Chương 14: Trạm nạp năng lượng
Tên này làm sao vậy chứ? “Bảo bối của trẫm” ư?
Thật vớ vẩn!
Ta giận rồi đấy!
Liêu Thanh Thanh hơi bực tức trong người. Cô liếc nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ rồi quay người bỏ đi. Đi được hai bước chân, cô đột nhiên đứng lại.
Cô trở nên sợ hãi.
Trời ơi!
Đây không phải thế kỷ 21. Người đàn ông đứng sau cô kia không phải người thường mà là người trị vì của nhà Ngụy. Một người mà một khi nổi giận có thể giết chết cô, vứt xác cô trôi nổi cả nghìn dặm.
Cô chắc chắn đã quá ngu ngốc khi dám bày ra vẻ mặt hờn dỗi trước mặt vua một nước như vậy.
Tiêu đời rồi! Ta tiêu đời rồi! Ta tiêu đời rồi!
Chắc chắn là do bầu không khí quá thoải mái này đã khiến cô quên mất bản thân mình là ai!
Cô đã quên mất giá trị duy nhất của cô!
Phải làm gì đây? Cô phải làm gì bây giờ?
Có quá muộn để cô thừa nhận lỗi lầm của mình?
Cô nhanh chóng quay lại bên cạnh Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ còn chưa kịp định thần lại sau sự quay người bỏ đi đột ngột của Liêu Thanh Thanh. Chàng sinh ra trong hoàng tộc và là hoàng tử được Tiên Đế yêu quý nhất. Sau đó chàng trở thành Đông cung Thái Tử, nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người và giờ đây chàng là vị Hoàng đế được người người kính trọng.
Bất kể là các phi tần hay là các quan đại thận, tất cả đều rất kính trọng và thận trọng đối với chàng. Thạm chí để không mắc dù chỉ một sai lầm thì mọi bước đi của bọn họ cũng đều phải vô cùng cẩn thận.
Chàng đã quen với sự cẩn thận này.
Nhưng chàng chưa từng thấy một nữ nhân nào dám tức giận với chàng. Nàng ấy còn trừng mắt nhìn chàng.
Biểu cảm của nàng ấy rất sống động, sự vui vẻ hay tức giận đều rất chân thực.
Nàng ấy trông thật mê người. Chàng không thể không nắm lấy bàn tay của Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Ngài ấy đang làm…làm…làm gì vậy?
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Chàng vốn đã vô cùng anh tuấn cùng với khí chất khó ai sánh bằng. Nụ cười này như ôm một vầng trăng sáng. Nó quá đẹp đến mức không thật.
– Nàng đang giận sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhẹ nhàng hỏi.
– ???
Ngài có ý gì?
Cô tức giận như thế mà Hoàng thượng Cảnh Lễ lại không nghĩ cô khi quân phạm thượng. Thay vào đó, Hoàng thượng lại cười vui vẻ và nói với giọng nhẹ nhàng chưa từng có.
Rốt cuộc ngài ấy muốn gì?
Thật là đáng sợ quá đi!
Cô nhìn thẳng vào Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ vuốt ve đôi bàn tay thọn gọn của Liêu Thanh Thanh. Chàng nhìn cô âu yếm, hạ thấp giọng nói:
– Hoàng thân mà phạm tội như thường dân thì trẫm sẽ không bao giờ thiên vị.
Liêu Thanh Thanh vô thức hỏi:
– Vậy…Vậy nếu đó chỉ là một lỗi lầm thì sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ đáp:
– Mắc một lỗi cũng vậy thôi. Nếu nàng mắc lỗi lớn, nàng sẽ bị phạt nặng. Nếu nàng mắc một lỗi nhỏ thì hình phạt sẽ nhẹ hơn.
– Lỗi lớn theo người là gì?
Liêu Thanh Thanh tò mò hỏi. Hoàng thượng Cảnh Lễ mỉm cười đáp:
– Giết người và phóng hỏa.
– Vậy còn lỗi nhỏ?
– Làm người khác bị thương, đại loại thế.
