Chương 15: Ánh mắt nào?
Hoàng thượng Cảnh Lễ thật khôn khéo!
Ngài ấy có thể đoán trước mà không cần nhìn!
Liêu Thanh Thanh không còn lựa chọn nào khác nên cô đành đứng dậy rời đi.
Cô chậm rãi theo sau Phúc Sinh và ngồi xuống phía sau Hoàng thượng Cảnh Lễ và Lương Quý phi. Cô cúi người, nhỏ nhẹ nói:
– Thần thiếp thỉnh an Bệ hạ và Quý phi nương nương.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không quay đầu lại:
– Ừm. Ngồi xuống đi.
– Tạ ơn Bệ hạ.
Liêu Thanh Thanh từ từ ngồi xuống. Cô quay đầu nhìn Lương Quý phi đang nghiêng mặt cười với cô.
Trang nghiêm, cao quý và điềm đạm. Quả đúng là Quý phi nương nương!
Có vẻ như việc cô ngồi đây vẫn hợp quy tắc, nếu không thì Lương Quý phi sẽ không bình tĩnh như vậy. Vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây.
Ngay khi cô vừa yên vị thì cô nhận ra vị trí này quả thực tốt hơn hàng phía sau rất nhiều.
Cô không chỉ có thể thưởng thức trọn vẹn mà biểu diễn trên sân khấu ở trước mặt mà còn có thể nhìn rõ các quan đại thần ngồi hai bên tả hữu cùng với gia quyến của họ.
Không tồi, không tồi.
Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn là tuyệt nhất.
Chút miễn cưỡng ban nãy trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.
Cô ngồi thẳng người như Lương Quý phi. Cô mỉm cười khỉ nghe hàng loạt các chiếu văn của Hoàng thượng Cảnh Lễ về đất nước, về thần dân. Nghe những lời của Hoàng thượng sẽ khiến mọi người cảm động.
Ai mà không yêu nước chứ?
Một lúc sau bữa tiệc bắt đầu.
Cô vừa xem các vũ cơ biểu diễn,vừa thư giãn, uống rượu.
Âm nhạc nổi lên, các vũ cơ xuất hiện trên sân khấu, đẹp như trong mơ. Những dải tay áo dài nhẹ nhàng bay lượn vô cùng nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Dưới ánh đèn sân khấu kết hợp với ánh trăng sáng chiếu, các vũ cơ trông như những nàng tiên nữ giáng trần, tuyệt đẹp vô cùng.
Thật đẹp!
Liêu Thanh Thanh đã không được thấy loại hình nghệ thuật này từ lâu nên vô cùng hào hứng xem.
Nhưng cô cũng không quên thân phận mình nên phải biết giữ ý. Đôi lúc cô sẽ chú ý đến hành động của Lương Quý phi và những người khác trong bữa tiệc. Cô dùng bữa xong nếm thử một chút bánh ngọt rồi chăm chú thưởng thức màn biểu diễn trên sân khấu.
Sau đó cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình. Cô tò mò quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi, mặc chiến bào, ngồi ở hàng bên phải.
Vị này dáng người cao cùng vẻ ngoài tuấn tú, toát lên khí chất của một vị tướng quân đã chinh chiến trận mạc.
Đây là… Tạ Dịch?!
Tạ Dịch đang nhìn ta sao?!
Tạ Dịch không phải cũng có ý với Liêu cô nương này đấy chứ?
Cô cố gắng nhớ lại chuyện cũ.
Cô nương này vốn để ý tới Tạ Dịch nhưng Tạ Dịch không coi trọng điều đó. Hắn ta thậm chí còn cho cô leo cây trong buổi xem mặt.
Vậy sao Tạ Dịch lại nhìn cô? Thấy người quen nên muốn chào hỏi chăng?
Liêu Thanh Thanh vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ những người lính chinh chiến trận mạc. Hơn nữa, cô nghĩ rằng Tạ Dịch là một vị tướng quân tài giỏi, bảo vệ đất nước nên cô nở một nụ cười như hoa nở giữa núi tuyết trắng: tươi tắn, nhanh nhẹn, nhưng không thể nhìn rõ.
Vô cùng mê người!
Tạ Dịch có chút bất ngờ, vội vàng cúi đầu.
??? Ngại sao?
Hay để tránh những ánh mắt nghi ngờ?
Được thôi.
Liêu Thanh Thanh cũng không nhìn Tạ Dịch nữa. Ánh mắt cô quay lại nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Chiến thắng ở phương bắc thực sự làm Hoàng thượng Cảnh Lễ rất vui. Chàng đã cười rất nhiều suốt bữa tiệc.
Trong lúc chờ đợi màn biểu diễn khác từ các vũ cơ, chàng trò chuyện với các đại thần và lắng nghe thỉnh cầu của họ. Chỉ cần họ không quá phận, Hoàng thượng Cảnh Lễ đều đáp ứng.
Bầu không khí suốt buổi tiệc vô cùng vui vẻ.
Liêu Thanh Thanh cũng thuận thế thư giãn một chút. Đúng lúc này bánh tráng miệng cũng được mang lên. Những chiếc bánh rực rỡ sắc màu, được nhuộm hoàn toàn tự nhiên từ các loại cây, hoa khác nhau.
Cô cầm lấy một bánh liên hoa, cắn thử một miếng. Vỏ ngoài giòn tan, nhân bánh hơi ngọt và thanh mát, lớp gạo nếp mềm dẻo mà không hề ngấy.
Bánh liên hoa này thật sự rất ngon miệng!
Khóe miệng cô hơi cong cong.
