Chương 8: Người của ta (P2)
Cô tỉnh giấc, sửa soạn rồi đi thỉnh an Lương Quý phi. Cô để ý thấy Lương Quý phi tỏa ra cảm giác tràn đầy sức xuân, cười tươi rạng rỡ. Có lẽ là do người đã có một đêm vui vẻ với Hoàng thượng. Rồi cô nhìn sang những phi tần khác, ánh mắt họ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thì vẫn nói rất ít như thường lệ. Sau một hồi, Lương Quý phi phải đi sắp xếp các công việc trong cung nên các phi tần cũng lần lượt rời đi.
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi trước đó bị Hoàng thượng khiển trách, sau nửa tháng tĩnh dưỡng, bọn họ cuối cùng cũng định thần lại. Bọn họ cố ý tiếp cận Liêu Thanh Thanh.
Liêu Tiệp dư nói:
– Tiểu muội, ta nghe nói hôm qua Bệ hạ không đến chỗ của muội.
Tưởng Phương nghi nói thêm:
– Ta nghe nói Bệ hạ trưa hôm qua đã ăn tại thư phòng, lại còn là bữa ăn do đích thân Lý Uyển nghi làm. Đến tối, Bệ hạ liền nhớ đến Lương Quý phi nên đã đến tẩm cung của Lương Quý phi từ rất sớm và đã không đến Lê Thanh Các.
Cái giọng điệu châm chọc này thực sự rất khó chịu!
Điều mà Liêu Thanh Thanh cô lo lắng về Hoàng thượng Cảnh Lễ là sự thân mật của Hoàng thượng sẽ khiến cho các nữ nhân khác trong hậu cung có những hành động thâm hiểm đối với cô.
Sau cùng thì những nữ nhân khác vẫn đối xử với cô như bình thường, chỉ có người “tỉ muội tốt” của cô nương này là liên tục gây rắc rối cho cô.
Cô nhớ rằng cả hai bọn họ, Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi, còn chưa từng được ân sủng.
Cô không cần sợ bọn họ. Cô nhìn thẳng hai người kia rồi nhẹ nhàng nói:
– Đã bao lâu kể từ lần cuối Bệ hạ tới chỗ hai người vậy?
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi hóa đá. Hai người bọn họ và cả Liêu Thanh Thanh cùng lớn lên với nhau. Cha của Liêu Thanh Thanh trước đây chỉ là một viên quan nhỏ bé, nhà mẹ cô cũng chỉ là một nhà dân bình thường, vậy nên địa vị của cô không thể so với họ.
Nhưng chỉ vì có cùng họ “Liêu nên bọn họ và Liêu Thanh Thanh được nuôi lớn cùng nhau. Liêu Thanh Thanh trước đây luôn luôn yếu ớt; bất kể bọn họ trêu chọc, khiêu khích hay cầu may mắn, Liêu Thanh Thanh vẫn giữ yên lặng và thậm chí còn liên tục xin lỗi.
Kể cả như lần trước ở Lê Thanh Các, bọn họ tán tỉnh Hoàng thượng ngay trước mặt cô, nhưng Liêu Thanh Thanh vẫn ngu ngốc và yếu ớt không nói một lời.
Nhưng giờ đây cô lại dám nói những lời sắc bén như gai đâm như vậy.
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi không khỏi ngạc nhiên.
Liêu Thanh Thanh còn chưa dứt lời. Cô bắt chước giọng điệu châm biếm của Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi, nâng những ngón tay thon gọn của mình lên và nói:
– Nếu muội nhớ không nhầm, hình như Bệ hạ còn chưa từng đến chỗ hai người, đúng chứ?
Câu nói này chắc chắn đâm trúng tim đen của hai người bọn họ. Kể từ khi vào cung, số lần Hoàng thượng Cảnh Lễ đến thăm còn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặt họ ngay lập tức biến sắc.
Liêu Thanh Thanh không có tâm trạng đôi co với bọn họ. Sẽ hay ho hơn nếu những phi tần khác nhìn thấy cảnh này.
Cô thì vẫn muốn sống một cuộc sống ở địa vị thấp như trước đây thôi.
Sau khi nói xong, cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi cùng Hà Hương rời đi, bỏ mặc hai bọn họ đang nổi giận tím mặt.
Nhưng hai người bọn họ nhanh chóng nén cơn giận bởi vì hôm nay đã qua ngày rằm mà trưa nay Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng không đến chỗ Liêu Thanh Thanh. Thật là bất thường!
Mọi người đều biết rằng nửa tháng nay ngày nào Hoàng thượng Cảnh Lễ cũng đến Lê Thanh Các, thậm chỉ là hai lần một ngày.
Hiện tại thì đã hai ngày rồi Hoàng thượng còn không đặt chân đến chốn hậu cung chứ không chỉ riêng Lê Thanh Các.
