Chương 7: Người của ta (P1)
Sao ngài ấy lại biết biệt danh của cô là Thanh Thanh?
Ngài ấy lưu tâm, thật sự lưu tâm về mình.
Nếu nam nhân đứng trước mặt cô đây không phải Hoàng thượng Cảnh Lễ của nhà Ngụy, người có hàng vạn nữ nhân vây quanh, thì cô đã nghĩ ngài ấy thích cô rồi.
May là cô đủ tỉnh táo để loại bỏ ngay suy nghĩ điên rồ này ra khỏi đầu.
Sau khi trấn tĩnh lại, Liêu Thanh Thanh tiếp tục rót trà cho Hoàng thượng Cảnh Lễ rồi quay đầu nhìn Hoàng thượng nói:
– Bệ hạ, mời dùng trà.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không nhúc nhích mà nhìn Liêu Thanh Thanh nở nụ cười.
Liêu Thanh Thanh không hiểu nụ cười này của Hoàng thượng Cảnh Lễ mang hàm ý gì. Nhưng quan sát vài ngày vừa đây thì cô cũng biết được vài thói quen của Hoàng thượng rồi. Vì thế cô mới hỏi:
– Bệ hạ, cũng muộn rồi. Chúng ta ăn trưa nhé?
Nàng ấy sợ ta đói sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gật đầu hài lòng.
Liêu Thanh Thanh lập tức cho người mang thức ăn lên. Cô cùng ăn với Hoàng thượng rồi cùng nghỉ trưa. Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên.
Hoàng thượng Cảnh Lễ thầm nghĩ, mới có vài ngày mà Liêu Dung hoa đã quen với việc ngủ bên cạnh mình. Rất tốt. Rất biết điều.
Chàng rất hài lòng và định quay đầu nói vài lời tán thưởng với Liêu Thanh Thanh thì nhận ra Liêu Thanh Thanh đã ngủ từ bao giờ.
…Được rồi.
Buổi chiều chàng còn phải bàn bạc về chiến sự ở phương bắc với nội các nên cũng liền nhắm mắt ngủ.
Cả Lê Thanh Các chìm vào thanh bình, tĩnh lặng của buổi trưa. Có một sự yên bình đến lạ.
Nhưng trong sân của chốn hậu cung thì lại vô cùng náo nhiệt. Từ các cung nữ cho đến Quý phi nương nương, tất cả đều biết là Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi đến Lê Thanh Các để lấy lòng Hoàng thượng nhưng cuối cùng lại bị Hoàng thượng khiển trách. Tất cả bọn họ đều đang cười nhạo hai vị kia.
Không cần nói cũng biết Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi đã nhục nhã và tức giận đến thế nào. Bọn họ đã mất hết mặt mũi. Thậm chí vài ngày sau vẫn không dám mở miệng khi đi thỉnh an Lương Quý phi.
Bọn họ chỉ có thể ngầm nguyền rủa Liêu Thanh Thanh trong lòng.
Liêu Thanh Thanh thì cố ý phớt lờ Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi bọn họ, còn với mọi người thì cô vẫn đối xử như cô vẫn làm trước đây. Cuộc sống của cô rất nhẹ nhàng, bình dị.
Lúc mới đầu, mỗi lần gặp Hoàng thượng Cảnh Lễ là cô lại sợ sệt như một con ngốc, cố gắng diễn tròn vai một Liêu Dung hoa.
Kể từ đó, Hoàng thượng lại đến cứ hai lần một ngày. Ngoài việc ăn, “ngủ”, ngài ấy không có bất kỳ hành động có khuynh hướng biến thái hay gây tổn hại cho cô. Và cô đã quen với việc này.
Nhưng hôm nay Hoàng thượng Cảnh Lễ có vẻ hơi khác thường. Chàng luôn nhìn chằm chằm vào Liêu Thanh Thanh khi đang ăn.
Sau khi ăn xong, chàng cũng không nói gì về việc đi ngủ hay bảo Phúc Sinh mang tấu sớ đến để phê duyệt. Thay vào đó, chàng đi tới bên cửa sổ, nhìn vào ánh trăng sáng rực trên bầu trời – giả vờ lạnh lùng, hờ hững.
