Chương 6: Đậu xanh rau má!
Liêu Tiệp dư uyển chuyển bước đến bên Liêu Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói:
– Tiểu muội, muội nhìn xem. Muội thích nó chứ?
Liêu Thanh Thanh đưa tay ra nhận lấy chiếc quạt đoàn phiến được tô điểm bởi hình ảnh non nước. Thực lòng cô không thích nó, cô thích đồ ăn và ngân lượng hơn.
Liêu Tiệp dư nói tiếp:
– Ta nhớ là tiểu muội thích quạt đoàn phiến nhất. Ta nhớ ngày trước ở phủ nhà họ Liêu, muội thích quạt bằng quạt đoàn phiến nhất, đặc biệt là vào mùa hè, khi đó chúng ta cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ với nhau, thật vui biết bao.
??? Đó là vì ta phải lao động khổ sai cho hai người như một cái quạt, ngươi hiểu chứ?
Liêu Tiệp dư lại tiếp tục:
– Nghĩ lại chúng ta thực sự rất vui vẻ khi còn nhỏ. Nhưng thật tốt khi chúng ta đã trưởng thành. Muội nhìn xem, chúng ta giờ đều đang ở trong cung, cùng hầu hạ Hoàng thượng bằng cả trái tim. Thật tốt như khi chúng ta còn nhỏ vậy.
Vừa nói Liêu Tiệp dư vừa vô tình hoặc cố ý liếc mắt qua Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Khóe miệng Liêu Thanh Thanh nhếch lên. Ánh mắt của Liêu Tiệp dư thật sự rất mê người. Trái tim cô cũng suýt tan chảy.
Xuất sắc! Xuất sắc!
Liêu Tiệp dư không dừng lại ở việc liếc mắt đưa tình mà còn vừa nói vừa đứng vào giữa Hoàng thượng Cảnh Lễ và Liêu Thanh Thanh, trong nháy mắt đã đến gần Hoàng thượng hơn.
Tưởng Phương nghi đã nhìn thấy hết. Thấy Hoàng thượng chẳng phản ứng gì, cô ta dần dần hành động.
Liêu Thanh Thanh thì vẫn như cũ, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu.
Liêu Tiệp dư thấy Liêu Thanh Thanh thờ ơ như thế, cười nhạo trong lòng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Liêu Thanh Thanh được Hoàng thượng sủng ái chứ? Liệu cô ta có ngu ngốc như hồi bé nữa không?
Thông thường, khi một phi tần được Hoàng thượng sủng ái sẽ muốn giấu Hoàng thượng đi để những phi tần khác không thể tiếp cận được. Điều này cũng là vì khiến cho Hoàng thượng sẽ không chú ý đến những phi tần khác mà chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp ở một người thôi. Bằng cách này, bọn họ có thế chiếm trọn sự ưu ái của Hoàng thượng.
Liêu Thanh Thanh cũng rất được, thản nhiên bày ra một vở kịch hay về tình tỉ muội với cô ta trước mặt Hoàng thượng. Mặc dù cô ta không xinh đẹp bằng Liêu Thanh Thanh nhưng cũng chẳng kém là bao.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên cô ta tranh giành nam nhân với người khác.
Với nhan sắc tuyệt trần như cô làm gì có trái tim nam nhân nào không xao xuyến cơ chứ? Làm gì có nam nhân nào không muốn giữ cô cho riêng mình chứ?
Một khi Hoàng thượng Cảnh Lễ có bất cứ động tĩnh gì thì chứng tỏ rằng chàng cũng có hứng thú với cô, cô chắc chắn sẽ không để chàng bước vào Lê Thanh Các lần nữa. Phải cho Liêu Thanh Thanh đau khổ!
Nghĩ vậy, Liêu Tiệp dư không thể chịu được khi nhìn một nữ nhân ngu ngốc như Liêu Thanh Thanh nhưng cũng thầm vui vẻ trong lòng.