Liệu có phải Liêu Than Thanh đã bị thất sủng?
– Cô ta chắc chắn bị thất sủng rồi!
Tưởng Phương nghi hả hê trong lòng.
– Trước đây Bệ hạ sẽ đến thường xuyên nhưng giờ đã hai ngày liên tiếp người không đến chỗ Liêu Thanh Thanh rồi. Hoàng thượng thậm chí cũng không nhắn gì cho cô ta. Quả nhiên như ta nói, Hoàng thượng không có hứng thú với nữ sắc.
– Điều quan trọng là Liêu Thanh Thanh cũng chỉ có nhan sắc. Qua một thời gian, Hoàng thượng bắt đầu chán ghét rồi sao?
Liêu Tiệp dư nói thêm.
Tưởng Phương nghi che miệng cười, lộ ba phần mỉa mai, bảy phần hưng phấn.
Một ý nghĩ loáng qua đầu Liêu Tiệp dư.
– Có khi nào Liêu Thanh Thanh đang giấu mình đau khổ ở Lê Thanh Các không nhỉ? Cô ta giỏi nhất là đau khổ.
Trước đây, khi Liêu Thanh Thanh bị bắt nạt ở nhà họ Liêu, cô ta cũng toàn tự giấu mình đau khổ.
– Cô ta chắc chắn đang vô cùng đau buồn.
Tưởng Phương nghi nói giọng chắc nịch.
– Vậy chúng ta có nên đi xem một chuyến?
Liêu Tiệp dư hỏi.
Tưởng Phương nghi nở nụ cười:
– Tiện thể an ủi cô ta? Nói rằng đừng buồn nữa, đây cũng là lẽ thường tình. Chuyện như vậy từ nay sẽ còn xảy ra nhiều.
Liêu Tiệp dư cũng nở nụ cười theo khi nghe thấy vậy.
Hai người bọn họ bàn bạc một chút rồi quyết định đi đến chỗ Liêu Thanh Thanh. Bọn họ đã cố ý ăn mặc lộng lẫy và đi dạo một cách vui vẻ tới Lê Thanh Các khi nghĩ đến Liêu Thanh Thanh cô sẽ lo lắng và buồn thảm đến mức nào.
Thực tế thì Liêu Thanh Thanh đang thư giãn trên ghế dài, vừa đọc truyện vừa ăn những miếng dưa hấu mát lạnh. Tâm trạng cô chưa bao giờ tốt đến thế. Trái ngược với cô, Hà Hương sau một hồi đắn đo đã lên tiếng nhắc cô:
– Nương Nương, Bệ hạ trưa nay cũng không tới.
Liêu Thanh Thanh mắt không rời cuốn truyện, đáp:
– Ta biết.
– Đã hai ngày trôi qua.
Hà Hương nhíu mày lo lắng, tiếp tục nói.
– Đã hai ngày trôi qua.
Liêu Thanh Thanh lặp lại với vẻ nuối tiếc.
– Thật tình!
Liêu Thanh Thanh nghĩ – những ngày không có Hoàng thượng Cảnh Lễ trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Chớp mắt cái đã hai ngày trôi qua rồi. Có phải sẽ tuyệt hơn nếu Hoàng thượng Cảnh Lễ sẽ không bao giờ tới nữa?
Cô quay người ăn nốt miếng dưa hấu. Nhưng khi vừa ngoảnh mặt cô lại thấy khuôn mặt Hà Hương lộ vẻ rầu rĩ liền hỏi:
– Có chuyện gì với em vậy, Hà Hương?
Hà Hương ngay lập tức ý thức lại.
Liêu Thanh Thanh lại hỏi:
– Có phải em đang nghĩ về tình thế tiến thoái lưỡng nan với Hoàng thượng không?
Hà Hương nói:
– Nô tỳ chỉ đang nghĩ có phải là vì chúng ta hầu hạ không tốt nên Hoàng thượng mới không muốn đến nữa hay không?
– Đều không phải lỗi của mọi người.
Liêu Thanh Thanh nói.
– Nhưng…
– Đừng nghĩ nhiều. Mọi người đều làm rất tốt rồi. Mau đi lấy dưa hấu cho ta ăn.
– Vâng.
Suy cho cùng Hà Hương cũng chỉ là một cung nữ nhỏ bé. Mặc dù triều nhà Ngụy không bị kìm hãm như các triều đại trước và cởi mở hơn với phụ nữ và các thuộc hạ nhưng cô vẫn chỉ là một cung nữ nhỏ bé mà thôi. Nếu cô nói quá nhiều sẽ khiến nương nương nhà cô phiền lòng.
Cô nghĩ đủ mọi cách để khiến nương nương nhà cô lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, nhưng cô lại không dám nói nhiều. Cô chỉ đành vùi đầu vào làm việc và lấy dưa hấu cho Liêu Thanh Thanh.