Liêu Thanh Thanh buột miệng nói:
– Nếu một người đi xem mắt với nam nhân khác theo sự sắp đặt của cha mẹ, vậy đó là lỗi to hay nhỏ?
Xem mắt với nam nhân khác?
Đột nhiên Hoàng thượng Cảnh Lễ lập tức sững sờ.
Liêu Thanh Thanh không biết nên nói gì nữa. Vấn đề mà cô băn khoăn cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Cô muốn cứu vãn tình huống lúc này. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó chứ?
Liệu nó có trở thành tội phạm thượng nếu cô cố cứu vãn nó?
Mặt khác, đó lại chính là sự thật phũ phàng, vậy nên có lẽ cứ nói ra sẽ tốt hơn.
Hoàng thượng Cảnh Lễ trước giờ luôn mặt lạnh mà giờ có chút sụp đổ trong lòng. Chàng bắt đầu nói lắp:
– Nàng… Nàng đã đi xem mắt nam nhân khác theo sự sắp đặt của cha mẹ?
Liêu Thanh Thanh gật đầu đồng ý.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nghi ngờ hỏi lại:
– Tại sao nàng lại đi xem mắt?
Liêu Thanh Thanh vội vàng giải thích:
– Thần thiếp đã đến tuổi gả chồng. Lúc đó, Bệ hạ cũng không hạ chỉ tuyển phi nên cha mẹ thần thiếp nghĩ đã đến lúc cho thần thiếp gả chồng. Vậy nên họ đã sắp xếp một buổi hẹn.
– Nàng đã đến buổi hẹn đó?
– Vâng. Nhưng thần thiếp không gặp người đó.
Hoàng thượng Cảnh Lễ ngạc nhiên hỏi:
– Vậy nàng đã làm gì?
– Thần thiếp đi dâng hương trong chùa.
– Vậy sau đó tại sao nàng lại vào cung?
– Tên của thần thiếp nằm trong danh sách ứng thí vì vậy nên thần thiếp đã tham gia và bất ngờ được chọn.
Đây cũng là điều mà cô nương này trước đây cũng không ngờ tới.
Nghe thấy vậy, Hoàng thượng Cảnh Lễ hỏi lại:
– Nàng bị ép phải tiến cung?
Câu này có ý gì đây? Và ngài ấy trông có vẻ không vui.
Liêu Thanh Thanh vội vã giải thích:
– Lúc đó thần thiếp cũng chưa nhìn thấy Hoàng thượng bao giờ. Nếu thần thiếp đã gặp và biết được Hoàng thượng là một người vô cùng anh tuấn và thông minh, thần thiếp nhất định sẽ vào cung làm thê tử cho Hoàng thượng từ khi ba tuổi.
– Làm thê tử của trẫm?
Hoàng thượng Cảnh Lễ nín cười.
– Thiếp không thể làm thê tử sao?
– Được, nhưng nàng nói nàng sẽ tập làm thê tử từ khi ba tuổi. Nàng tập như thế nào vậy?
Khóe miệng Hoàng thượng Cảnh Lễ hơi cong lên, một nụ cười thoáng qua.
– Thần thiếp sẽ học cầm kỳ thi họa, học chơi cờ, học thêu thùa.
– Nàng không biết cái nào trong mấy cái đó?
Hoàng thượng Cảnh Lễ ngạc nhiên hỏi.
Liêu Thanh Thanh trả lời có chút lúng túng:
– Thiếp làm không tốt lắm.
– Vậy nàng biết làm gì?
– Trồng rau.
– …
Hoàng thượng Cảnh lễ đột nhiên cạn lời. Bầu không khí trở nên yên lặng.
– Bệ hạ.
Liêu Thanh Thanh rụt rè gọi.
– Có chuyện gì sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn Liêu Thanh Thanh. Liêu Thanh Thanh dè dặt hỏi một câu:
– Bệ hạ, ừm… vậy chuyện đi xem mắt của thần thiếp là lỗi to hay lỗi nhỏ?
– Lỗi to! Trọng tội!
Hoàng thượng Cảnh Lễ nói lớn.