Đúng lúc đó, cô lại cảm nhận được ánh mắt của Tạ Dịch. Khi ánh mắt cô nhìn qua thì Tạ Dịch vội né tránh.
Cô lúng túng nhìn ra chỗ khác.
Một lát sau, cô lại để ý thấy Tạ Dịch nhìn cô. Nhưng khi cô nhìn qua thì Tạ Dịch lại né tránh lần nữa.
Cứ thế vài lần nữa, cô bắt đầu thấy bực mình.
Cô ủ rũ cắn một miếng bánh liên hoa thật to. Cùng lúc, cô cảm nhận được một ánh mắt khác.
Chuyện gì đang xảy ra tối nay vậy?
Mọi người cứ liên tục nhìn cô.
Cô quay đầu và thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đang nhìn chằm chằm cô.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không nói lời nào, thay vào đó, chàng mím môi, nhíu chặt đôi lông mày như thể đang bực mình với cô.
???
Cô nhanh chóng nhìn lại mình.
Ta cư xử không đúng sao?
Cô lại quay đầu nhìn các vị phi tần khác. Bọn họ cũng đang ăn bánh như cô.
Vậy tại sao Hoàng thượng Cảnh Lễ lại nhìn cô với ánh mắt như thế chứ?
Cô quá sợ hãi, không dám ăn thêm gì nữa. Cô đặt nửa cái bánh liên hoa đang ăn dở xuống, lấy khăn tay lau miệng rồi thẳng lưng ngồi như Lương Quý phi.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không biết nói gì:
– …
– …
Hoàng thượng Cảnh Lễ quay mặt nhìn ra phía trước.
Liêu Thanh Thanh thở phào một hơi. Sau đó, cô thấy ánh mắt Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên trở nên lạnh lùng, liếc qua dãy bàn bên phải.
Không biết ánh mắt ấy rơi xuống vị tướng quân nào.
Dù sao thì cũng đã không có gì xảy ra ở dãy bàn bên phải. Tạ Dịch cũng không nhìn cô nữa. Cô và những người khác đều cảm thấy Hoàng thượng không hài lòng.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục nhưng bầu không khí có chút căng thẳng hơn trước.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống. Yến tiệc cũng kết thúc. Hoàng thượng Cảnh Lễ nói vài lời chúc đất nước an khang, thịnh vượng, cũng có lời khen ngợi các quan lại trong triều trong bữa tiệc hôm nay.
Mọi người đều cung kính cúi đầu tiễn Hoàng thượng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đứng dậy, ném cho Liêu Thanh Thanh một ánh mắt khó đoán. Rồi chàng quay đầu rời đi.
Lương Quý phi cũng nhanh chóng theo sau Hoàng thượng.
Liêu Thanh Thanh không biết tại sao Hoàng thượng Cảnh Lễ lại nhìn cô như thế.
Đức phi và Hiền phi cũng theo sau Lương Quý phi và rời đi. Vậy nên cô cũng theo quy tắc, rời yến tiệc.
Các phi tần khác đã ngồi cả buổi nói chuyện các vị phu nhân khác, ăn uống, xem vũ cơ múa và đàn hát, và vẫn luôn duy trì hình tượng cao quý của mình.
Tất cả đều đã thấm mệt. Không ai nói gì nữa. Mọi người lần lượt rời đi về phủ đệ của mình.
Liêu Thanh Thanh cũng cảm thấy mệt mỏi và hơi buồn ngủ. Cô định tắm rửa qua một chút rồi đi ngủ.
Ai biết được khi cô vừa đặt chân vào cửa của Lê Thanh Các đã thấy Phúc Sinh cúi đầu đứng ngoài. Cô nhìn vào sảnh và thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đang đứng trong đó.
Hoàng thượng Cảnh Lễ?
Trong ánh sáng mờ nhạt của những ngọn nến trong sảnh, cô không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng thượng Cảnh Lễ. Nhưng cô chỉ cảm thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ thậm chí còn đẹp trai hơn rất nhiều.
Chỉ là ngài ấy đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng.
Hà Hương bị khí chất bức người của Hoàng thượng Cảnh Lễ làm cho sợ hãi, lo lắng nhìn Liêu Thanh Thanh:
– Nương nương…
– Đi chuẩn bị nước nóng đi. Lát nữa ta sẽ tắm.
– Vâng.
Hà Hương cúi đầu rời đi.
Liêu Thanh Thanh tiến lên phía trước, bái kiến Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Bệ hạ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ thờ ơ đáp:
– Đứng lên đi.
– Tạ ơn Bệ hạ.
Liêu Thanh Thanh không biết Hoàng thượng Cảnh Lễ đang hờn dỗi cái gì. Cô đứng dậy, cầm lấy ấm trà nói:
– Bệ hạ chắc cũng thấm mệt rồi. Để thần thiếp rót trà cho người.
Hoàng thượng Cảnh Lễ mặt vô cảm nói:
– Hi Tần yêu quý của ta cũng mệt rồi phải không?
– Thần thiếp không mệt.
Làm sao một phi tần như cô có thể nói cô đã mệt trước mặt Hoàng thượng được chứ?!
– Được nhiều ánh mắt chú ý như thế, sao nàng không mệt được cơ chứ?
Hoàng thượng Cảnh Lễ khó hiểu nói ra câu đó.
Liêu Thanh Thanh hỏi bối rối hỏi lại:
– Ánh mắt nào ạ?
– Nàng không biết ánh mắt nào sao?
– ???
Tác giả có vài lời muốn nói:
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Biểu cảm châm biếm.jpg