Khi Liêu Thanh Thanh đang nhai rau ráu miếng dưa hấu vừa ngọt vừa mát lạnh thì câu nói “có phải là vì chúng ta hầu hạ không tốt nên Hoàng thượng mới không muốn đến nữa hay không” đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Nói đến hầu hạ thì Hà Hương và những người khác đều đã làm rất tốt. Nhưng còn cô thì sao?
Dường như cô chẳng hề hầu hạ gì Hoàng thượng trước khi ngài thiết triều. Hôm đó, sau khi Hoàng thượng Cảnh Lễ nắm tay cô, cô liền tỏ vẻ khinh bỉ trong lòng và dùng khăn tay lau nó. Khi Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn thấy, người cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Có lẽ nào ngài ấy thật sự tức giận? Vậy nên ngài ấy mới không đến đây hai ngày liền?
Tốt. Thật tốt!
Cô chỉ mong Hoàng thượng Cảnh Lễ sẽ giữ khoảng cách với cô, đừng bao giờ đến tìm cô nữa và hãy vui đùa cùng những nữ nhân khác trong hậu cung.
Mới nghĩ đến đấy, một cung nữ từ bên ngoài truyền vào:
– Nương nương, Liêu Tiệp dư cùng Tưởng Phương nghi tới ạ.
Sao bọn họ lại ở đây?
Liêu Thanh Thanh không còn cách nào khác bèn ngồi dậy đi tiếp đón Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi. Cả hai bọn họ đều ăn mặc lộng lẫy với nụ cười tươi rói trên môi.
– Tiểu muội, hôm nay muội thế nào?
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi đồng thanh nói.
Liêu Thanh Thanh đáp:
– Đã phiền hai tỷ tỷ lo lắng rồi. Tiểu muội đây vẫn ăn ngon uống tốt. Muội cảm thấy rất tốt.
– Ồ vậy sao?
Liêu Tiệp dư nhìn cô chằm chằm mang vẻ mặt đầy thâm hiểm. Cô ta chăm chú nhìn Liêu Thanh Thanh, cười nói:
– Ta cứ nghĩ tiểu muội sẽ trốn dưới chăn khóc lóc thảm thiết lắm nên chúng ta đến đây để an ủi muội.
Nói xong, Liêu Tiệp dư nhìn Tưởng Phương nghi với ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
Tưởng Phương nghi nhanh chóng thêm vào:
– Đúng đó. Ta cứ nghĩ tiểu muội còn đang khóc.
– Khóc vì cái gì cơ chứ? Tại sao muội phải khóc?
– Vì Hoàng thượng lại không đến chỗ của tiểu muội chứ sao.
Giọng điệu của Liêu Tiệp dư lộ rõ vẻ khó chịu nhưng trong mắt cô ta lại đầy vẻ hài lòng.
Ồ. Hai người bọn họ chỉ đến để cười vào mặt cô. Bọn họ thật ngu xuẩn.
Liêu Thanh Thanh đảo mắt nhìn hai bọn họ, trong lòng tỏ ra phấn khích. Cô nói:
– Không, ít ra Hoàng thượng còn đến thăm người tiểu muội là ta. Nhưng Hoàng thượng thậm chí còn chẳng biết cổng nhà hai người hướng về phía nào, đúng chứ? Chẳng phải hai vị tỷ tỷ nên lau mặt bằng nước mắt sao?
Về khoản châm biếm thì Liêu Thanh Thanh cô chẳng ngán một ai hết.
Hai người Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi ngay lập tức xị mặt.
Tưởng Phương nghi nghiêm mặt nói:
– Liêu Dung hoa, sao muội có thể nói bằng giọng điệu đó với Liêu Tiệp dư chứ?
Liêu Thanh Thanh đáp lại:
– Sao ta lại không thể nói như vậy?
Tưởng Phương nghi bày ra vẻ đau lòng nói:
– Liêu Dung hoa, chúng ta là tỷ muội. Mặc dù muội không thích ta, muội có thể nói thẳng với ta. Địa vị của ta thấp hơn muội nên ta có thể chấp nhận. Nhưng Liêu Tiệp dư thì khác. Liêu Tiệp dư là tỷ muội lớn lên cùng muội. Địa vị của Liêu thúc bá cao hơn của cha muội. Địa vị của Liêu Tiệp dư cũng cao hơn địa vị của muội nên muội phải thể hiện sự tôn trọng.
– Ồ, vậy sao? Vậy muội đã có chỗ nào không tôn trọng cô ấy?
Liêu Thanh Thanh lại hỏi.
– Không phải muội nói đúng rồi sao? Kể từ khi nào mà triều nhà Ngụy lại không cho người dân nói đúng sự thật vậy chứ?
Tưởng Phương nghi im bặt, không nói lại được.
