Chương 4: Kể từ bây giờ, nàng phải ở gần ta như thế này.
Liêu Thanh Thanh thật sự muốn đáp rằng ta không cần biết ngài nghĩ gì, ta chỉ cần biết ta nghĩ như thế nào. Nhưng cô không dám.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng hoàn toàn chỉ là ngủ. Được thôi, vậy cô sẽ tuân lệnh.
– Bệ hạ, người đoán đúng rồi. Đúng là thần thiếp đang buồn ngủ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật đầu hài lòng. Chàng lên giường nằm trước.
Liêu Thanh Thanh nghiến răng trong lòng. Cô chỉ có thể chậm chạp trèo lên giường và ngủ bên cạnh Hoàng thượng Cảnh Lễ. Hương thơm thoang thoảng bay vào mũi chàng. Đầu Hoàng thượng lập tức thư giãn. Ừm. Rất đúng ý trẫm. Hoàng thượng Cảnh Lễ nhắm mắt hài lòng.
Nhưng Liêu Thanh Thanh thì không hề thoải mái!
Lúc này mặt trời chói chang như muốn thiêu đốt cả trái đất. Mặc dù Lê Thanh Các có băng làm mát không khí nhưng Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn nóng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ ép cô nằm sát vào góc tường chỗ mà hơi mát của băng tuyết không thể phả tới.
Cô nóng đến mức muốn đá Hoàng thượng xuống giường nhưng điều này là quá khó với cô.
Thứ nhất, cô không đủ sức để đá một nam nhân cao to như này. Hai là cuộc sống của cô sẽ không an toàn nếu cô thật sự đá ngài ấy. Rốt cuộc thì cô vẫn không thể chịu được nóng, thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đã ngủ say, cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi qua Hoàng thượng và đeo giày vào. Cô không dám gọi Hà Hương vì sợ làm phiền giấc ngủ của Hoàng thượng. Cô nhẹ nhàng rời phòng ngủ và gọi Hà Hương lấy chiếc quạt đoàn phiến in hình non nước lại. Cô vừa quạt vừa đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng cô đã thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ ngồi trên giường, tay day day ấn đường với một vẻ mặt vô cùng tức giận, bất mãn hỏi:
– Nàng đã đi đâu vậy?
Liêu Thanh Thanh thành thật trả lời:
– Thiếp ra ngoài một chút.
– Ai cho phép nàng ra ngoài?
– ???
Ngươi chắc chắn điên rồi! Còn khó chịu về chuyện này nữa chứ!
– Lại đây ngủ tiếp.
– …
Đúng là kẻ điên!
Hoàng thượng Cảnh Lễ lại nằm xuống.
Liêu Thanh Thanh cũng lại nằm xuống. Cô cầm quạt phe phẩy cho một mình cô. Tiếng quạt gió phần phật làm vị Hoàng thượng khó chiều này khó chịu. Chàng quay đầu nhìn Liêu Thanh Thanh.
– Quạt của nàng…
– Thiếp nóng.
Liêu Thanh Thanh thực sự rất xinh đẹp. Nhưng mà cô cũng giống như chính Liêu Thanh Thanh trước đây. Cô không có tham vọng cao xa, cũng không tranh giành Hoàng thượng với các phi tần khác. Chỉ cần có đồ ăn thức uống và sách đọc mỗi ngày là cô vui rồi.
Vì thế mà Liêu Thanh Thanh luôn ở địa vị thấp kém và hiếm khi nói chuyện. Khác với những phi tần khác, cô ăn mặc không quá cầu kỳ. Cấp bậc của cô cũng thấp nên đương nhiên không có nhiều bổng lộc.
Lúc này cô không có lớp trang điểm nào. Làn da trắng sáng, đôi má hồng lên vì nóng, đôi mắt ngấn nước như thể đang nói “Ta nóng” vừa có vẻ đau khổ mà nũng nịu, nhẹ nhàng, khiến chàng có một cảm giác hoàn toàn tự nhiên là cô gái này thật xinh đẹp và làm chàng cảm động. Một tình cảm khác lạ đã khẽ chạm vào tim chàng.
Trái tim Hoàng thượng khẽ rung. Làm sao ta có thể nói những lời nhẫn tâm với nàng ấy đây?
