Chương 16: Chỉ mình ta không biết
Ánh mắt nào cơ?
Mà thậm chí còn “rất nhiều”?
Liêu Thanh Thanh thoáng nghĩ. Cô dường như không nhìn bất cứ thứ gì trong suốt bữa yến tiệc hôm nay, ngoại trừ đồ ăn và mỹ nữ mà?
Cô liếc nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ với vẻ không hiểu.
Hoàng thượng Cảnh Lễ cau mày.
Nàng ấy không hiểu.
Nàng ấy thật sự không hiểu!
Ngài trực tiếp hỏi:
– Nàng biết Tạ Tướng quân không?
– Tạ Tướng quân nào?
Liêu Thanh Thanh nhất thời không đoán ra.
– Tạ Dịch, Tạ Tử Hành.
– À, Tạ Tướng quân đó ư.
Liêu Thanh Thanh thành thật đáp
– Thiếp biết.
Quả nhiên, bọn họ đã biết nhau!
Khuôn mặt Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên trở nên căng thẳng, hỏi:
– Nàng biết hắn từ khi nào?
– 4-5 năm trước.
– Làm sao nàng biết đến hắn?
???
Không hiểu sao cô cảm thấy đây giống như đang chất vấn phạm nhân vậy.
Nhưng Liêu Thanh Thanh vẫn thành thật trả lời:
– Trước đây Tạ Tướng quân đi chinh chiến ở Tây Bắc đã từng làm khách ở Liêu phủ.
– Hắn ta đến thường xuyên sao?
– ???
Liêu Thanh Thanh tỏ ra bối rối.
Khả năng đọc hiểu của Hoàng thượng ra sao vậy?
Cô có nói từ nào liên quan đến việc Tạ Tướng quân “thường xuyên đến”? Lạ thật đấy! Cô không thể mất bình tĩnh với Hoàng thượng Cảnh Lễ, vì thế cô chỉ có thể trả lời với vẻ tôn kính:
– Ngài ấy không đến thường xuyên.
– Có phải nàng che giấu một sự yêu mến thầm kín cho hắn ta?
– !!!
Liêu Thanh Thanh sửng sốt nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Những lời này là ý gì?
Cô hoàn toàn không biết từ đâu mà Hoàng thượng Cảnh Lễ có thể đưa ra kết luận như thế.
Phủ nhận. Phủ nhận. Cô phải phủ nhận điều này!
Ai mà dám đội mũ xanh (1) cho Hoàng thượng chứ?
Muốn tìm cái chết ư?!
Cô vội vàng đáp lại:
– Không phải.
– Không phải?
Hoàng thượng Cảnh Lễ ngồi im. Đôi mắt chàng hơi nheo lại trông có vẻ hơi nguy hiểm. Cứ như thể chàng có thể nói “lôi cô ta ra ngoài xử trảm” ngay giây sau.
Liêu Thanh Thanh ngay lập tức trả lời một cách kiên quyết:
– Không! Hoàn toàn không!
– Nếu không, vậy tại sao nàng nhìn hắn ta rất nhiều lần trong bữa tiệc?
– Chỉ… Chỉ nhìn ngài ấy có hai lần.
– 2 lần?
– Vâng.
– Tại sao nàng lại nhìn hắn tận hai lần?
– … Lần đầu tiên là do thần thiếp cảm thấy ngài ấy có chút quen thuộc. Nhưng chỉ khi nhìn lại lần thứ hai thiếp mới chắc chắn rằng ngài ấy là Tướng quân Tạ Tử Hành.
– …
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn chằm chằm vào Liêu Thanh Thanh, lại hỏi:
– Tại sao hắn ta liên tục nhìn nàng?
Liêu Thanh Thanh vô thức đáp:
– Người phải hỏi ngài ấy về chuyện này chứ?
– Hửm?
Giọng điệu của Hoàng thượng Cảnh Lễ hơi cao hơn ở cuối.
Cảm thấy một sự không hài lòng của người trị vì đất nước, Liêu Thanh Thanh đáp lại với tinh thần hợp tác:
– Thần thiếp nghĩ ngài ấy muốn chúc điều tốt lành.
– Chúc cái gì tốt lành?
