Chương 9: Tên Hoàng thượng này?
Liêu Thanh Thanh và những người khác đồng loạt quay đầu lại nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ trong bộ long bào đang sải những bước dài tới.
Liêu Thanh Thanh vô cùng ngạc nhiên, còn Hà Hương thì vui mừng khôn xiết.
Đúng là Bệ hạ thật rồi!
Khuôn mặt của Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi ngay lập tức biến sắc.
Tại sao Hoàng thượng Cảnh Lễ lại đến Lê Thanh Các? Bây giờ cũng không phải buổi trưa hay buổi tối.
Hà Hương cùng những người hầu khác trong Lê Thanh Các nhanh chóng bái kiến Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Chúng thần xin bái kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Liêu Thanh Thanh, Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi cũng làm theo.
– Đứng lên đi, Liêu Dung hoa.
Hoàng thượng Cảnh Lễ bước một bước lớn qua, trực tiếp nắm lấy tay Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh hơi sững người. Bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của chàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mang đến một cảm giác an toàn vô cùng đặc biệt.
Lần này cô không kháng cự mà nâng mắt nhìn thẳng vào Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ hơi cau mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Nhưng nó không nhằm vào Liêu Thanh Thanh mà nhằm vào Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi. Chàng gằn giọng hỏi:
– Trẫm cho các ngươi đứng lên chưa?
Liêu Tiệp dư và Tưởng Phương nghi như hóa đá. Bọn họ lại lập tức dập đầu xuống đất bái kiến Hoàng thượng Cảnh Lễ. Bọn họ thật sự không mong Hoàng thượng Cảnh Lễ sẽ xuất hiện.
Bọn họ nhớ lại lần trước bị trách mắng cũng với cái giọng nói lạnh băng này, bọn họ sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
Hoàng thượng Cảnh Lễ không để họ yên mà tiếp tục hỏi:
– Kẻ nào dám bắt Liêu Dung hoa phải quỳ gối?
Tưởng Phương nghi không dám mở miệng.
Liêu Tiệp dư hoảng hốt lắp bắp:
– Là… Là thần thiếp.
– Ngươi là?
Liêu Tiệp dư hơi ngơ ngác: ???
Liêu Thanh Thanh đỏ mặt vì xấu hổ. Cô hoài nghi Hoàng thượng Cảnh Lễ mắc chứng mù mặt.
Bỏ qua việc Liêu Tiệp dư là một người dễ nhận dạng nhưng mới vài ngày trước cô ta còn ở đây diễn một vở tình tỷ muội thắm thiết và bị Hoàng thượng Cảnh Lễ đuổi thẳng mặt.
Mới chỉ vài ngày mà Hoàng thượng Cảnh Lễ đã không còn nhớ gì?
Ngài ấy thật sự ghét bỏ cô ta.
Mà lúc đó, Liêu Tiệp dư đã phải rất khó khăn để giới thiệu mình với Hoàng thượng. Nhưng đến cuối cùng Hoàng thượng Cảnh Lễ còn chẳng nhận ra cô ta là ai, nên cô ta vừa xấu hổ, nhục nhã, vừa bực mình nhưng vẫn sợ sệt nói:
– Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp là Liêu Tiệp dư.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đáp ngay:
– Ồ, từ nay trở đi, ngươi không phải Liêu Tiệp dư nữa. Ngươi chỉ là Liêu Thục cơ.
Liêu Thục cơ?
Từ vị trí Liêu Tiệp dư cô ta bị giáng tận ba bậc xuống làm Liêu Thục cơ. Cô ta ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tưởng Phương nghi và Liêu Thanh Thanh đứng bên cạnh cũng sửng sốt không kém.
Trong phút chốc, Liêu Thục cơ không thể tiếp nhận sự thay đổi đột ngột này. Cô ta bối rối hỏi:
– Bệ hạ, thần thiếp đã làm gì sai sao?
Vừa nghe thấy thế, Hoàng thượng Cảnh Lễ nâng mắt nhìn thẳng vào Liêu Thục cơ với ánh mắt ấy sắc bén, lạnh lùng, vô cảm.
– Vậy Liêu Dung hoa đã làm gì sai?
Liêu Thục cơ đột nhiên không biết nên nói gì.
