Chương 13: Mối quan hệ trong quá khứ
Liêu Thanh Thanh hỏi lại:
– Sao Liêu Thục cơ lại gọi ngài ấy là Tạ Dịch?
– ???
Trọng tâm của ngươi lệch đi tận Tây Châu rồi chăng?
Liêu Thanh Thanh không để ý đến biểu cảm trên mặt Liêu Thục cơ, tiếp tục nói:
– Chẳng phải sẽ rất bất lịch sự khi gọi thẳng tên húy của ngài ấy như vậy sao? Quả thực là không nên.
– !!!
Liêu Thanh Thanh này bị làm sao vậy?
Liêu Thanh Thanh tỏ vẻ quan tâm nói:
– Liêu Thục cơ lần sau không nên như thế. Nếu để người ngoài biết, bọn họ sẽ lại nghĩ Liêu Thục cơ hành xử không biết suy nghĩ.
Hành xử không biết suy nghĩ?
Lời này như một cái gai trong tim Liêu Thục cơ. Chỉ vì “hành xử không biết suy nghĩ”, cô ta trực tiếp từ địa vị Liêu Tiệp dư bị giáng xuống làm Liêu Thục cơ. Hơn nữa, cô ta còn phải chịu phạt ba tháng bổng lộc, ngồi chép kinh sử suốt cả tháng trời.
Giờ đây Liêu Thanh Thanh lại nhắc đến câu “hành xử không biết suy nghĩ”!
Đây như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim cô ta!
Cô ta nổi giận đùng đùng, đang định trả thù Liêu Thanh Thanh thì thấy tay áo bị ai kéo lại. Cô ta quay đầu nhìn, thì ra là Tưởng Phương nghi.
Tưởng Phương nghi khẽ lắc đầu.
Cô ta ngay lập tức bình tĩnh lại. Cô ta không còn là Liêu Tiệp dư như trước đây nữa, mà kể có là Liêu Tiệp dư đi chăng nữa thì địa vị của cô ta bây giờ vẫn thấp hơn Liêu Thanh Thanh. Vậy nên, cô ta không thể quên thân phận của mình khi đang đứng trước mặt Liêu Thanh Thanh, nếu không thì cô ta sẽ lại vô lễ lần nữa.
Không ai biết còn những hình phạt nào khác đang chờ đợi cô ta.
Tưởng Phương nghi nói đỡ:
– Hi Tần nương nương nói đúng. Tần thiếp và Liêu Thục cơ sẽ ghi nhớ lời của nương nương.
– Như vậy thì tốt. Nếu hai người đã hiểu, vậy bổn cung cũng không cần nói gì thêm. Nhớ làm theo lời bổn cung dặn.
Nói xong, Liêu Thanh Thanh cùng Hà Hương rời đi.
Liêu Thục cơ dậm chân, nổi giận đùng đùng nhìn bóng lưng đang rời đi của Liêu Thanh Thanh. Cô ta vốn nghĩ rằng cô ta đã nắm được điểm yếu của Liêu Thanh Thanh và sẽ khiến Liêu Thanh Thanh phải hoang mang, lo lắng.
Có lẽ Liêu Thanh Thanh cũng sẽ trở nên có ích đối với bọn họ.
Nhưng ai mà ngờ được Liêu Thanh Thanh không những không để ý đến lời nói của bọn họ mà còn quay ra trách bọn họ hành xử không biết thân phận.
Thật là bực mình! Quá bực mình!
– Đừng nổi nóng.
Tưởng Phương nghi an ủi cô ta.
– Ta không giận được sao? Trước đây cô ta vốn luôn yếu thế hơn chúng ta. Giờ thì sao? Cô ta áp đảo chúng ta một cách ngạo mạn!
– Cô ta sẽ không ngạo mạn được lâu đâu.
Liêu Thục cơ ngạc nhiên nhìn Tưởng Phương nghi.
Tưởng Phương nghi liền nói:
– Bệ hạ là vua một nước, là người có quyền lực cao nhất thiên hạ này. Ngài ấy thà để nữ nhân trong hậu cung héo mòn còn hơn là để bọn họ có ý đồ gì khác. Nếu ngài ấy biết Liêu Thanh Thanh có tình cảm với Tạ Tử Hành…
– Liêu Thanh Thanh trông không có vẻ là có tình cảm với Tạ Tử Hành.
– Ai trong chốn hậu cung này mà không biết diễn chứ?
– Ý muội là trong thâm tâm Liêu Thanh Thanh có để ý đến Tạ Tử Hành?
– Tất nhiên rồi.
Tưởng Phương nghi nhớ lại trước khi tiến cung, cô có đến ở nhà họ Liêu, cô đã thấy Liêu Thanh Thanh đỏ mặt vì Tạ Tử Hành. Cô cũng nhận thấy Tạ Tử Hành thường hay nhìn trộm Liêu Thanh Thanh.
Cô dám chắc rằng giữa hai người bọn họ có mối quan hệ không đơn giản.
– Muội có bằng chứng không?
Liêu Thục cơ hỏi.
