Chương 17: “Heh” là sao?
Hà Hương đáp:
– Chính Hoàng thượng đã giáng chức họ.
– Họ bị giáng chức khi nào?
Liêu Thanh Thanh không biết gì về chuyện này.
Chẳng phải gần đây hai người bọn họ đều khá ngoan ngoãn sao?
Hà Hương đáp:
– Là tối qua.
– Tại sao? Họ đã làm gì sai sao?
Liêu Thanh Thanh tò mò hỏi lại.
– Nô tỳ nghe nói họ lại hành xử một cách khiếm nhã trước mặt Hoàng thượng.
– Lại hành xử không phải phép trước mặt Hoàng thượng ư?
Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi đã hai lần bị giáng chức vì lý do này rồi. Tại sao bọn họ lại hành xử không phải phép trước mặt Hoàng thượng nữa vậy?
Họ chưa rút ra được bài học nào sao?
Hà Hương gật đầu nói:
– Là bởi vì bọn họ lại thất lễ trước mặt Hoàng thượng. Vì thế Hoàng thượng đã giáng chức cả hai bọn họ xuống làm Quý nhân.
– Bọn họ bị giáng xuống làm Quý nhân? Đến mức đó ư?
– Vâng.
Liêu Thanh Thanh lo lắng hỏi:
– Lý do chính xác là gì?
Khi đó Hà Hương mới nói:
– Nô tỳ nghe nói sau khi Hoàng thượng rời Lê Thanh Các vào tối qua, ngài ấy không quay về thư phòng. Không biết vì lý do gì, ngài ấy trực tiếp đến chỗ Liêu Thục cơ. Không ai đoán trước được rằng Tưởng Phương nghi cũng đang ở đó. Nương nương, người đoán xem bọn họ lúc đó đang làm gì?
– Bọn họ lúc đó đang làm gì?
– Bọn họ đang nói về các phi tần trong hậu cung.
Kể từ khi Liêu Thanh Thanh vào cung, cô luôn đối xử tốt với Hà Hương. Chính là gần đây, khi Liêu Thanh Thanh còn đối xử tốt hơn với Hà Hương. Thời gian qua đi, quan hệ giữa vị nương nương này với người hầu đã vượt quá sự thân thiết thông thường. Họ có thể thoải mái thảo luận những câu chuyện phiếm.
– Sao thế?
Liêu Thanh Thanh hỏi lại.
– Nô tỳ không giấu gì nương nương, nô tỳ nghe nói bọn họ lên kế hoạch xuyên tạc một câu chuyện. Lúc đó, Hoàng thượng đã rất giận dữ khi nghe thấy.
Thông tin này là do Hà Hương mua chuộc nô tỳ trong cung của Liêu Quý nhân một lượng bạc để kể lại, vì thế nó rất đáng tin cậy.
– Và sau đó bọn họ bị giáng chức?
– Đó không phải tất cả. Nô tỳ nghe nói bọn họ cũng không ngờ sẽ gặp được Hoàng thượng. Bọn họ đều sợ hãi đến mức quên phải thỉnh an và thậm chí không nói được lời nào. Hoàng thượng cảm thấy bọn họ, thân là phi tần hậu cung, lại hành xử không chút phép tắc và đã giáng xuống là Quý nhân.
– Hết rồi ư?
– Còn nữa.
– Còn nữa?
– Hoàng thượng phạt bọn họ đóng cửa sám hối trong sáu tháng và cấm ra ngoài trong ba tháng. Nếu bọn họ còn dám nói lung tung những lời dại dột thì nhà họ Liêu và Tưởng sẽ phải chịu phạt cùng.
– Khiến cho nhà họ Liêu và Tưởng chịu phạt cùng?
– Chính xác, những người trong gia đình họ cũng sẽ phải chịu chung hình phạt.
Liêu Thanh Thanh không thể không biểu lộ cảm xúc mà nói:
– Lúc này, hình phạt này thật sự rất nghiêm trọng.
– Đúng thế. Liêu Quý nhân và Tưởng Phương nghi cũng sợ đến nỗi phát bệnh luôn.
– Bọn họ ốm thật hay giả vờ vậy?
Dường như Liêu Quý nhân và Tưởng Quý nhân đều khá giỏi diễn.
– Là ốm thật. Bọn họ sốt cao phải mời ngự y vào khám.
– Haiz!
Liêu Thanh Thanh thở ra một hơi.
– Nương nương, người đang đồng cảm với bọn họ sao?
– Không phải.
– Vậy Nương nương thở dài cái gì?
– Chỉ thấy tiếc vì ta còn chưa làm gì.
– Làm gì là làm gì ạ?
Liêu Thanh Thanh làm rối trí Hà Hương bằng một câu nói:
– À, không có gì.
Cô lại không thể làm gì khác ngoài thở dài.
Haiz!
Cô đã nghĩ đến việc thương lượng với Liêu Quý nhân và Tưởng Quý nhân để khoe các mánh khóe mà cô đã học được từ các màn kịch mưu mô trong chốn hậu cung.
Đến cuối cùng, Hoàng thượng Cảnh Lễ lại giải quyết trước.
Tốt thôi!
Tiết kiệm giúp cô chút sức lực.
Hơn nữa, Hoàng thượng Cảnh Lễ là lần đầu tiên giải quyết chuyện này vì thế Liêu Quý nhân và Tưởng Quý nhân cũng không dám có đòi hỏi điên rồ nào khác. Dường như so với cách của cô thì hữu hiệu hơn hẳn.
