Chương 5: Đừng ngần ngại, mau đến quyến rũ ngài ấy đi!
– Những lời đó đều được nói trong sách.
Hoàng thượng Cảnh Lễ bày vẻ mặt khó hiểu.
– Ta sẽ cho người xem nếu người không tin.
Hoàng thượng Cảnh Lễ buông tay để Liêu Thanh Thanh đi.
Liêu Thanh Thanh bước lại chỗ ghế dài, cầm quyển truyện “Người vợ trẻ của anh nông dân” đến. Nàng nhanh chóng lật lật vài trang, chỉ vào một đoạn và nói với Hoàng thượng:
– Bệ hạ người nhìn xem.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn rõ ràng dòng chữ viết ngay ngắn: Như Hoa, từ nay, nàng phải ở bên ta như vậy, hiểu không?
Khóe miệng Hoàng thượng giật giật.
– Đúng nguyên văn luôn.
– Thật nhảm nhí!
Hoàng thượng với tay giật quyển sách từ tay Liêu Thanh Thanh và ném lên ghế “phập” một tiếng. Chàng đang nói rất nghiêm túc mà cuốn sách làm nó trở nên thật nực cười. Điều này khiến chàng rất khó chịu. Mặt chàng lập tức tối sầm lại khiến những người khác trong phòng nhanh chóng quỳ gối khiếp sợ.
Liêu Thanh Thanh biết tính khí thất thường của vị hoàng thượng này nên vội vã cúi đầu:
– Bệ hạ, người bình tĩnh đã.
Trong thâm tâm cô biết, mặc dù Hoàng thượng Cảnh Lễ hay nóng tính nhưng ngài không phải người không biết lý lẽ và cũng không vô duyên vô cớ phạt ai.
Giờ Hoàng thượng đang nóng giận, ngài ấy sẽ đứng dậy phất áo rời đi và đến chỗ các phi tần khác. Như thế thì các phi tần khác sẽ không chú ý đến cô nữa. Và cô có thể trở thành con cá muối lần nữa.
Nhưng cô chỉ đúng một nửa. Hoàng thượng Cảnh Lễ quả thực đang tức giận, nhưng chàng không rời đi mà lại ung dung ngồi xuống bàn:
– Mang đồ ăn lên!
– ???
Ngài vẫn dùng bữa ở đây ư?
Không chỉ dùng bữa, Hoàng thượng Cảnh Lễ còn ở đây phê duyệt tấu chương. Làm xong lại ngủ trên giường của Liêu Thanh Thanh. Mỗi khi mặt Hoàng thượng biểu lộ sự căng thẳng, Liêu Thanh Thanh lại buộc phải hầu hạ chàng. Nhưng Hoàng thượng cũng không quên nhắc cô nghỉ ngơi.
Nam nhân này quá khó hiểu.
Liêu Thanh Thanh thật sự không thể hiểu nổi Hoàng thượng. Kể cả sau khi nằm lên giường cô cũng không thấy hành động của nam nhân nào từ Hoàng thượng Cảnh Lễ. Hai người bọn họ thực sự chỉ ngủ thôi. May mà bây giờ là mùa hè. Cô và Hoàng thượng Cảnh Lễ chỉ mặc quần áo lụa mỏng nên không bị nghi ngờ. Cô hơi liếc sang người Hoàng thượng và nhìn xuống phía dưới bụng khoảng ba tấc (1).
Hừm, nó thật bằng phẳng.
Dường như Hoàng thượng Cảnh Lễ thực sự nghĩ cô là người trung thực và kín tiếng, lại không có bối cảnh gia đình phức tạp, không có quan hệ với các thế lực khác trong triều nên Hoàng thượng đã chọn cô để che mắt thiên hạ.
Cô thật sự xui tám đời. Lần này lại “ngủ” với Hoàng thượng nữa. Ngày mai cô đi thỉnh an Lương Quý phi chắc chắn sẽ phải đối mặt với những ánh mắt soi mói của các phi tần khác. Có khi vài người sắp bắt đầu gây khó dễ cho cô. Thật là đáng lo mà.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Hoàng thượng Cảnh Lễ đã lên triều rồi. Cô tắm rửa thay quần áo như bình thường và đi tới thỉnh an Lương Quý phi.