Bỏ qua việc Hoàng thượng Cảnh Lễ là một người bị bất lực, tính khí thất thường và có lòng dạ sâu thẳm thì ngài ấy là một nam nhân siêu cấp đẹp trai, không gì sánh bằng. Ngài ấy thậm chí còn đẹp trai hơn cả những minh tinh trẻ tuổi nổi bật mà cô từng thấy trên ti vi ở cuộc sống thời hiện đại.
Lúc này đây, ngài đứng bên cửa sổ như còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Ngài ấy thật sự như một chi lan ngọc thụ (1). Nhan sắc tuyệt trần ấy khiến người đời phải trầm trồ, khao khát có được.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên quay đầu khiến Liêu Thanh Thanh không thể tránh được ánh mắt chàng. Cô bắt đầu thấy bối rối.
– Ngươi đang lén nhìn ta sao?
– …Vâng.
Liêu Thanh Thanh thừa nhận, trái tim cô đang đập loạn không thể giải thích được.
Hoàng thượng Cảnh lễ có chút ngây người. Một niềm vui sướng bất chợt xuất hiện trong tim chàng. Nhưng chàng không tự nhận ra. Chàng hỏi với giọng trầm lắng:
– Trẫm đẹp trai chứ?
– Không tệ.
Liêu Thanh Thanh thản nhiên đáp.
– Không tệ?
Giọng nói của Hoàng thượng vẫn trầm như thế.
Liêu Thanh Thanh đột nhiên nhận ra nam nhân trước mặt cô là vua một nước, là một vị hoàng thượng chứ không phải một người bình thường. Mà hoàng thượng thì đã quen với sự xu nịnh của người khác khi ở địa vị cao.
Cô cố ý thêm vào:
– Ý của thần thiếp là Bệ hạ đẹp một cách tự nhiên, đẹp vô song, thiên hạ khó ai sánh bằng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ biết Liêu Thanh Thanh đang nịnh khéo chàng để đạt được ý đồ nào đó. Khóe miệng chàng vẫn hơi mỉm cười, hỏi lại:
– Trẫm thật sự tốt đẹp như thế sao?
– Đương nhiên rồi!
Ngoài việc bị bất lực, một chút biến thái và tính cách thất thường ra thì Hoàng thượng thực sự rất tốt. Ngài đã trị vì triều nhà Ngụy rất tốt. Ngài xứng đáng được tán thưởng!
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn chằm chằm Liêu Thanh Thanh, ra lệnh:
– Lại đây.
Liêu Thanh Thanh hơi bối rối.
– Lại đây.
Hoàng thượng lặp lại.
Liêu Thanh Thanh không hiểu nổi Hoàng thượng Cảnh Lễ. Cô mơ hồ cảm thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ là một kẻ hôn quân còn đang giấu mình. Có lẽ trong quá khứ ngài ấy đã rất tệ hại. Rất nhiều vị vua đời trước cũng là những kẻ hôn quân đồi bại.
Nhưng cô không thể không tuân lệnh và dè dặt tiến đến bên Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Khi cô vừa đến trước mặt thì Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Lúc này cô còn đang có thái độ dè chừng, cảnh giác đối với Hoàng thượng Cảnh Lễ. Cô vô thức muốn rút tay ra nhưng may là cô đã nhanh trí nhận ra Hoàng thượng sẽ không muốn ai từ chối cả. Cô cố hết sức kìm nén sự ghê tởm trong lòng để không rút tay lại.
Dù đã kìm nén hết sức nhưng tay cô vẫn hơi run run. Điều này không chỉ khiến Hoàng thượng Cảnh Lễ cảm thấy khoan khoái mà còn nhen nhóm một chút vui vẻ trong lòng chàng. Chàng thầm nghĩ đây chắc chắn là vì Liêu Thanh Thanh đã yêu chàng rồi, vậy nên mới kích động khi đụng chạm da thịt như vậy.
Ay. Lại một nữ nhân nữa yêu ta rồi.
Mới nghĩ thế mà cả thần trí chàng đều trở nên thư thái hơn. Lần trước khi Liêu Thanh Thanh mặc y phục cho chàng, ngón tay nàng vô ý chạm vào chàng khiến chàng ngay lập tức cảm thấy tỉnh táo lạ thường. Chàng không nghĩ rằng chỉ nắm tay thôi cũng khiến chàng cảm thấy như được tắm nắng mùa xuân.