– Ngài ấy chắc muốn chúc thần thiếp điều tốt lành khi vào cung. Thần thiếp chúc ngài ấy thắng lợi và danh tiếng.
– Vậy mà nàng nói nàng không có quan hệ tốt với hắn ta?
…
– Thật sự không có quan hệ gì.
– Không có sao?
Liêu Thanh Thanh im lặng một lát rồi nói:
– Nếu phải nói là có thì quả thực là có một ít.
– Loại quan hệ gì?
– Chính là mối quan hệ giữa thần thiếp và Tạ Tướng quân khi đi xem mắt trước đây.
Khuôn mặt vốn đang vô cảm của Hoàng thượng Cảnh Lễ cuối cùng cũng biến đổi. Chàng nhìn Liêu Thanh Thanh với vẻ kinh ngạc hỏi:
– Nàng còn đi xem mắt với Tạ Tướng quân?
– Ừm.
– Nàng đã đi xem mắt với bao nhiêu người rồi?
Hoàng thượng Cảnh Lễ vừa trấn tĩnh bản thân vừa hỏi.
Khi Liêu Thanh Thanh cuối cùng cũng nhận ra một sự thay đổi lớn trong biểu cảm của Hoàng thượng Cảnh Lễ, cô đáp:
– Chỉ… Chỉ xem mắt với mỗi Tạ Tướng quân thôi ạ.
– Vậy người mà nàng đang nói đến là Tạ Tướng quân sao?
– Ừm.
– Vậy sao nàng không nói sớm?
Liêu Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp:
– Hoàng thượng cũng không hỏi thiếp.
– Nếu Trẫm không hỏi nàng, có phải nàng sẽ không nói gì không?
– Ý của thần thiếp không phải như thế.
Liêu Thanh Thanh thành thật nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ, nói:
– Thần thiếp đã định thú nhận với Hoàng thượng. Nếu không thì khi Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi nói với Hoàng thượng, nội dung của câu chuyện này sẽ khác. Nếu điều đó xảy ra, thần thiếp sẽ có tội.
– Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi đều biết chuyện này?
– Ừm.
Liêu Thanh Thanh gật đầu.
– Vậy là chỉ có mình Trẫm là không biết gì.
– ???
Sao cứ có cảm giác Hoàng thượng Cảnh Lễ hơi vô lý và có chút trẻ con hơn là tính khí thất thường vậy nhỉ?
– Không phải sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ hỏi lại.
Liêu Thanh Thanh đáp:
– Lương Quý phi và những người khác cũng không biết.
– Nàng đang nói về cái gì?
Hoàng thượng Cảnh Lễ hơi nâng tông giọng.
– ???
Cô thật sự không hiểu Hoàng thượng Cảnh Lễ đang biểu lộ sự bất mãn vì cái gì. Cô không có khả năng can thiệp vào nó.
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng đứng thẳng lưng, cúi đầu.
Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Chàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chàng không thể hiểu chàng đang không vui vì chuyện gì. Toàn bộ tâm trí chàng bị bao phủ bởi nụ cười dịu dàng của Liêu Thanh Thanh dành cho Tạ Dịch.
Tươi tắn và sống động.
Nàng ấy chưa từng cười với chàng như thế trước đây. Hiện giờ, chàng đang nhìn thẳng vào một Liêu Thanh Thanh ngoan ngoãn. Cơn giận của chàng không những không tiêu tan mà còn bùng lên.
Chàng đột nhiên đứng dậy.
Liêu Thanh Thanh nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ liếc nhìn Liêu Thanh Thanh một cách khó chịu, rồi nhấc chân bỏ đi.
– Bệ Hạ.
Liêu Thanh Thah ngay lập tức quay người lớn tiếng gọi.
– Trẫm muốn về thư phòng xem sổ sách.
Bước chân của Hoàng thượng Cảnh Lễ không dừng lại và chàng bỏ đi một cách tự nhiên và không kiêng dè.
Liêu Thanh Thanh muốn nói:
– Bệ Hạ, ngài để quên miếng ngọc bội ở đây.
Nhưng Hoàng thượng đã cùng Phúc Sinh rời Lê Thanh Các. Cũng không hay nếu cô cứ mãi quấy rầy và đuổi theo chàng được.
Vì thế cô quay lại chiếc ghế dựa của mình nghỉ ngơi.