– Sao nàng lại thấy nóng?
– ???
Tên này quá không hiểu chính mình rồi. Cô bị hắn, 1 người nóng từ đầu đến chân, ép vào góc giường thì sao cô không nóng được cơ chứ?
Một điều gì đó không thể giải thích đã chạm vào trái tim chàng.
– Nàng quạt tiếp đi.
– ???
Hắn kiểu gì vậy? Nếu tên này sinh ra không phải là Hoàng thượng chắc chắn sẽ ế vợ cả đời! Sẽ không có nữ nhân nào thích hắn được!
Hoàng thượng Cảnh Lễ lại nhắm mắt. Liêu Thanh Thanh tiếp tục quạt. Cứ như vậy cô không khỏi mơ màng rồi ngủ thiếp đi luôn. Đến khi cô tỉnh thì Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng tỉnh.
Hoàng thượng ngồi dậy và bắt đầu mặc y phục.
Liêu Thanh Thanh vẫn tự ý thức được mình là vợ vua. Cô rời giường, tiến lên phía trước mặc đồ cho Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đã quen với việc được người khác hầu hạ. Chàng ngay lập tức buông tay xuống, vô tình ngón tay chàng quệt phải mu bàn tay của Liêu Thanh Thanh. Trong một khoảnh khắc, thần trí chàng sảng khoái lạ thường.
Chàng ngạc nhiên nhìn Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh cài khuy áo cho chàng rồi nói:
– Bệ hạ, đã xong rồi ạ.
Khoảnh khắc cô nâng mắt nhìn vào đôi mắt của Hoàng thượng Cảnh Lễ, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, khiến tim cô đập loạn một nhịp. Ánh mắt này là sao? Hắn sẽ không điên đến mức nghĩ rằng cô đã làm thật tệ hại và sẽ trách phạt cô đấy chứ?
Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ về điều này thì Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên thốt ra một tiếng “Ừm” rồi quay người rời đi.
Đi luôn sao? Hắn cứ thế quay người rời đi ư? Ánh mắt khó hiểu nhìn cô lúc vừa đây là sao?
Liêu Thanh Thanh không thể hiểu được suy nghĩ của vị vua tính khí thất thường này.
Thật khó đoán!
Cô chỉ đơn giản là không muốn đoán nữa. Giờ đây cô đang rất nóng, cô nhanh chóng gọi Hà Hương mang dưa hấu mát lạnh đến và ăn liền một lúc 2 miếng to.
Cuối cùng cô cũng thấy dễ chịu rồi. Khi cô còn đang thầm tức giận trong lòng việc Hoàng thượng Cảnh Lễ đến làm phiền giấc ngủ trưa của cô thì bổng lộc của Hoàng thượng đã đến.
Nào là khăn trải giường dệt màu xanh ngọc bích, quạt ngà voi thêu hoa lá, nào là quân (1) lư hương bằng sứ, v.v. Một hàng dài bổng lộc cao quý khiến cho cả Lê Thanh Các ngập tràn niềm vui sướng. Nhưng Liêu Thanh Thanh thì không quá để tâm đến những bổng lộc này.
Những món đồ này gọi là bổng lộc nhưng thực ra chúng đều được ghi vào sổ sách. Cô không thể ăn hay uống hay quy đổi chúng ra tiền được. Sẽ thiết thực và tốt hơn nêu trực tiếp thưởng ngân lượng hay đồ ăn.
Liêu Thanh Thanh cho người đem cất những món đồ giá trị này đi rồi tiếp tục nằm ườn trên ghế đọc truyện.
Đây chính là cuộc sống cá muối (2) mà cô muốn.
Nhớ lại lúc mới vào cung, Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng đã đến chốn hậu cung nhiều lần. Hoàng thượng thường sẽ ngủ với một người khác nhau trong hậu cung mỗi đêm và sẽ chỉ ngủ đêm duy nhất, không hề lặp lại. Có thể do cô mới trọng sinh đến đây nên cô được thị tẩm nhiều hơn nửa ngày so với những người khác. Nhưng hết nửa ngày rồi sẽ không có lần sau nữa. Như vậy thì những nữ nhân khác trong hậu cung sẽ không để mắt tới cô, cô có thể tiếp tục cuộc sống cá muối mình mong muốn.