Liêu Thanh Thanh thực sự có loại năng lực thần kỳ này.
Chàng vẫn luôn không tin vào sự tồn tại của ma quỷ hay thần linh, chàng chỉ tin rằng trí thông minh của con người có thể đánh bại được thiên nhiên. Cái gọi là lễ tế, cầu nguyện chỉ là một công cụ chính trị, một truyền thống để thiết lập một sự tôn kính dành cho Hoàng thượng, và cũng là công cụ xoa dịu các quan đại thần và người dân.
Nhưng Liêu Thanh Thanh đã làm thay đổi suy nghĩ của chàng. Chàng nắm chặt tay Liêu Thanh Thanh. Không biết bằng cách nào mà chỉ một cái nắm tay có thể chữa khỏi căn bệnh đau đầu quái ác của chàng. Mà trái tim chàng cũng muốn nắm chặt đôi tay ấy như vậy.
Liêu Thanh Thanh không hiểu Hoàng thượng Cảnh Lễ đang lo lắng điều gì. Cô chỉ có thể để Hoàng thượng nắm tay mình mà thôi. Dù sao thì việc nắm tay hay ngủ cũng không làm cô mất miếng thịt nào! Vậy thì cứ nắm tay thôi.
Có vẻ như họ đã nắm tay ngắm trăng được một lúc lâu thì nghe thấy tiếng Phúc Sinh đến hỏi liệu có muốn đi tắm rửa rồi đi ngủ không. Chỉ khi đó Hoàng thượng Cảnh Lễ mới buông tay Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh thở phào một hơi.
Cô đã sống hai cuộc đời mà dường như cả hai đều là cẩu độc thân (2). Cô nhớ rằng kiếp trước, bố mẹ cô ly hôn, cô thì sống cùng ông bà ngoại. Sau đó ông bà cũng qua đời khi cô mới học cao trung. Cô bắt đầu sống tự lập, xoay xở để kiếm sống.
Trong khi những người khác đi hẹn hò thì cô phải tìm việc bán thời gian để kiếm sống.
Rồi khoảnh khắc cô tỉnh dậy ở thế giới này thì đã ở trong chốn cung đình thâm sâu này.
Hoàng thượng Cảnh Lễ là nam nhân đầu tiên đến gần cô. Khi nãy nắm tay Hoàng thượng, cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ đôi bàn tay của Hoàng thượng Cảnh Lễ. Cô không khỏi đỏ mặt. May là cô đã tỉnh táo lại, cảm thấy tay có chút không thoải mái. Cô lấy ra chiếc khăn tay để lau tay, vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt của Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Ngươi lau tay làm gì?
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhướn mày hỏi.
– Thiếp… Thiếp đổ mồ hôi… nên lau…lau… lau tay.
Liêu Thanh Thanh hơi lắp bắp đáp lại.
Hoàng thượng Cảnh Lễ lập tức buồn bực. Chàng quay người đi vào phòng tắm. Khi quay lại thì khuôn mặt chàng cũng bình thường trở lại, không có vẻ gì là đang tức giận. Liêu Thanh Thanh thở phào rồi cũng vào phòng tắm. Sau đó cô thổi tắt đèn và ngủ bên cạnh Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Trong màn đêm tối, hai người họ đều im lặng. Một đêm không mơ.
Sáng hôm sau Liêu Thanh Thanh tỉnh dậy thì Hoàng thượng Cảnh Lễ đã đi rồi.
Đây không phải lần đầu, cô cũng quen với điều đó rồi.
Nhưng Hà Hương lại dè dặt nói:
– Nương nương, hôm nay vẫn là Phúc Sinh và những người hầu khác hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt thay đồ.
Liêu Thanh Thanh gật gật đầu đáp:
– Ừm.
Hà Hương lại nói thêm:
– Vào mùng một và ngày rằm hàng tháng, Hoàng thượng sẽ đến chỗ Lương Quý phi, Đức phi hoặc Hiền phi. Nô tỳ còn nghe nói họ đều hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt thay đồ.
– Ý ngươi là ta cũng phải làm như vậy?