Vốn dĩ Liêu Tiệp dư đến đây để nhìn vẻ mặt khóc lóc thảm thiết của Liêu Thanh Thanh. Đến cuối cùng, cô ta không chỉ không thấy Liêu Thanh Thanh khóc mà còn bị Liêu Thanh Thanh làm cho tức đỏ mặt tía tai.
Cô ta ngay lập tức bất mãn, nói lớn:
– Liêu Thanh Thanh, thái độ của muội là sao vậy?
Hà Hương nghe thấy vậy, tim cô như rớt một nhịp. Mặc dù Liêu Tiệp dư không phải một nhân vật tai to mặt lớn trong cung nhưng địa vị của cô ấy cũng cao hơn địa vị của nương nương nhà cô. Nương nương nhà cô nên tỏ lòng tôn trọng với Liêu Tiệp dư. Cô trở nên bồn chồn.
Liêu Thanh Thanh bình tĩnh nói:
– Thái độ của một tiểu muội đối với một tỷ tỷ tốt.
Cô còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “tốt”.
– Ta không dám làm tỷ tỷ tốt của ngươi.
Liêu Tiệp dư nói.
– Vậy tỷ đến đây có chuyện gì không?
Liêu Thanh Thanh hỏi vặn lại.
– Ta đến đây để dạy cho ngươi một bài học.
Liêu Tiệp dư nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.
– Dạy ta một bài học?
– Đúng.
Liêu Tiệp dư cảm thấy cô ta cuối cùng cũng có thể trả thù. Cô ta ngay lập tức thẳng lưng, ngạo mạn nói:
– Thứ nhất, ta là một Liêu Tiệp dư trong khi ngươi chỉ là một Liêu Dung hoa, ngươi phải nghe theo lời của ta; thứ hai, ta là tỷ tỷ, ngươi là tiểu muội. Ta có thể dạy dỗ người khi ngươi làm điều không đúng đắn.
Hà Hương ngay lập tức trở nên lo lắng. Cô đặc biệt sợ nương nương nhà cô sẽ chịu thiệt.
Liêu Thanh Thanh cười hỏi:
– Vậy tỷ định dạy dỗ ta như thế nào?
– Trước hết là để ngươi đủ thông minh để học từ những lỗi lầm của mình chả có cha ta và cha ngươi sẽ khiến trách ta không chăm sóc tốt cho ngươi.
Liêu Tiệp dư hét lên:
– Quỳ xuống!
Ý là muốn Liêu Thanh Thanh phải quỳ gối trước mặt cô ta. Liêu Thanh Thanh tất nhiên không quỳ.
Liêu Tiệp dư nhẹ nhàng bước sang bên, quay đầu nói với cung nữ phía sau:
– Người đâu, mau bắt Liêu Dung hoa quỳ xuống.
Hai cung nữ kia vào cung đã lâu năm. Sau khi nhận lệnh, họ vẫn còn chút lưỡng lự. Suy cho cùng, vài ngày trước Liêu Dung hoa vẫn là người được Hoàng thượng Cảnh Lễ sủng ái nhất. Hiện tại, nếu cô ấy bị phạt tội, có khi nào Hoàng thượng Cảnh Lễ sẽ không vui không?
Nghĩ lại thì Hoàng thượng Cảnh Lễ chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện hậu cung. Ngài ấy thường quên sạch sau một đêm, không bao giờ nhớ gì. Đây đã là thói quen nhiều năm của Hoàng thượng Cảnh Lễ và thói quen này cũng chưa từng thay đổi.
Có lẽ Liêu Dung hoa cũng vậy thôi. Nếu không thì sao Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi lại dám làm vậy với cô ấy chứ.
Hơn nữa, địa vị của Liêu Tiệp dư cao hơn Liêu Dung hoa, cô ấy còn là tỷ muội lớn lên cùng nhau từ nhỏ của Liêu Dung hoa nên dạy dỗ Liêu Dung hoa một bài học cũng là hợp lý.
Vậy nên họ tiến lại gần Liêu Thanh Thanh.
Hà Hương ngay lập tức tiến lên, nhưng không đợi đến lúc cô quỳ xuống, Liêu Thanh Thanh đã kéo cô lại. Hà Hương nhìn Liêu Thanh Thanh đầy bối rối.
Liêu Thanh Thanh nhìn như thể cô đã nắm chắc phần thắng.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm và uy nghiêm đột nhiên vang lên bên ngoài sân:
– Để ta xem kẻ nào dám động đến người của trẫm?
Tác giả có vài lời muốn nói:
Liêu Thanh Thanh: Ta đang định biểu diễn vài kĩ năng của mình mà!
Hoàng thượng Cảnh Lễ: Thanh Thanh, nàng tránh ra. Để ta!
Liêu Thanh Thanh: ???