Tưởng Phương nghi liên nói ngay:
– Nếu không có bằng chứng thì chúng ta có thể tạo ra bằng chứng.
Liêu Thục cơ nhìn Tưởng Phương nghi, gật đầu đồng ý:
– Đúng.
Rồi hai người bọn họ nhìn về phía Liêu Thanh Thanh đã rời đi.
Lúc này, Liêu Thanh Thanh đã về đến Lê Thanh Các. Cô thầm nghĩ về 2 cái tên Tạ Dịch và Tạ Tử Hành. Cô vẫn có một chút ấn tượng với Tạ Dịch nhưng rất mơ hồ. Cô biết tên tự của vị này là Tử Hành, nhưng ngài ấy lại được gọi là Tạ Dịch.
Cô không thể nhớ ra gì nữa.
Cô dùng hết mọi khả năng lục lại trí nhớ của cô nương này – “nếu không cố nhớ lại cô sẽ không biết có chuyện gì cả”. Nhớ lại thì cô nhận ra bản thân có một chút cảm giác rung động với Tạ Dịch.
Cô từng yêu vị tướng quân này?
Đậu xanh rau má!
Bảo sao Liêu Thục cơ lại mặt trơ mày tráo nói như vậy trước mặt cô. Hóa ra là vì cô nương này và Tạ Dịch có quá khứ cùng nhau.
Vấn đề này không quá to tát ở triều nhà Ngụy. Suy cho cùng thì người dân ở thời này suy nghĩ rất thoáng. Thậm chí có cả nữ nhân làm quan trong triều.
Nhưng cô không phải một người bình thường!
Cô là Hi Tần của Hoàng thượng Cảnh Lễ, Hoàng Đế của đất nước này.
Nếu Hoàng thượng Cảnh Lễ biết phi tần của ngài có tình cảm với nam nhân khác thì hắn… hắn sẽ làm gì?
Đẩy cô vào lãnh cung?
Cho cô cạo tóc đi tu, ăn chay niệm phật hàng ngày?
Giết cô?
Một vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu Liêu Thanh Thanh. Cô bất chợt rùng mình một cái.
Vừa đúng lúc đó, giọng Phúc Sinh vang lên ngoài sân:
– Hoàng thượng giá lâm!
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng hoàn hồn. Vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ bước vào. Không đợi cô cúi chào, chàng đã lên tiếng:
– Nàng đang mải nghĩ gì thế?
– Bệ hạ.
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng cúi chào. Khi cô được Hoàng thượng đỡ đứng lên, cô liền nở nụ cười nói:
– Thần thiếp đang nghĩ về Hoàng thượng.
– Nghĩ về ta?
– Vâng.
Nghe thấy vậy, Hoàng thượng Cảnh Lễ vô thức lấy tay chạm mũi. Mới sáng nay, chàng đã nhìn thấy cơ thể đẹp tuyệt trần, quyến rũ của Liêu Thanh Thanh. Đó là lần đầu tiên chàng cảm thấy trong người nóng ran. Và chóng mặt.
Vừa rời căn phòng ấy, chàng cảm thấy có gì đó ươn ướt chảy ra từ mũi chàng. Chàng nhẹ nhàng chạm vào nó và nhận ra đó là máu. Chàng đã bị hạ độc suốt bao nhiêu năm qua, cũng đã gặp không biết bao nhiêu thầy lang. Mặc dù chàng không đọc sách về y thuật nhưng chàng cũng biết một chút và mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chàng nhanh chóng xử lý vết máu trước khi để người khác nhận ra. Rồi chàng vội vàng quay lại Cung Chính Càn và lập tức cho gọi Phạm Thái y vào.
Quả như chàng nghĩ, ý thức của chàng đã thức tỉnh khỏi độc tố, nghĩa là cơ thể chàng đang hồi phục tốt.
Điều quan trọng bây giờ là chàng không được lãng phí thời gian. Chàng phải kiềm chế lại cho đến khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, lúc đó chàng mới có thể làm chuyện “mây mưa” được.
Tuy nhiên, điều này làm chàng thấy rất vui vẻ. Điều này có nghĩa là Liêu Thanh Thanh chính là ngôi sao may mắn của chàng.
Chàng lại nắm tay Liêu Thanh Thanh. Từng chữ “nghĩ về Hoàng thượng” khiến chàng cảm thấy một cảm giác chưa từng có trước đây – hạnh phúc.
Liêu Thanh Thanh luôn làm chàng ngạc nhiên.
Một nụ cười mê người xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của chàng. Chàng hỏi:
– Nàng nghĩ gì về ta vậy?
Liêu Thanh Thanh muốn nói trước với Hoàng thượng Cảnh Lễ rằng cô và Tạ Dịch hoàn toàn trong sáng. Cô cũng muốn ngăn Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi đi trước một bước, hủy hoại cô và Tạ Tướng quân.
Nhưng cô lại không biết mở lời bằng cách nào.
Sau nhiều năm bươn trải ngoài xã hội, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của từng lời nói và sự thấu hiểu tính cách người nghe.