Sau đó, cô ta bắt đầu nói với giọng buồn rầu:
– Bệ hạ không biết đấy thôi, thần thiếp là tỷ tỷ của Liêu Dung hoa. Mà tỷ tỷ thì như mẫu thân thứ hai, Liêu Dung hoa nên bày tỏ sự tôn kính với thần thiếp. Nhưng muội ấy lại không hiểu phép tắc nên thần thiếp chỉ muốn dạy dỗ một trận để muội ấy không hành xử thiếu suy nghĩ trước mặt Hoàng thượng.
– Liêu Dung hoa chỉ có một mẫu thân. Tại sao nàng ấy lại bị nhà ngươi trừng phạt chứ, mẫu thân?
Liêu Thục cơ một lần nữa im bặt, không biết nói gì.
Liêu Thanh Thanh cũng xấu hổ thay cô ta. Lời nói của Hoàng thượng Cảnh Lễ có thể làm cho người khác tức đến mức không nói nên lời.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn Liêu Thục cơ nói:
– Ngươi luôn miệng nói Liêu Dung hoa không biết thân biết phận, không hiểu phép tắc. Vậy còn ngươi thì sao, ngươi đã biết thân biết phận mình chưa?
Liêu Thục cơ bị câu hỏi đột ngột của Hoàng thượng làm cho sửng sốt.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột ngột nghiêm mặt nói:
– Tất cả mọi người dân ở thiên hạ này đều thuộc về trẫm, là thần dân của trẫm. Trẫm là vua một nước. Trẫm giáng chức ngươi, ngươi thậm chí còn không khấu tạ mà lại hỏi ngược lại trẫm. Đây có tính là hành xử không biết phải trái trước mặt Hoàng thượng hay không?
Hành xử không biết phải trái trước mặt Hoàng thượng!
Câu nói này vô cùng nghiêm trọng!
Liêu Thục cơ cũng đã nhận ra sự bất kính của cô ta. Cô ta ngay lập tức trở nên sợ hãi và bắt đầu run người. Cô ta không dám bật ra một tiếng nào nữa, nhanh chóng quỳ lạy cầu xin Hoàng thượng tha lỗi.
Hoàng thượng Cảnh lễ ra lệnh:
– Người đâu. Đưa Liêu Thục cơ cùng người này đến chỗ Lương Quý phi học lại phép tắc.
– Vâng.
Liêu Thục cơ liên tục lạy lục van xin Hoàng thượng tha lỗi.
Tưởng Phương nghi, người mà Hoàng thượng nhắc đến là “người này”, cũng không dám hé nửa lời, nhanh chóng khấu đầu sau khi thấy Liêu Thục cơ bị giáng chức.
Sau một hồi, bọn họ đều rời khỏi Lê Thanh Các.
Sự tĩnh lặng một lần nữa bao trùm Lê Thanh Các.
Liêu Thanh Thanh lại nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ. Vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Hoàng thượng Cảnh Lễ dần dần tan biến, ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vào Liêu Thanh Thanh.
Thực ra hai ngày qua chàng chẳng bận gì cả.
Sau lần nắm tay Liêu Thanh Thanh đêm trước hôm rằm, đầu chàng thoải mái một cách lạ thường như thể chàng sẽ chẳng bao giờ bị đau đầu nữa.
Vậy nên vào hôm rằm, chàng nghỉ ngơi ở chỗ của Lương Quý phi một đêm theo như quy định trong cung.
Chàng hơi lo lắng về vấn đề đau đầu của mình, nhưng sau một đêm chàng thấy vui vì không còn cảm thấy đau đầu nữa.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua chàng không đau đầu trong hai ngày liên tiếp.
Chàng thật sự muốn chia sẻ niềm vui này với Liêu Thanh Thanh.
Nhưng chàng cũng muốn biết cơn đau đầu sẽ biến mất bao lâu sau khi nắm tay Liêu Thanh Thanh. Vậy nên chàng không lập tức đi tìm Liêu Thanh Thanh, cũng không đến Lê Thanh Các để dùng bữa trưa.
Đến chiều đầu chàng bắt đầu đau, có lẽ là do Liêu Thanh Thanh đã khiến chàng thư giãn rất nhiều nên giờ đây một cơn đau nhẹ cũng khiến chàng không chịu nổi.
