Chương 12: Ai?
– Nô tài cũng nghĩ vậy!
Phúc Sinh nhanh chóng thuận miệng khen ngợi Hoàng thượng một câu. Sau vài ngày ở cùng cô, y nhận ra làm theo lời Hi Tần chỉ có lợi, không có hại.
– Chẳng phải thế sao!
Liêu Thanh Thanh đồng tình với y.
Cô vừ ngẩng mặt lên đã thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ ở ngay lối vào. Cô chợt nhận ra Hoàng thượng Cảnh Lễ đặc biệt thích nghe lén. Đây không phải lần đầu mà là lần thứ hai rồi. Ngài ấy có sở thích thật kỳ quái.
May là những gì cô vừa nói đều là những lời tốt đẹp.
Cô nhẹ nhàng đứng lên cúi chào Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh lễ bước tới bên cô, liếc mắt nhìn sang Phúc Sinh.
Tim Phúc Sinh như thắt lại.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không nói lời nào nhưng khóe miệng chàng hơi nhếch lên, cười như không cười.
Tảng đá đè nặng trong tim Phúc Sinh như được giải thoát. Quả nhiên làm theo Hi Tần sẽ không sao cả.
Lần tới, y chỉ cần làm theo những gì Hi Tần làm.
– Hoàng thượng, người dùng bữa tối chưa?
Liêu Thanh Thanh ấm áp hỏi.
– Chưa.
Liêu Thanh Thanh ngay lập tức quay ra nói với Hà Hương:
– Hà Hương, mau lấy chén đũa cho Hoàng thượng.
– Vâng.
Hà Hương nhanh chóng đi lấy chén đũa.
Liêu Thanh Thanh mời Hoàng thượng Cảnh Lễ ngồi dùng bữa cùng cô, lúc này Hà Hương cũng mang chén đũa lên.
Gần đây Hoàng thượng Cảnh Lễ đối xử với Liêu Thanh Thanh rất tốt. Chàng phong cho cô địa vị cao, ban thưởng đá quý cùng nhiều đồ ăn ngon.
Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự trìu mến của Hoàng thượng Cảnh Lễ trước đây. Cô nhiệt tình gắp cho Hoàng thượng một miếng gan vịt ướp rượu, nói:
– Bệ hạ, người nếm thử món gan vịt ướp rượu này xem. Nó có vị thanh mát của rượu kết hợp với độ mềm và dai của miếng gan vịt.
Hoàng thượng Cảnh Lễ cầm đôi đũa, gắp miếng gan và chậm rãi nhai nó.
Liêu Thanh Thanh dán mắt lên Hoàng thượng Cảnh Lễ, mong đợi hỏi:
– Thế nào?
– Mùi vị không tệ.
– Thần thiếp cũng nghĩ món này rất ngon. Bệ hạ ăn nhiều một chút.
Liêu Thanh Thanh liên tục mỉm cười.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gù rồi chậm rãi ăn tiếp.
Hai người không ai nói câu nào trong lúc ăn. Ăn xong, Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên nói:
– Hôm nay tâm trạng của nàng có vẻ rất tốt.
– Ừm. Không tệ.
Liêu Thanh Thanh gật gật đầu
– Tại sao?
– Bởi vì Hoàng thượng đã ban thưởng cho thần thiếp không chỉ đồ ăn ngon mà còn rất nhiều vải vóc lụa là.
Mặc dù cô thích làm một con cá muối lười biếng nhưng cô cũng thích đồ ăn ngon, quần áo đẹp như bao cô nương khác.
– Nàng thích vải đó chứ?
– Thích!
Hoàng thượng Cảnh Lễ bị nụ cười tỏa nắng của cô làm vui lây. Trong chốc lát, mọi công việc triều chính căng thẳng dường như tan biến hết. Chàng cảm nhận được một cảm giác thư thái sâu sắc, nói với Liêu Thanh Thanh:
– Vậy hãy để Ma ma tổng quản ở Thượng y phủ tới may đo y phục cho nàng.
– Vâng. Thần thiếp đội ơn Bệ hạ. Thần thiếp chắc chắn sẽ không làm mất mặt Hoàng thượng trước mặt gia quyến của các tướng lĩnh.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật đầu. Chàng muốn vuốt mái tóc của Liêu Thanh Thanh khi thấy cô ngoan ngoãn như thế.