Hà Nương tiến lại hỏi:
– Nương Nương, Hoàng thượng hình như tức giận rồi.
– Hình như vậy.
Liêu Thanh Thanh gật gật đầu. Thực ra, cô cũng không chắc.
– Nương nương đáng lẽ không nên làm Hoàng thượng tức giận.
– Em còn không biết Hoàng thượng cũng thường hay tức giận hay sao?
Một câu của cô khiến Hà Hương á khẩu. Bọn họ vốn dĩ không biết tính cách Hoàng thượng như thế nào. Thực ra bây giờ bọn họ cũng không biết.
Tuy nhiên, gần đây gần như ngày nào Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng tới Lê Thanh Các.
Cô và các gia nhân khác đã hầu hạ một thời gian dài và nhận thấy rằng Hoàng thượng Cảnh Lễ thậm chí còn khó hiểu hơn tin đồn.
Về mặt giận dữ, thật khó để nói hết.
Hà Hương lại trở nên lo lắng.
Thấy Hà Hương cau mày, Liêu Thanh Thanh cũng không muốn nói thêm gì. Cô thấy hơi buồn ngủ nên bảo Hà Hương:
– Em đã chuẩn bị nước nóng chưa?
– Thưa Nương nương, nô tỳ đã chuẩn bị xong.
– Vậy đưa ta đi tắm thôi.
– Vậy còn Hoàng thượng…
– Ngày mai ta sẽ đi tạ lỗi.
– Vâng.
Hà Hương cảm thấy nếu nương nương nhà cô sẵn sàng hạ thấp bản thân, Bệ Hạ nhất định sẽ lại sủng ái nương nương nhà cô.
Liêu Thanh Thanh cũng nghĩ thế.
Cô tắm xong liền cảm thấy thư thái, nằm xuống chiếc giường mềm mại. Cô cảm thấy cuộc đời thật đẹp, và trong chốc lát đã ngủ mất. Khi cô tỉnh dậy, trời đã rạng sáng, cô hỏi Hà Hương về Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Hoàng thượng đã không đến đây.
Hà Hương đáp.
Gần đây, Hoàng thượng Cảnh Lễ bận bịu công việc triều chính nên cũng không đến mỗi ngày như trước.
Cô gật gật đầu không nói gì. Cô rời giường, làm vệ sinh cá nhân. Sau đó cô đến Cung Linh Hoa thỉnh an Lương Quý phi.
Khi cô tới Cung Linh Hoa, cô phát hiện ra rằng bầu không khí ở đây nặng nề hơn trước đó. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô vẫn luôn yên lặng và lắng nghe Lương Quý phi nói chuyện về cuộc sống hàng ngày.
Lần này, Lương Quý phi lại bảo các tỷ muội khác hầu hạ Hoàng thượng Cảnh Lễ bằng cả trái tim. Nếu không thì họ sẽ bị phạt và không ai có thể nhận tội thay.
???
Điều này có phải cho thấy cô không hầu hạ tốt cho Hoàng thượng Cảnh Lễ?
Liêu Thanh Thanh cảm thấy có chút tội lỗi và càng yên lặng hơn trong Cung Linh Hoa.
Sau khi thỉnh an xong, cô còn tưởng rằng Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi sẽ tìm cơ hội để khinh bỉ cô.
Đến cuối cùng, Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi cũng không xuất hiện.
Cô không khỏi nhìn xung quanh.
Đến bây giờ cô mới nhận ra Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi không xuất hiện. Cô nghi ngờ hỏi Hà Hương:
– Hà Hương, em có nhìn thấy Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi đâu không?
– Nô tỳ cũng không thấy bọn họ.
– Họ đi đâu rồi?
– Nô tỳ sẽ đi hỏi thăm.
Liêu Thanh Thanh gật đầu và cùng các gia nhân khác quay về Lê Thanh Các. Không lâu sau, Hà Hương chạy về và hổn hển nói:
– Nương nương, có vài chuyện đã xảy ra với Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi rồi.
– Chuyện gì?
– Họ lại bị giáng chức.
– Ai giáng chức họ?
—–
(1) Bản gốc: 绿 (lǜ): Đây là một từ lóng trong tiếng Trung chỉ việc “cắm sừng”, ngoại tình