Khi nhận thấy cơn đau đầu kéo đến, chàng ngay lập tức đặt chiếc bút lông đỏ xuống, nhanh chóng đi về phía Lê Thanh Các, bỏ mặc Phúc Sinh mãi phía sau.
Ai ngờ được khi chàng bước đến Lê Thanh Các lại thấy một nữ nhân táo tợn, hung hăng ra lệnh cho Thanh Thanh của chàng phải quỳ gối.
Sao cô ta dám làm thế với người mà trẫm chọn? Cô ta chán sống rồi sao?
Đây có phải cách mà những nữ nhân khác trong hậu cung bắt nạt Thanh Thanh khi chàng không có mặt?
Mặc dù chàng đã đối phó với Liêu Thục cơ nhưng chàng vẫn rất khó chịu. Khi chàng nhìn Liêu Thanh Thanh, trái tim chàng dường như đang khát khao có được cô. Chàng nói bằng giọng ấm áp mà trước đây chưa bao giờ có:
– Thanh Thanh, khi trẫm không ở đây nàng sống tốt không?
Liêu Thanh Thanh sững người.
Ở cuộc đời trước, cô đã sống tự lập một mình từ khi còn nhỏ. Cô ăn một mình, ngủ một mình, đi học cũng một mình… cô dành toàn bộ thời gian để học và kiếm tiền nuôi bản thân.
Trong một lần tăng ca về muộn, trời đổ mưa lớn, cô định dùng túi che đầu để chạy về nhà. Cô tưởng tượng giá mà có ai đó là chỗ dựa cho cô trong những ngày giông bão như này thì tuyệt biết bao. Nhưng chẳng có ai cả.
Cô vẫn đặt nhiệm vụ “kiếm tiền nuôi thân” lên hàng đầu, và dần dần khiến bản thân ngày càng gầy đi.
Cô chẳng hề quan tâm đến bản thân mình. Cô cũng chẳng ngại cô đơn. Cô làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và chấp nhận số phận mình. Cô vẫn đơn độc một mình đến cuối cuộc đời.
Nhưng cô không nghĩ là mình sẽ trọng sinh về thời cổ đại để nghe được câu nói – “Nàng sống có tốt không khi mà ta không ở đây?”
Đây vốn là một câu hỏi rất đỗi bình thường nhưng nó lại làm tim cô xao xuyến, đập lệch một nhịp. Cô cố gắng trấn an bản thân, nở nụ cười nói với Hoàng thượng Cảnh Lễ:
– Thần thiếp vẫn rất tốt.
– Rất tốt?
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên không vui. Ngài bỏ tay Liêu Thanh Thanh và ngồi vào bàn.
Sao ngài ấy lại tức giận nữa rồi?
Liêu Thanh Thanh nhanh chóng quay người, bưng ấm trà đến rót nước cho Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ cầm tách trà uống liền một hơi.
Liêu Thanh Thanh lại rót trà, Hoàng thượng Cảnh lễ đột nhiên hỏi:
– Nàng đang làm gì vậy?
– Thiếp rót trà cho Hoàng thượng.
– Trẫm có nói trẫm muốn uống sao?
– Không phải Hoàng thượng cực kỳ thích uống trà sao?
Mỗi lần đến đây ngài ấy đều uống rất nhiều.
– Hôm nay trẫm không muốn uống.
Thực ra trước đây chàng cũng không muốn uống trà nhưng vì tình thế bắt buộc nên chàng mới uống.
Liêu Thanh Thanh không còn cách nào khác đành phải đặt ấm trà xuống.
Hoàng thượng Cảnh Lễ đột nhiên nói:
– Nàng không tốt tí nào.
Liêu Thanh Thanh lúng túng rồi đột nhiên hiểu ý Hoàng thượng Cảnh Lễ là “khi trẫm không ở đây, nàng sống không tốt”. Cô thành thật trả lời:
– Thần thiếp vẫn khá ổn.
– Chỉ vậy thôi sao? Vậy sao Liêu Thục cơ lại gây khó dễ cho nàng? Có phải những phi tần khác cũng làm thế với nàng?
– Khởi bẩm Bệ hạ, những tỷ muội khác trong hậu cung vẫn đối tốt với thần thiếp.
Về điểm này thì Liêu Thanh Thanh không nói dối. Cô đã từng nghĩ rằng cô sẽ vô tình trở thành bia đỡ đạn cho những nữ nhân khác trong hậu cung. Nhưng gần đây những nữ nhân này vẫn khá điềm tĩnh.
Những người hả dạ nhất chính là Liêu Thục cơ và Tưởng Phương nghi. Hai người bọn họ chính là kẻ thù của Liêu Thanh Thanh cô trước kia. Trong trí nhớ của cô, hai người bọn họ luôn luôn ức hiếp cô, còn cô thì sống một cuộc sống nhẹ nhàng, êm đềm bằng việc không làm loạn trả thù.
Giờ đây vì cô đã được Hoàng thượng Cảnh Lễ chú ý, hai người Liêu và Tưởng này liên tục xuất hiện, số lần còn nhiều hơn những gì cô nhớ được.
Cô giải thích với Hoàng thượng Cảnh Lễ:
– Liêu Thục cơ quả thực là tỷ tỷ lớn lên cùng nhau của thiếp. Cha cô ấy là người con trai mà bà nội tự hào nhất, còn cô ấy là cháu gái được yêu quý nhất. Vậy nên cô ấy thường hay dạy dỗ những tiểu muội như thiếp.
– Trước khi nàng vào cung, cô ta cũng dạy dỗ nàng như vậy?
Liêu Thanh Thanh cẩn thận nghĩ lại. Hoàng thượng Cảnh Lễ nghĩ cô đồng tình nên mới dè dặt rụt tay lại.
Hoàng thượng lại nắm tay cô. Liêu Thanh Thanh ngước đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ.
– Đừng lo, từ nay về sau, nàng có ta. Trẫm sẽ không để nàng chịu uất ức nữa đâu.
???
Hoàng thượng bị sao vậy?
Hành động của ngài thật kỳ lạ thì thôi đi, đến lời nói cũng kỳ lạ luôn.
Giữa hai bọn họ vẫn không có gì, nhưng ngài lại nói “Từ nay về sau, nàng có ta ở bên. Trẫm sẽ không để nàng chịu uất ức nữa.”
Nhưng ngài là Hoàng thượng, là vua một nước. Một khi nói như vậy tức là ngài sẽ bảo vệ cô.
Cô còn đang nghĩ xem làm cách nào mà Hoàng thượng lại xuất hiện đúng lúc Liêu Thục cơ đang gây khó dễ cho cô, như kiểu anh hùng cứu mỹ nhân vậy. Cô còn chưa kịp sử dụng đến kỹ năng của mình để làm đối phương tức giận, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc.
Đôi mắt Liêu Thanh Thanh nhìn Hoàng thượng Cảnh Lễ một cách chân thành, rồi cô đột nhiên mỉm cười gật đầu:
– Ừm!
Đây là nụ cười chân thành đầu tiên của cô. Nó giống như hoa lê nở vào mùa xuân, tràn đầy sức sống, lộng lẫy và thu hút.
Trái tim Hoàng thượng Cảnh Lễ cảm tưởng như va phải thứ gì, một sự ấm áp lan tỏa trong tim chàng, mạnh mẽ trào dâng.
Chàng đột nhiên cảm thấy phía dưới bụng ba tấc ấm áp lạ thường. Một chỗ đặc biệt không thể nói có một phản ứng mãnh liệt.
Khuôn mặt chàng đột nhiên thay đổi.
Liêu Thanh Thanh để ý thấy biểu hiện khác lạ của Hoàng thượng Cảnh Lễ, cô liền hỏi:
– Bệ hạ, có chuyện gì vậy?
Tác giả có vài lời muốn nói:
– Liêu Thanh Thanh: Bệ hạ, có chuyện gì vậy?
– Hoàng thượng Cảnh Lễ: Trẫm có phản ứng!
– Liêu Thanh Thanh: Phản ứng gì cơ?
– Hoàng thượng Cảnh Lễ: Nàng hiểu ý ta mà!
– Liêu Thanh Thanh: ???