Nhưng Liêu Thanh Thanh lại không cho chàng cơ hội đó, cô đứng dậy đi ngắm nhìn những tấm vải thượng hạng đó lần nữa. Hoàng thượng cũng vui vẻ để Liêu Thanh Thanh đi. Cô vốn xinh đẹp nên chắc hẳn sẽ rất lộng lẫy trong y phục mới.
Và cứ thế một đêm nữa lại trôi qua.
Ngày hôm sau, cô đi thỉnh an Lương Quý phi.
Lương Quý Phi cùng Đức phi và Hiền phi phải đi chuẩn bị cho yến tiệc sắp tới nên buổi thỉnh an cũng nhanh chóng kết thúc. Không lâu sau khi Liêu Thanh Thanh trở lại Lê Thanh Các, các Ma ma ở Thượng y phủ đã đến để may đo y phục cho cô.
– Hi Tần nương nương, người có vóc dáng thật đẹp. Nô tỳ trước nay chưa thấy ai có vóc dáng đẹp như Hi Tần nương nương cả.
Ma ma thành thật khen ngợi cô.
– Thật sao?
Liêu Thanh Thanh thầm vui trong lòng.
– Vâng. Chẳng trách Hoàng thượng lại sủng ái Hi Tần nương nương đến thế.
– ???
Liêu Thanh Thanh suýt thì nói ra Hoàng thượng Cảnh Lễ bị bất lực, ngài ấy không hề hứng thú với cơ thể cô. Nhưng đó là một bí mật mà cô không thể nào tiết lộ.
– Được rồi, nô tỳ sẽ mang y phục qua cho Hi Tần nương nương thử trong ba ngày tới.
– Nhanh vậy sao?
Liêu Thanh Thanh còn nghĩ sẽ mất đến mười ngày hoặc nửa tháng mới hoàn thành được một bộ y phục.
– Bẩm Hi Tần nương nương, những y phục này đương nhiên phải được hoàn thành nhanh hơn bình thường.
Liêu Thanh Thanh biết, trong mắt người khác, cô là người được Hoàng thượng Cảnh Lễ sủng ái nhất. Cô nở nụ cười nói:
– Vậy làm phiền Ma ma rồi.
– Người đừng quá khách sáo, nương nương. Vậy nô tỳ xin phép cáo lui.
Liêu Thanh Thanh gật đầu. Ma ma của Thượng y phủ cũng rời đi.
Liêu Thanh Thanh cảm thấy cực kỳ nóng bức tất nhiên là vì giờ đang là giữa trưa. Trời nóng như lửa đốt. Thậm chí có đá băng làm mát nhưng cả người cô đã đổ đầy mồ hôi sau một lúc lâu đứng nói chuyện và lấy số đo cho y phục với Ma ma của Thượng y phủ.
Cô liền dặn Hà Hương:
– Hà Hương, mau đi chuẩn bị nước nóng cho ta. Ta muốn tắm rửa một chút.
– Vâng.
Hà Hương nhanh chóng đi chuẩn bị nước nóng.
Liêu Thanh Thanh muốn ngay lập tức gột sạch cảm giác khó chịu trên người mình. Cô thay một chiếc áo choàng lụa mỏng như cánh ve, rồi sai Hà Hương dùng quạt làm mát trước khi thay y phục mới.
Ngay sau đó âm thanh của một bước chân quen thuộc vang lên, Hoàng thượng Cảnh Lễ đã đứng ngay trước mặt cô trước khi cô có thể phản ứng.
Cô hóa đá.
Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng hóa đá. Chàng đã bận rộn cả ngày hôm nay. Trưa nay có lẽ chàng sẽ không có thời gian để tới đây, buổi chiều thì chàng còn phải tiếp đón các tướng lĩnh thắng trận trở về. Chàng lo sợ nếu lại tiếp tục đau đầu thì sẽ không ổn.
Vậy nên chàng đến sớm hơn bình thường chỉ để nắm tay Liêu Thanh Thanh hoặc chỉ cần gặp cô thôi cũng được, rồi chàng sẽ rời đi. Nhưng chàng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này khi bước vào.
Mái tóc dài suôn mượt của Liêu Thanh Thanh buông xõa phía sau lưng cô, để lộ chiếc cổ trắng mảnh mai, xương quai xanh lộ rõ; bên dưới là cơ thể mảnh mai của cô mờ mờ ảo ảo hiện ra phía trong lớp áo lụa mỏng.