Ban đầu cô ta còn không thể gặp Hoàng thượng Cảnh Lễ nhưng nhờ có hòn đá lót đường là Liêu Thanh Thanh, cô ta chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.
Tưởng Phương nghi cũng cùng suy nghĩ với Liêu Tiệp dư. Cô ta cũng không chịu kém vế, tiến lên một bước. Cả Tưởng Phương nghi và Liêu Tiệp dư, một trái một phải, đứng bên cạnh Liêu Thanh Thanh, đưa cô món quà giả tạo của họ.
Hai người họ bắt đầu luyên thuyên về tình tỉ muội giả tạo giữa ba người họ khi còn nhỏ. Mục đích của bọn họ là thu hút sự chú ý của Hoàng thượng Cảnh Lễ và khiến chàng cảm thấy bọn họ là những người giàu lòng nhân ái, đoan chính, thuần khiết như đóa sen, và rồi chàng sẽ sủng ái bọn họ.
Sau màn tung hứng tình tỉ muội giả tạo, Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi đều cảm thấy thời cơ đã đến. Bọn họ nhìn nhau rồi nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Bệ hạ, thần thiếp và tiểu muội Liêu Dung hoa đã rất thân thiết từ khi còn nhỏ nên có nhiều chuyện để nói. Thần thiếp thỉnh Bệ hạ thứ tội.
Giọng nói của Liêu Tiệp dư dịu dàng như nước, cả người cô ta như một con hồ ly vô cùng quyến rũ.
Liêu Thanh Thanh thầm rùng mình trong lòng. Đây chính là phiên bản quyến rũ nam nhân ngoài đời thực. Thông thường thì nữ nhân có thể nói dối không chớp mắt nhưng mà các đấng mày râu lại thích thú với chút mánh khóe này.
– Ngươi nói đủ chưa?
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Liêu Tiệp dư sững sờ. Tưởng Phương nghi còn đang định kẻ tung người hứng với Liêu Tiệp dư thì chợt nhận ra có gì đó không đúng. Cô ta bỏ ngay dáng vẻ mê người của mình và lập tức nghiêm túc.
Liêu Thanh Thanh cũng ngạc nhiên. Hoàng thượng Cảnh Lễ bị sao vậy?
Mặc dù cô cảm thấy kĩ năng diễn xuất của Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi không bằng được trình độ của nữ hoàng điện ảnh như Trương Mạn Ngọc hay Lâm Thanh Hà (1) vì nó hơi giả tạo và ngu ngốc, nhưng ở thế kỷ 21 thì bọn họ cũng không khó để được xếp vào hàng tiểu hoa (2) nổi tiếng.
Tại sao Hoàng thượng Cảnh Lễ lại khó chịu?
Cả căn phòng bỗng dưng im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Những ngón tay thon dài của Hoàng thượng day day ấn đường, đôi lông mày nhíu chặt. Được một lúc thì chàng nghiêm mặt nói:
– Nói xong rồi thì lui xuống đi!
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi run lên vì sợ. Hai người bọn họ không ai nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra. Hôm nay bọn họ đã đặc biệt ăn mặc lộng lẫy và nghĩ rằng sẽ chẳng có nam nhân nào có thể khước từ bọn họ, kể cả Hoàng thượng Cảnh Lễ có yêu thích Liêu Thanh Thanh đi chăng nữa.
Sao Hoàng thượng lại không thích bọn họ?
Mà bọn họ cũng không nói quá nhiều, sao lại bảo “Các ngươi nói đủ chưa?”
Bọn họ đều là những cô nương xuất thân từ gia đình danh giá. Bọn họ trước đây chưa từng bị trách mắng như vậy, hơn nữa lại còn trước mặt Liêu Thanh Thanh và nhiều người hầu khác.
Bọn họ không còn mặt mũi nào nữa!
Nhưng người trách mắng bọn họ lại là người quyền lực nhất thiên hạ này, là Hoàng thượng Cảnh Lễ. Bọn họ không thể và cũng không dám làm phản. Bọn họ vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã, đành cúi người đáp lại:
– Thần thiếp xin lui.