Nhất thời, hai người bọn họ sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào khác.
Cân nhắc đến những chuyện xảy ra sau đó…
Cô chắc chắn sẽ phải chú ý hơn về việc này trong tương lai.
Bây giờ cô tốt nhất nên đi ăn một bữa. Cô đói lắm rồi.
Cô quay người đi rửa tay và rồi bắt đầu thưởng thức một bữa sáng giàu dinh dưỡng.
Sau bữa sáng, cô không trở về đọc sách mà đi dọn dẹp vườn rau xanh của mình.
Kể từ khi cô nói với Hoàng thượng Cảnh Lễ về việc trồng rau của mình, cô ngày càng cảm thấy yêu thích công việc này. Khi cô nhàn rỗi, cô sẽ hái đủ các loại rau và hoa, đem chúng đến nơi cao ráo và tích trữ chúng.
Việc này thật thú vị!
Nhưng Hà Hương thì không thể chịu được việc này lâu hơn nên nhẹ giọng nói:
– Nương nương, không phải người nói hôm nay sẽ đi thỉnh tội với Hoàng thượng sao ạ?
Lúc đó Liêu Thanh Than mới nhớ ra:
– Ồ, đúng rồi. Đúng là tối qua ta đã nói vậy.
Hà Hương đáp:
– Vâng.
Liêu Thanh Thanh quay đầu hỏi:
– Bây giờ Hoàng thượng đang ở đâu?
– Chắc ngài ấy đang trong thư phòng.
– Ồ, tốt rồi. Ta xới nốt chỗ đất này rồi sẽ đi gặp Hoàng thượng.
– Vâng. Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ít bánh trái cho Hoàng thượng.
– Đi đi.
Sau nửa thời canh (một tiếng đồng hồ), Liêu Thanh Thanh mang bánh ngọt đến thư phòng.
Trước khi cô đến thư phòng, cô thấy Lý Uyển nghi đi ra từ trong phòng. Cô ấy cũng cầm một hộp thức ăn trong tay nhưng đôi mắt thì đỏ hoe.
Chắc cô ấy không muốn ai thấy dáng vẻ bây giờ của mình nhỉ?
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng đẩy Hà Hương trốn vào sau một gốc cây. Cô quan sát thấy Lý Uyển nghi rời đi với người hầu và có hai thái giám đi cùng.
Từ những gì mà thái giám nói, cô nghe thấy Lý Uyển nghi đã mang đồ ăn tới cho Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Không biết Hoàng thượng Cảnh Lễ bị mất dây thần kinh nào mà đột nhiên quát mắng Lý Uyển nghi.
Lý Uyển nghi bị đuổi ra ngoài.
Lúc này, bầu không khí quanh thư phòng rất ảm đạm.
Cực kỳ nghiêm trọng.
Liêu Thanh Thanh nhìn giỏ đồ ăn trong tay mình rồi nói với Hà Hương:
– Hà Hương, chúng ta đừng vào nữa.
Hà Hương cũng sợ hãi và ngay lập tức gật đầu.
Sau đó hai người cùng về Lê Thanh Các.
Trong thư phòng, Hoàng thượng Cảnh Lễ đang đọc sách. Tâm trạng chàng đang cực kỳ tệ. Lý Uyển nghi đem đồ ăn đến và liên tục nói chuyện ngay cả khi đã đặt giỏ đồ ăn xuống.
Cô ta không như Hi Tần, rất yên lặng và thư thái.
Lý Uyển nghi lấy ra một tô gì đó và đưa cho chàng. Chàng lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta.
Lý Uyển nghi sợ hãi run tay và làm tô thức ăn đổ lên bàn.
Chàng có thể không tức giận sao?
Lúc này, chàng thật sự rất tức giận. Chàng không lật một trang nào của quyển sách trong tay.
Thấy vậy, Phúc Sinh lên tiếng:
– Bệ Hạ, đã đến giờ trưa rồi. Chúng ta có đến Lê Thanh Các dùng bữa trưa không ạ?
Hoàng thượng Cảnh Lễ không vui liếc nhìn Phúc Sinh.
Phúc Sinh nhanh chóng cúi gằm mặt.
– Ta nói sẽ đến Lê Thanh Các dùng bữa lúc nào?
– Thỉnh Bệ Hạ thứ tội. Nô tài lỡ miệng.
Gương mặt Hoàng thượng Cảnh Lễ giãn ra, hỏi:
– Hi Tần giờ này đang làm gì?
Phúc Sinh khôn ngoan đáp:
– Nô tài sẽ đi hỏi thăm.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không nói gì.
Phúc Sinh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong một lát, y hổn hển quay lại bẩm báo:
– Bẩm Bệ Hạ, Hi Tần đang dùng bữa ạ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ ngẩng đầu hỏi:
– Nàng ấy ăn nhiều không?
– ???
Câu hỏi kiểu gì đây?
Phúc Sinh không biết nên trả lời là “nhiều” hay “ít”, vì thế y chỉ đơn giản nói:
– Theo thần thấy, Hi Tần ăn nhiều ít như bình thường ạ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ phát ra âm thanh:
– Heh~
Heh?
“Heh” là sao?
Phúc Sinh dè dặt ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.