Mọi thứ thật khó nói nên lời.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên cảm thấy cổ họng khô rát, phía dưới bụng ba tấc bỗng có một phản ứng mãnh liệt.
– Bệ hạ.
Liêu Thanh Thanh thốt ra. Cô hơi lo lắng với tay ra lấy áo choàng ngoài khoác tạm lên người. Nhưng cô đột nhiên trở nên thoải mái hơn một chút khi nghĩ đến sự bất lực của Hoàng thượng Cảnh Lễ. Cô liền nói:
– Bệ hạ, thần thiếp thật vô lễ. Mong Bệ hạ thứ tội.
– Không sao. Nàng mặc y phục vào đi.
Nói xong, Hoàng thượng Cảnh Lễ quay người rời khỏi phòng ngủ của cô.
Liêu Thanh Thanh hơi ngơ ngác.
Đến lúc cô đi ra thì Hoàng thượng Cảnh Lễ đã rời đi rồi; chàng vô duyên vô cớ đến rồi đi luôn không một lời giải thích.
Ngài ấy có ý gì vậy nhỉ?
Liêu Thanh Thanh không thể đoán ra vậy nên cô cũng chẳng nghĩ về nó nữa. Vì trời rất nóng nên cô cũng chỉ ở trong Lê Thanh Các. Mặt trời lặn dần thì lúc đó trời mới mát hơn một chút.
Cô muốn ra ngoài đi dạo nên đá cùng Hà Hương tản bộ trong vườn. Tình cờ cô lại gặp Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi ở đây.
Hai người bọn họ cũng không nghĩ sẽ tình cờ gặp Liêu Thanh Thanh ở đây. Một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt họ. Bọn họ có chút không cam lòng. Nhưng vì địa vị thấp kém của mình, bọn họ phải cúi người chào Liêu Thanh Thanh.
– Hi Tần nương nương.
– Hai vị tỷ tỷ đây đừng khách sáo như thế.
Liêu Thanh Thanh mỉm cười nói.
Hai người Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi cùng nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Liêu Thanh Thanh cũng không nói gì, chuẩn bị rời đi thì Liêu Thục cơ đột nhiên mở miệng nói:
– Hi Tần nương nương, ta nghe nói các tướng lĩnh hôm nay đã vào cung để bàn chính sự với Hoàng thượng vì tin thắng trận gần đây ở phương bắc, sự kiện mà muôn dân đang mở tiệc ăn mừng.
– Quả thực là thế.
– Tạ Tướng quân cũng tới đó, phải không?
Nói xong, Liêu Thục cơ nhìn Liêu Thanh Thanh với ánh mắt đầy sự khiêu khích.
Cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Liêu Thanh Thanh, chờ xem một màn kịch hay. Cô ta tin rằng Liêu Thanh Thanh sẽ không giữ được bình tĩnh khi nhắc đến Tạ Dịch.
Nhưng Liêu Thanh Thanh lại mơ hồ hỏi lại:
– Tạ Tướng quân là ai?
Liêu Thục cơ trong phút chốc không nói nên lời.
– Tạ Tướng quân là Tạ Dịch.
– Ai là Tạ Dịch?
Giả vờ! Cứ tiếp tục giả vờ đi!
Liêu Thục cơ cảm thấy Liêu Thanh Thanh chỉ là đang giả vờ. Bề ngoài nàng ta có vẻ như không bị làm sao nhưng ai biết trong thâm tâm nàng ta đang rối bời đến thế nào chứ?
Liêu Thục cơ nói tiếp:
– Hi Tần nương nương, người có nhớ Tam công tử nhà họ Tạ, Tạ Dịch?
– Ồ, ngươi nhắc ta mới nhớ, ta nhớ ra rồi.
– Người nhớ ra rồi?
– Nhưng không phải vị đó tên là Tạ Tử Hành (1) sao?
– ???
Đây là điểm mấu chốt sao?
—
(1) Thời phong kiến có 2 loại tên thường thấy là Tên húy và Tên tự. Thông thường, một người sẽ được gọi bằng tên tự. Tạ Tử Hành là tên tự, còn Tạ Dịch là tên húy. Vì vậy, ở đây Liêu Thanh Thanh đang muốn nói đến tên tự của vị tướng quân họ Tạ.