Hoàng thượng Cảnh Lễ chưa phong Hậu cho ai nên người đứng đầu hậu cung hiện giờ tạm thời là Lương Quý phi, sau đó là Đức phi và Hiền phi. Vậy nên, mỗi ngày cô và các phi tần khác sẽ tới thỉnh an ở Cung Linh Hoa.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả các phi tần, những người mà trước đây chưa bao giờ để mắt tới cô.
Tất cả là nhờ sự sủng ái của Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Những ngày tháng sống như cá muối của cô sẽ sớm không còn nữa. Cô chỉ đành nở một nụ cười chào tất cả các tỉ muội rồi sau đó yên lặng ngồi vào chỗ của mình. Cô muốn nghe các phi tần nói chuyện về các lễ hội, hay việc kiếm được trang sức quý hay chuyện về thơ ca để tiếp thu thêm kiến thức.
Nhưng các phi tần dường như không muốn nói về những thứ đó. Tất cả các chủ đề đều xoay quanh cô, họ đều tán thưởng cô. Nào là xinh đẹp rạng rỡ như hoa, nào là thông minh hơn người, nào là dịu dàng, chu đáo, nào là đã chiếm được trái tim Hoàng thượng…
Nghe được những lời này cô thật sự muốn trả Hoàng thượng lại cho họ. Cô cũng không muốn Hoàng thượng Cảnh Lễ cứ liên tục đến chỗ cô.
Khi có Lương Quý phi, Đức phi và Hiền phi ở đó thì tất cả các phi tần đều có chút dè chừng trong lời nói. Trong khi Lương Quý phi đã thưởng cho Liêu Thanh Thanh vài món đồ vì đã hầu hạ Hoàng thượng Cảnh Lễ thì những phi tần khác vẫn luôn miệng tán thưởng cô.
Sau khi cô rời Cung Linh Hoa thì các phi tần mới lộ rõ bản chất thật, nhất là Tưởng Phương nghi và Liêu Tiệp dư.
Trong hai người này, một người là bạn tốt nhất của Liêu Thanh Thanh trước kia, một người là chị họ lớn lên cùng cô ấy. Ba người họ nhập cung cùng nhau và mối quan hệ của họ được cho là khá tốt đẹp. Nhưng chỉ là bề ngoài. Sau này thì cái “tốt đẹp bên ngoài” đó cũng chẳng còn nữa vì Liêu Thanh Thanh trước đây có một lần nhặt được một mặt dây chuyền ngọc bích trong vườn thượng uyển. Sau khi Tưởng Phương nghi và Liêu Tiệp dư nhìn thấy, nhận ra là đồ của Hoàng thượng Cảnh Lễ liền cướp lấy từ cô và đem trả cho Hoàng thượng, nói rằng là do bọn họ nhặt được, không hề nhắc đến Liêu Thanh Thanh cô.
Hoàng thượng Cảnh Lễ là một người thưởng phạt công tâm nên liền sắc phong Tưởng Phương nghi và Liêu Tiệp dư lên vị trí cao hơn. Trong khi đó Liêu Thanh Thanh cô vẫn chỉ là một Lương nghi bé nhỏ. Liêu Thanh Thanh của trước kia thì không quan tâm điều này nhưng cô thì có.
Tình tỉ muội gì chứ? Thật nhảm nhí!
Cô không muốn để ý tới những loại nữ nhân khẩu phật tâm xà như này nên chỉ lịch sự nói qua lại vài lời rồi quay người về Lê Thanh Các.
Mới về đến Lê Thanh Các cô đã thấy trời mát mẻ hơn một chút, rất thoải mái. Cô liền cầm cuốn truyện lên vừa đọc vừa nhấm nháp hạt dưa mà Hà Hương đã bóc sẵn. Cô quyết định đọc thêm vài câu chuyện dân gian nữa, rồi đọc vài cuốn sách về vùng này. Cô còn có thể học chơi đàn tranh, chơi cờ hay những thứ đại loại thế.
Ta phải có một sở thích nào đó để tận hưởng cuộc sống này, để trở thành một nữ nhân hoàn hảo trong chốn hậu cung này!
Cô đọc sách không biết bao lâu, bỗng dưng nghe thấy tiếng Phúc Công công bên ngoài.
– Hoàng thượng giá lâm!
Giữa ban ngày ban mặt sao tên hoàng thượng này lại đến đây?