Hà Hương im lặng, nhưng đó đúng là chủ ý của cô.
– Nhưng ta không dậy sớm được.
Liêu Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát rồi thành thực nói:
– Bệ hạ cũng không cho các ngươi gọi ta dậy.
– Lương Quý phi bọn họ đều tự tỉnh giấc.
Hà Hương lại nói.
Liêu Thanh Thanh hiểu ý Hà Hương rồi. Để không bị thất sủng hay đại loại thế thì cô phải hầu hạ Hoàng thượng thật tốt như những phi tần khác, cô phải làm từ những điều nhỏ nhặt nhất để chiếm được trái tim Hoàng thượng.
Cô gật đầu nói:
– Được rồi, ta hiểu rồi.
Hà Hương mỉm cười, nghĩ rằng nương nương nhà cô cuối cùng cũng hiểu.
“Đã biết tức là đã hiểu”, nhưng nó không có nghĩa là cô sẽ làm. Cô ước gì có thể bị thất sủng ngay tức khắc. Cô ước gì Hoàng thượng Cảnh Lễ sẽ không bao giờ đến nữa.
Như vậy thì cô có thể trở về cuộc sống bình dị nhẹ nhàng như trước kia rồi.
Nghĩ là thế nhưng cô không thể không chuẩn bị cho Hoàng thượng Cảnh Lễ dưa hấu mát lạnh và chờ Hoàng thượng đến vào trưa nay.
Cô làm vậy để làm tròn bổn phận là một Liêu Dung hoa.
Nhưng đến giờ ăn trưa Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn chưa đến.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Đã quá giờ trưa rồi mà Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn chưa đến.
Liêu Thanh Thanh có chút bối rối. Hà Hương thì trở nên lo lắng:
– Nương nương, mọi hôm giờ này Hoàng thượng đã ở đây rồi. Giờ đã quá trưa, sao ngài ấy vẫn chưa đến?
– Có thể ngài ấy không đến đâu.
Mặt Hà Hương biến sắc khi nghe vậy.
– Sao Bệ hạ lại không đến ạ?
Liêu Thanh Thanh gật gù, nói:
– Ta nghĩ thế. Hãy ăn trước đi, ta đói rồi.
– Nương nương, hay là chúng ta chờ thêm chút nữa. Lỡ mà Bệ hạ có đến mà nhìn thấy Nương nương bụng đói chờ người, chắc người sẽ vui lắm.
– ???
Hà Hương có vẻ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Hoàng thượng rồi. Không có tình yêu nào ở đây hết. Cô ấn trán, ra lệnh:
– Mang đồ ăn lên.
Hà Hương không thể không nghe lời, đành phải đem thức ăn lên.
Khi Liêu Thanh Thanh ăn xong và đi nghỉ trưa, Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn không đến, làm cho Hà Hương vô cùng lo lắng. Cô cảm thấy nương nương nhà cô đã bị thất sủng rồi, cô lo lắng suốt cả buổi chiều hôm ấy.
Đến tối, Hà Hương vui vẻ thì thầm:
– Nương nương, hôm nay là ngày rằm.
– Ngày rằm thì làm sao?
– Vào mùng một và ngày rằm, Bệ hạ sẽ đến chỗ Lương Quý phi.
– Bệ hạ ngài ấy đến chỗ Lương Quý phi?
– Vâng.
Hà Hương mỉm cười gật đầu. Chỉ cần Hoàng thượng không ghét bỏ nương nương nhà cô thì ngài ấy sẽ lại tới đây sau ngày rằm.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đến chỗ Lương Quý phi!
Thật tốt quá!
Cô ước gì Lương Quý phi có thể mang ngài ấy đi sau khi đầu ấp tay gối với Hoàng thượng đêm nay. Như thế thì Hoàng thượng sẽ không đến đây nữa. Cô vẫn muốn sống một cuộc sống ở cấp bậc thấp mà nhẹ nhàng bình dị. Cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý của chốn hậu cung này.
Đêm nay, cô ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn của mình.
Không thể nào thoải mái hơn!
——-
(1) là một mỹ từ dùng để khen ngợi sự tài giỏi, ưu tú.
(2) Bản gốc: 单身狗 (Dānshēn gǒu): từ lóng dùng để chỉ những người độc thân