Cô có lẽ biết một chút về kỹ thuật nói chuyện. Nhưng cô lại không biết gì về tính cách của Hoàng thượng Cảnh Lễ. Vậy nên làm sao cô có thể biết câu từ như thế nào sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận đây?
Nếu cô nói sai điều gì, cô sẽ không thể bảo toàn cái mạng nhỏ này. Hơn nữa, cô sẽ khiến cho một vị tướng lĩnh bảo vệ biên cương đất nước bị liên lụy. Nếu thế thì cô đáng phải chết.
Không được sợ hãi. Mình không thể sợ hãi!
Cô không thể nghĩ là kế sách gì rõ ràng. Trước hết, cô cần phải bình tĩnh lại, sắp xếp suy nghĩ một cách hợp lý. Sau đó cô phải cẩn thận bảo vệ sự trung thành của Tạ Dịch, ngài ấy một lòng vì dân vì nước, không thể liên lụy được.
Cô không thể để vị Hoàng thượng tính khí thất thường này nổi cơn thịnh nộ hủy hoại cả hai bọn họ được.
Nghĩ vậy, Liêu Thanh Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười nói:
– Thần thiếp nghĩ xem Hoàng thượng thích ăn loại rau nào, thần thiếp sẽ trồng loại rau đó cho Hoàng thượng.
– Phì…
Hoàng thượng Cảnh Lễ đang uống trà mà phải phì cười.
– Bệ hạ, người sao vậy?
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng tiến tới, dùng khăn tay lau những giọt nước bắn ra giúp Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Trồng… trồng rau?
Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng Cảnh Lễ nghe thấy điều này.
Thường thì các phi tần sẽ lấy lòng chàng bằng việc nấu nướng, hay làm túi thơm cho chàng. Nhưng đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy một người muốn trồng rau vì Hoàng thượng.
Hi Tần này… thật khác biệt!
Hoàng thượng Cảnh Lễ nắm lấy cổ tay Liêu Thanh Thanh, nhìn nàng âu yếm, hỏi:
– Hi Tần yêu quý của ta còn biết trồng rau nữa sao?
– Vâng. Thiếp có trồng một ít trong vườn.
Cô muốn làm một con cá muối trong chốn hậu cung này. Nhưng cô nhận ra cô không đủ kiên nhẫn để học thêu thùa, cô cũng không có năng khiếu hội họa, thơ ca, cô cảm thấy mệt mỏi khi luyện viết thư pháp. Thỉnh thoảng cô cảm thấy buồn chán khi là một con cá muối ở Lê Thanh Các này.
Rồi một ngày cô thấy một cung nữ đang trồng hoa. Cô không thích loài hoa nào cả, nhưng cô thích đồ ăn ngon. Từ đó ý tưởng trồng rau nhen nhóm trong đầu cô.
– Thật sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ không tin lắm.
Liêu Thanh Thanh nhiệt tình nói:
– Vậy thần thiếp sẽ dẫn người đi xem một chút có được không?
– Được, đi thôi.
Hoàng thượng Cảnh lễ thật sự đi theo Liêu Thanh Thanh ra vườn của Lê Thanh Các. Trong một mảnh đất nhỏ mềm xốp, chàng quả thực trông thấy một chồi non xanh mơn mởn.
Liêu Thanh Thanh tự hào nói:
– Bệ hạ, đây là rau mà thần thiếp đã trồng.
Nhà Ngụy đặc biệt đề cao nghề nông. Hằng năm, Hoàng thượng sẽ tổ chức lễ hội cày ruộng vào mùa xuân và mùa thu. Khi nhìn thấy những chồi non này, Hoàng thượng cảm thấy chúng rất đáng yêu và đặc biệt.
Hi Tần của chàng thật sự rất tốt.
Chàng nắm tay Liêu Thanh Thanh nói với giọng nhẹ nhàng, vui vẻ:
– Hi Tần, nàng thực sự là bảo bối của ta!
– Thật sao?
– Thật.
– Vậy Hoàng thượng sẽ đối tốt với bảo bối của người chứ?
Nói xong, Liêu Thanh Thanh cũng nổi hết cả da gà. Nhưng để chuẩn bị cho những gì cô sắp nói, cô buộc phải thốt ra những lời như vậy. Mà cô còn phải nói một cách nũng nịu, khiến cho ai cũng phải say đắm.
– Chắc chắn rồi.
– Vậy nếu bảo bối của người làm điều gì sai thì sao? Người sẽ tha tội cho bảo bối chứ, Bệ hạ?
Liêu Thanh Thanh nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ đầy mong đợi.
Nhưng Hoàng thượng Cảnh Lễ nói bằng giọng kiên quyết, chắc ních:
– Không.
– ???
Tác giả có vài lời muốn nói:
Liêu Thanh Thanh: Mọi sự dịu dàng của nam nhân này đều là giá dối hết!
Tạ Dịch: Vậy hãy đến bên ta! Ta sẽ đưa nàng tới thảo nguyên rộng lớn, tự do làm điều mình muốn!
Liêu Thanh Thanh: !!!
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Để ta xem kẻ nào dám mang bảo bối của ta đi?