Liêu Thanh Thanh đột ngột ngồi thẳng, vội vàng giấu cuốn truyện, vuốt lại y phục rồi ra đón Hoàng thượng Cảnh Lễ. Khi cô đang định cúi người bái kiến Hoàng thượng thì Hoàng thượng thiếu kiên nhẫn nói:
– Không cần đa lễ. Đi vào rót trà cho ta.
Liêu Thanh Thanh tiến tới gần Hoàng thượng Cảnh Lễ rót trà. Cô rót chén nào Hoàng thượng uống chén đó. Liêu Thanh Thanh để ý thấy sự khó chịu trên khuôn mặt Hoàng thượng dần biến mất, cô thở phào một hơi.
Ngay lúc đó, một cung nữ tiến tới bẩm báo:
– Nương nương, Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi đang ngoài kia ạ.
Liêu Thanh Thanh buột miệng hỏi:
– Sao họ lại ở đây?
– Nô tỳ không rõ ạ.
Liêu Thanh Thanh nhìn sang Hoàng thượng Cảnh Lễ, thấy chàng không nói gì, liền bảo:
– Vậy mời họ vào đây.
– Vâng.
Một lát sau, Tưởng Phương nghi và Liêu Tiệp dư váy áo xúng xính bước vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Liêu Thanh Thanh đột nhiên hiểu ra hai người họ đang lợi dụng cô để giành sự ưu ái từ Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Nói thẳng ra là họ đang muốn cướp nam nhân của cô một cách trắng trợn.
Tuy vậy, họ vẫn cố diễn như thể rất ngạc nhiên và bước tới bái kiến Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Liêu Tiệp dư lên tiếng trước:
– Thần thiếp tới đây thăm tiểu muội. Không ngờ rằng lại gặp Bệ hạ ở đây. Thần thiếp thật vô lễ quá.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không thèm liếc mắt đến họ. Chàng gật gật đầu nhưng cũng chẳng nhường chỗ cho ba người. Chàng cứ thế ngồi thẳng vào ghế chính giữa mà không hề nhận ra điều gì, nói với Liêu Thanh Thanh:
– Rót trà.
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng rót trà cho Hoàng thượng Cảnh Lễ. Hoàng thượng cầm tách trà lên từ từ uống. Lúc này Liêu Thanh Thanh mới quay lại nhìn vào hai người này, Tưởng Phương nghi và Liêu Tiệp dư.
Hai người bọn họ cũng không nghĩ rằng sẽ bị cả Hoàng thượng Cảnh Lễ lẫn Liêu Thanh Thanh coi không ra gì. Một chút lúng túng hiện lên khuôn mặt bọn họ. Nhưng bọn họ là những kẻ đến đây có mục đích cả nên chút lúng túng này có là gì.
Họ lập tức mở miệng cười nói với Liêu Thanh Thanh:
– Tiểu muội, ta biết muội vẫn luôn sợ nóng nên đã làm một chiếc quạt đoàn phiến (2) rất nhẹ và mát giúp muội làm dịu cái nóng. May là ta có thể cho tiểu muội dùng nó.
Ta khinh! Món quà này cũng giả tạo quá mức rồi đấy!
Liêu Thanh Thanh muốn cười đáp lại:
– Cảm ơn Liêu Tiệp dư.
Liêu Tiệp dư để ý thấy Liêu Thanh Thanh không nói lời khó nghe bèn nở nụ cười tiến lên phía trước. Những bước chân thoăn thoắt ấy khiến cả người cô ta lắc lư nhẹ nhàng, uyển chuyển, biểu lộ sự yêu kiều thướt tha. Nếu cô là nam nhân chắc hẳn đã bị Liêu Tiệp dư quyến rũ rồi.
Tới đi! Tới quyến rũ Hoàng thượng đi! Đừng ngần ngại!
Ta sẽ cho ngươi cơ hội quyến rũ Hoàng thượng đi!
Tác giả có vài lời muốn nói:
Liêu Thanh Thanh: Mặc dù “Hoàng thượng là người có ý chí nhưng lại bất lực” nên đối với ta chàng cũng chỉ là một kẻ biến thái. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chàng chọn “ngủ” với người khác chứ?
Hoàng thượng Cảnh Lễ: ???
—–
(1) đơn vị đo lường của Trung Quốc: 1 tấc = 10cm
(2) quạt hình tròn, được chế tạo dành cho nữ