Nhưng ai ngờ được Hoàng thượng Cảnh Lễ đêm nay lại đến.
Đậu xanh rau má! (3)
Liêu Thanh Thanh chết lặng khi thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đang tiến lại phía mình. Cô thật sự muốn nói “Bệ hạ, tổ tông của ta, ngài thích điều gì ở ta? Ta sẽ thay đổi tất cả, được chứ?” Không gì có thể sánh với nỗi sầu trong lòng cô lúc này.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không thèm để ý tới cô và ngồi xuống bàn lần nữa. Hà Hương vội vã tiến lên rót trà. Lần này Hoàng thượng không từ chối nữa.
Chàng “ngủ” cả chiều với Liêu Thanh Thanh nên giờ đầu chàng không đau nữa. Tâm trạng chàng đang rất tốt. Nhấp một ngụm trà, chàng thản nhiên hỏi:
– Liêu Dung hoa đang làm gì vậy?
– Đọc sách
Liêu Thanh Thanh vô thức trả lời.
– Ồ, sách gì?
– Người vợ trẻ của anh nông dân.
– ???
– Ah, một số ghi chép của vùng này về Triều nhà Ngụy.
Liêu Thanh Thanh vội vàng sửa lại.
Hoàng thượng Cảnh Lễ liếc mắt sang chỗ cái ghế mà Liêu Thanh Thanh vừa nằm và thấy rõ ràng tên truyện – <Người vợ trẻ của anh nông dân>. Khóe miệng chàng giật giật nhìn vào Liêu Thanh Thanh.
Tim Liêu Thanh Thanh vô cùng căng thẳng. Cô nhanh chóng tiến lên cười nói:
– Bệ hạ, thần thiếp sẽ rót trà cho người.
Khuôn mặt Hoàng thượng Cảnh Lễ tràn đầy sự không hài lòng. Chàng đã đọc một ngàn chữ khi chỉ mới lên ba. Năm tuổi đã học nghệ thuật quân sự. Bảy tuổi đã đưa ra những chiến lược xuất sắc. Mười ba tuổi lên ngôi. Tất cả những gì chàng nghĩ về đều là vấn đề quốc gia, thật sự nghiêm túc và cẩn trọng.
Lương Quý phi, Đức phi, hay những người khác mà chàng để mắt đều là con gái nhà quan, nhà quý tộc, đó mới là hình mẫu về một nữ nhân trong thâm tâm chàng.
Ai lại đọc thể loại truyện này chứ?
Liêu Thanh Thanh bước đến gần khiến Hoàng thượng cảm thấy như có một mùi hương mùa hè tươi mát bao trùm lấy chàng. Cả người chàng từ trong ra ngoài cảm thấy thư thái vô cùng và chỉ muốn giữ chặt cảm giác này. Chàng không còn cách nào khác liền tiến tới nắm lấy bàn tay của Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh sững sờ.
Cảm giác này thật tuyệt vời. Từng chân tóc của chàng đều vô cùng thoải mái. Hoàng thượng Cảnh Lễ rất muốn cái cảm giác này. Chàng nhìn thẳng vào Liêu Thanh Thanh:
– Từ nay trở đi, nàng phải ở gần ta như thế này, hiểu không?
Khuôn mặt Liêu Thanh Thanh ngạc nhiên tột độ.
– Có vấn đề gì sao?
Liêu Thanh Thanh ngây người hỏi:
– Bệ hạ, có phải người cũng đọc “Người vợ trẻ của anh nông dân” không?
– ???
Tác giả có vài lời muốn nói:
Thanh Thanh: Hoàng thượng đã nói những lời thoại y như trong cuốn sách đó!
—–
(1) đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 1 quân = 30 cân
(2) phép ẩn dụ để nói về việc “lười vận động”, “không muốn làm gì”
(3) Bản gốc: 草! 是一种植物 (cǎo/ cào! Shì yī zhǒng zhí wù): Nghĩa đen 草 là cỏ. Ngoài ra nó đồng âm với từ “fuck” (肏/ 操 [cào]). Câu này thường được dùng khi muốn chửi thề nhưng không muốn quá khiếm nhã.