Liêu Thanh Thanh chết lặng. Khuôn mặt Hoàng thượng Cảnh Lễ thì nhăn lại.
Liêu Thanh Thanh cảm thấy cuộc đời cô coi như xong, mắt cô chỉ trực khóc.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên “Phì” một tiếng rồi cười lớn.
Liêu Thanh Thanh ngay lập tức nhìn Hoàng thượng.
– Trong trái tim nàng, trẫm là một người câu nệ quy tắc như vậy sao?
– Tất nhiên là không!
– Triều nhà Ngụy không khắt khe với nữ nhân như các triều đại trước. Chưa kể trong bộ máy quan lại cũng có rất nhiều người là nữ. Tiên Đế cũng từng cưới một góa phụ đó thôi, vậy nên đi xem mắt không phải là một chuyện lớn.
Liêu Thanh Thanh vui mừng khôn xiết.
Sao cô có thể quên rằng nhà Ngụy được lập ra giữa thời loạn lạc, và là một quốc gia đa chủng tộc cơ chứ? Sau nhiều năm chiến tranh, dân số của nhà Ngụy suy giảm nghiêm trọng. Các vị tổ tiên đáng kính đã khuyến khích các góa phụ tái hôn để gia tăng dân số. Chính Tiên Đế đã cưới một góa phụ là minh chứng rõ nhất.
Triều đại này cũng không gò bó như các triều đại trước. Tuy nhiên, đối với chốn hậu cung và các hoàng thân quốc thích tự nhiên sẽ nghiêm khắc hơn.
Nhưng Hoàng thượng Cảnh Lễ đã nói điều này không quan trọng lắm. Nghĩa là cô không cần lo lắng gì nữa. Cô nhanh chóng đáp lại:
– Hoàng thượng nói rất đúng!
Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng gật đầu đồng ý.
Liêu Thanh Thanh vội nắm tay Hoàng thượng Cảnh Lễ, cười rất tươi, nói:
– Bệ hạ, bên ngoài rất nóng. Chúng ta hãy vào trong nói chuyện.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn xuống bàn tay đang được Liêu Thanh Thanh nắm lấy. Chàng theo bước Liêu Thanh Thanh đi vào trong, cùng lúc đó đồ ăn cũng được bưng ra.
Liêu Thanh Thanh cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cô ăn nhiều hơn, ngủ cũng rất ngon. Sáng hôm sau, khi cô tỉnh giấc thì Hoàng thượng cũng lên triều rồi.
Cô tới Cung Linh Hoa của Lương Quý phi. Lương Quý Phi, Đức phi và những người khác đang nói chuyện về bữa yến tiệc sắp tới.
Buổi thỉnh an cũng nhanh chóng kết thúc.
Lương Quý phi cùng những người khác tiếp tục bận rộn. Người bận nhất có lẽ là Hoàng thượng Cảnh Lễ. Hoàng thượng đến Lê Thanh Các hai ngày một lần. Chàng đến nắm tay cô hoặc nghỉ ngơi cùng cô, chàng không nói chuyện nhiều rồi lại rời đi ngay.
Nếu cô không phải một con người còn đang sống sờ sờ, cô hoài nghi rằng Hoàng thượng Cảnh Lễ đối xử với cô như một trạm nạp năng lượng.
Khi ngài ấy kiệt sức, ngài sẽ đến chỗ cô để tiếp năng lượng. Nạp đầy thì ngài ấy sẽ rời đi. Rời đi không một chút lưỡng lự!
Đúng lúc đó, Ma ma của Thượng y phủ tới đưa cho cô một bộ lễ phục dành cho buổi yến tiệc.
Cuối cùng thì buổi yến tiệc cũng đã được tổ chức.
Liêu Thanh Thanh mặc bộ y phục do Thượng y phủ mang tới.
Mái tóc cô suôn dài như dòng mực chảy, làn da trắng không tỳ vết cùng đôi mắt sáng long lanh.