Hoàng thượng Cảnh Lễ hoàn toàn phớt lờ bọn họ.
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi vội vã cúi đầu rời đi.
Hà Hương vẫn luôn đứng ngoài sân, nhìn thấy cảnh này thì mừng thầm trong lòng. Khi nãy lúc Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi tới cô đã không vui rồi. Bọn họ đến đây chỉ vì muốn được Hoàng thượng chú ý đến. Nương nương nhà cô dường như không phát hiện ra điều này trong khi cô ở một bên lo lắng không thôi. May mà trong tim Hoàng thượng chỉ có nương nương nhà cô.
Bệ hạ thật tốt với nương nương!
Liêu Thanh Thanh lại không nghĩ thế. Cô biết Hoàng thượng Cảnh Lễ tính khí thất thường, nhưng cô không nghĩ rằng lại đến mức như thế. Liêu Tiệp dư với Tưởng Phương nghi cũng không làm gì bất thường.
Liệu Hoàng thượng cũng sẽ mắng cô như vậy?
Liêu Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng đang day ấn đường. Khi nãy hai người kia chen ngang vào giữa chàng và Liêu Thanh Thanh nên chàng không thể cảm nhận được hương thơm của Liêu Thanh Thanh. Đầu chàng bắt đầu đau và giờ chàng đang không thoải mái.
Chàng nâng mắt nhìn Liêu Thanh Thanh. Cả người Liêu Thanh Thanh cứng đờ. Cô không hiểu ánh mắt của Hoàng thượng Cảnh Lễ là có ý gì.
– Lại đây.
Hoàng thượng Cảnh Lễ phẩy tay ra hiệu cho Liêu Thanh Thanh.
Bàn tay của Hoàng thượng rất đẹp, ngón tay thon dài, sạch sẽ, các khớp đốt rõ ràng, đúng kiểu Liêu Thanh Thanh thích. Nhưng cô lại cảm thấy tội lỗi trong lòng. Cô không biết Hoàng thượng Cảnh Lễ gọi cô lại làm gì nhưng cũng từ từ tiến lại phía Hoàng thượng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ định chìa tay ra để nắm lấy tay cô thì cô vội cầm ấm trà lên nói:
– Bệ hạ, để thần thiếp rót trà cho người.
Tay Hoàng thượng nắm hụt, chàng lúng túng nhìn Liêu Thanh Thanh. Khi nãy hai người kia còn cố tìm cách tiếp cận chàng, ước được dính vào chàng, nhưng Liêu Dung hoa lại khác.
Nàng ấy đang giả vờ dè dặt? Hay nàng đang toan tính điều gì? Hừ, chắc là muốn ta chú ý đến nàng ấy đây mà. Không phải tất cả nữ nhân trong cung này đều có chút mánh khóe này sao? Điều này chẳng có gì lạ.
Nghĩ vậy, Hoàng thượng Cảnh Lễ không những không cảm thấy phiền phức mà trái lại còn có chút vui vẻ.
Được thôi! Vì Liêu Dung hoa đã chăm sóc ta rất tốt, lại có thể làm giảm cơn đau đầu của ta nên ta sẽ thỏa mãn nàng.
Hoàng thượng nhìn thẳng vào Liêu Thanh Thanh, nở nụ cười rồi nói:
– Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh giật bắn mình, tay đang rót trà suýt nữa thì đánh rơi cả ấm trà.
Đậu xanh rau má!
Tác giả có vài lời muốn nói:
Liêu Thanh Thanh: Mặt mũi chàng để đi đâu rồi?
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Vẫn đẹp trai mà.
Liêu Thanh Thanh: Rồi nó sẽ sưng lên thôi!
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Tại sao chứ?
Liêu Thanh Thanh: Chàng sẽ tự đấm vào mặt mình!
Hoàng thượng Cảnh Lễ: ???
—–
(1) 2 nữ diễn viên hàng đầu trên màn ảnh Hồng Kông và Đài Loan trong suốt thập niên 1980
(2) danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu