, chậm rãi đi theo sau Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí từ tay Liêu Thanh Thanh làm đầu óc chàng thư giãn.
Cảm giác này quả thực rất tốt. Chàng không thể không muốn nhiều hơn.
Nhưng chàng lại không biết “nhiều hơn” này đến từ đâu?
Chàng tay trong tay với Liêu Thanh Thanh đi vào phòng khách, ngồi trên ghế tràng kỷ mà vẫn nắm tay cô không rời.
???
Hoàng thượng Cảnh Lễ có sở thích về tay?
Liêu Thanh Thanh hỏi:
– Bệ hạ, người có khát không?
– Một chút.
– Thần thiếp sẽ rót nước cho người.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gật đầu đồng ý.
Liêu Thanh Thanh thoát khỏi cái nắm tay của Hoàng thượng.
Cảm giác thoải mái trong cơ thể Hoàng thượng Cảnh Lễ vơi đi phần nào nhưng chàng chẳng buồn quan tâm. Suy cho cùng thì chỉ cần chàng không đau đầu thì mọi thứ đều không thành vấn đề. Chàng nhìn Liêu Thanh Thanh rót nước.
Liêu Thanh Thanh hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng ngà đơn giản, phần eo được chiết tinh tế, mái tóc đen dài được búi lỏng phía sau. Khuôn mặt dặm một chút lớp trang điểm trông trắng trẻo và mịn màng, hàng lông mi cong nhẹ nhàng.
Mọi thứ của cô thật giản dị. Thật thoải mái. Giống như ánh mặt trời lúc ban mai.
Chữ “Hi” quá phù hợp với cô.
– Bệ hạ, mời dùng trà.
Liêu Thanh Thanh mang trà đến.
Hoàng thượng Cảnh Lễ cầm tách trà, nhấp một ngụm nói:
– Nàng không phải rót nữa. Ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi. Trẫm sẽ ở đây phê duyệt tấu chương.
– Vâng.
Một người lười biếng như Liêu Thanh Thanh thì chỉ cần có thể lười biếng, cô chắc chắn sẽ không làm gì cả. Hoàng thượng đang ngồi trên bàn giải quyết sớ văn, còn cô thì ngồi ngây ngốc bên cạnh.
Vốn dĩ cô muốn quạt mát cho Hoàng thượng, mài mực hay làm gì đó đại loại thế nhưng mới nghĩ thôi đã thấy có vẻ mệt rồi. Vậy thì cứ ngồi ngây ngốc vậy đi.
Lát sau, Phúc Sinh đi tới thì thầm điều gì đó vào tai Hoàng thượng Cảnh Lễ. Hoàng thượng Cảnh Lễ ngay lập tức rời đi.
Liêu Thanh Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì. Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng không đến vào đêm nay.
Sáng hôm sau, cô đi thỉnh an Lương Quý phi. Cô tưởng các phi tần khác sẽ có cái nhìn khác với cô vì cô đã được thăng chức và ban bổng lộc.
Nhưng khi đến Cung Linh Hoa cô mới nhận ra là chẳng ai để ý đến cô cả. Sau khi nghe các phi tần nói chuyện, cô mới nhận ra là nhà Ngụy đã thắng trận.
Thắng trận?
Liêu Thanh Thanh biết được rằng nhà Ngụy được lập ra giữa thời loạn lạc và không sợ xảy ra chiến tranh.
Tuy nhiên, để người dân sống và làm ăn trong yên bình, hai đời Hoàng đế nhà Ngụy đã thỏa hiệp với bộ lạc Hồ ở phương bắc.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đã chinh chiến suốt bảy năm qua, đến cuối cùng lại bị đánh bại khi đối đầu với bộ lạc Hồ vào năm ngoái.
Hoàng thượng Cảnh Lễ rất tức giận và thất vọng. Nhưng chàng không từ bỏ.
Một lần nữa tập trung nguồn lực, quân lương và tiền của để mở một đợt tấn công mới đầu năm nay.
Giờ đây, họ đã toàn thắng trở về!
Chẳng có gì lạ khi tất cả mọi người đều vui mừng!
Lương Quý phi nở nụ cười nói:
– Trong số những vị tướng bảo vệ đất nước của chúng ta ngoài kia, đó thực sự là điều may mắn của chúng ta. Hoàng thượng trước giờ vẫn luôn là người thưởng phạt phân minh. Công tước nước Anh thỉnh thoảng sẽ vào triều. Hoàng thượng sẽ không chỉ nói về ban thưởng mà còn mời gia quyến của tất cả tướng lĩnh vào cung. Đến lúc đó, các người không được để Hoàng thượng mất mặt.
Một bữa tiệc lớn sẽ được tổ chức?
Khi các phi tần nghe về bữa tiệc khao quân, họ đều trở nên vô cùng thích thú. Chẳng còn ai quan tâm việc sắc phong của Liêu Thanh Thanh nữa.
Cô chú ý nghe kỹ những dặn dò của Lương Quý phi rồi sau đó nhẹ nhàng rời Cung Linh Hoa.
Vừa ngoảnh mặt đi thì cô thấy Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi.
Lần cuối Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi đến Lê Thanh Các là để kiếm chuyện với Liêu Thanh Thanh và tiếp cận Hoàng thượng Cảnh Lễ. Bọn họ đã đến chỗ Lương Quý phi nhận hình phạt. Bọn họ phải chịu phạt ba tháng bổng lộc, và phải chép kinh sử để tu tâm.
Kinh sử thì cũng chép rồi nhưng tâm bọn họ thì không tĩnh.
Lúc này đây, nhìn thấy Liêu Thanh Thanh, trong tâm bọn họ vẫn vô cùng tức giận. Cả hai bọn họ quay đầu, cố tình phớt lờ cô.
Liêu Thanh Thanh không muốn quan tâm đến hai người bọn họ, vui vẻ trở về Lê Thanh Các.
Cô vừa ngồi xuống thì thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ bước những sải dài tràn đầy năng lượng đến.
Cô cảm thấy bối rối.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nắm lấy tay cô. Hôm qua, chàng nhận được tin báo thắng trận nên đã vui mừng đi bàn về thế trận với các quan trong triều suốt đêm nên đã không tới Lê Thanh Các.
Sáng nay chàng lại bị đau đầu. Chàng cố gắng chịu đựng suốt buổi chầu hồi sáng, giờ đây nắm tay Liêu Thanh Thanh khiến cơn đau đầu của chàng lập tức biến mất. Tâm trạng của chàng cũng tốt hơn rất nhiều.
Liêu Thanh Thanh đã quen với việc nắm tay của Hoàng thượng Cảnh Lễ. Cô nghĩ đến tin thắng trận ở phương bắc và ngay lập tức cúi người chúc mừng Hoàng thượng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ mỉm cười, đỡ Liêu Thanh Thanh đứng dậy, nói:
– Hi Tần yêu quý của ta, nàng đừng quá khách sáo.
Hi Tần yêu quý?
Được thôi.
Ngài là Hoàng đế. Ngài quyền lực nhất.
– Ta thực sự rất vui.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nói.
– Thần thiếp biết.
– Làm sao nàng biết?
– Cả khuôn mặt Hoàng thượng đều đang cười tươi.
Vừa nghe thấy thế, Hoàng thượng Cảnh Lễ càng cười to hơn, nói:
– Trẫm muốn thưởng lớn cho bọn họ. Trẫm cũng muốn gia đình họ tự hào về họ. Vậy nên tháng sau ta sẽ tổ chức một yến tiệc khao quân trong cung. Thanh Thanh, lúc đó nàng hãy đến nhé.
– Thần thiếp tuân lệnh.
– Mấy ngày trước, một lô vải được nhà họ Tô cống nạp, rất thích hợp làm y phục mùa hè. Ta sẽ để Phúc Sinh mang qua cho nàng để may y phục.
– Thần thiếp đội ơn Hoàng thượng.
– Được rồi, đến đây cùng ta nghỉ ngơi một lát.
– Vâng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi nhưng vẫn luôn nắm tay Liêu Thanh Thanh không rời.
Sau khi Hoàng thượng Cảnh Lễ rời đi, Liêu Thanh Thanh nhìn những ngón tay nhỏ nhắn, thon dài của cô, cô rút ra kết luận: Bàn tay của mình thật đẹp!
Cô liên tục thán phục đôi tay của mình. Lúc sau, cô chẳng có gì để làm, thấy Hà Hương đang thêu thùa, cô nghĩ là mình có thể học để tự thêu một chiếc khăn tay cho mình. Nhưng cuối cùng cô lại không thể kiên nhẫn ngồi học thêu được nên đã bỏ dở giữa chừng.
Đến trưa, cô còn đang nghĩ ăn gì thì Phúc Sinh tới, mang theo không chỉ vải lụa mà còn có cả đồ ăn ngon.
Cô thích đồ ăn ngon nhất trên đời!
Cô dùng mọi mỹ từ khen ngợi Hoàng thượng trước mặt Phúc Sinh:
– Hoàng thượng là tốt nhất, là nam nhân đẹp trai nhất trên đời!
Hoàng thượng Cảnh Lễ đang định bước vào cùng ăn thì nghe thấy những lời này, bước chân chàng dừng lại.