Không chỉ có Hà Hương bị mê hoặc mà các phi tần khác ở Cung Linh Hoa cũng vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ rằng Liêu Thanh Thanh lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Trên đường đến bữa tiệc, rất nhiều phi tần cố ý ưỡn ngực, tỏ vẻ bọn họ có thể xinh đẹp hơn Liêu Thanh Thanh cô.
Liêu Thanh Thanh chẳng buồn quan tâm. Cô theo sau vài vị phi tần khác và tiến vào bữa tiệc với thần thái này.
Bữa yến tiệc vô cùng trịnh trọng.
Nó được sắp xếp theo hình chữ U, ở giữa là một sân khẩu rất rộng.
Các nam nhân đã vào chỗ ngồi. Nữ nhân của từng gia đình sau khi chào hỏi qua lại cũng ngồi vào chỗ với nam nhân của họ. Liêu Thanh Thanh theo sau Lương Quý phi ngồi phía sau vị trí của Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Địa vị của cô không thấp cũng không cao, vậy nên cô không ngồi quá xa hay quá gần với Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Không lâu sau đó, Hoàng thượng Cảnh Lễ đã tới.
Tất cả mọi người đều cung kính bái kiến Hoàng thượng.
Vừa ngồi xuống, Liêu Thanh Thanh đã có thể nhìn thấy một bên mặt anh tuấn của Hoàng thượng Cảnh Lễ. Đúng lúc đó, Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng nhìn sang. Cô đã nghĩ về bộ lễ phục hôm nay của cô được rất nhiều người tán thưởng, vậy thì Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng sẽ cảm thấy nó đẹp nhỉ?
Ai ngờ được Hoàng thượng Cảnh Lễ chẳng bộc lộ cảm xúc gì.
???
Tốt thôi. Vẻ đẹp của cô cũng không cần ngài ấy công nhận.
Cô định nở nụ cười với Hoàng thượng Cảnh Lễ như một cách để tỏ lòng kính trọng thì Hoàng thượng ngay lập tức quay đầu nhìn ra phía trước. Chàng nhìn xuống những đại thần đang ngồi trò chuyện không chút phòng bị bên dưới, đôi môi mấp máy lời gì đó.
Chàng nói gì đó nhưng lại không hề phát ra tiếng.
???
Ngài ấy đang nói chuyện với cô sao?
Ngài ấy nói gì vậy?
Liêu Thanh Thanh không thể không căng mắt nhìn chằm chằm vào môi Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Ta không hiểu.
Lúc đó, Hoàng thượng Cảnh Lễ lại quay đầu lại nhìn Liêu Thanh Thanh.
Cô bối rối nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ mím môi, tỏ vẻ “nàng bị ngốc sao”.
Liêu Thanh Thanh không hiểu chuyện gì.
???
Ý ngài ấy là gì chứ?
Đúng lúc đó, Phúc Sinh đi tới và thì thầm với cô:
– Hi Tần, chỗ ngồi của người ở kia.
– Ở đâu?
Phúc Sinh chỉ vào chỗ ngồi ở giữa Hoàng thượng Cảnh Lễ và Lương Quý phi. Một khi cô ngồi ở đó thì tất cả mọi người đều nhìn thấy cô. Cô khẽ hỏi lại:
– Phúc Công công, ta có thể không đi không?
Cô nghĩ ngồi ở chỗ này là tốt rồi.
Phúc Sinh thành khẩn đáp:
– Bệ hạ bảo không.
– Ngươi đã hỏi Hoàng thượng chưa?
– Nô tài chưa hỏi.
– Vậy làm sao ngươi biết Hoàng thượng bảo “không” chứ?
– Bởi vì Hoàng thượng đã dặn dò trước, “Nếu Hi Tần có hỏi liệu người có thể không qua đó ngồi hay không, thì chỉ cần bảo không thể”.
– …
Tác giả có vài lời muốn nói:
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Trẫm và Hi Tần yêu quý không có tâm linh tương thông.
Tạ Dịch: Ta có!
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Ngươi là ai?
Liêu Thanh Thanh: Hoàng thượng, đây là người xem mắt trước kia của thần thiếp.
Hoàng thượng Cảnh Lễ: !!!