“Tiểu thư, cô thực sự muốn gặp thằng nhóc đó sao?”
Viên cai ngục lo lắng nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt.
“Phải, phải.”
Đứa con gái mười một tuổi của vị Đại Công tước, Kynemeia Lyonne, nở nụ cười thánh thiện và gật đầu. Khi mái tóc mềm mượt, vàng óng ả như lụa của cô bé khẽ tung bay, viên cai ngục nghẹt thở và đỡ lấy lồng ngực đang đập thình thịch.
‘Đáng yêu quá…!’
Những gia nhân ở phủ Đại Công tước luôn ao ước có được một cô con gái như Tiểu thư Kynemeia – điều này thực chất đã trở thành thói quen. Nàng có mái tóc vàng mượt mà, đôi mắt nai to tròn, và cặp má hồng phúng phính thôi thúc người ta thử cắn yêu một cái.
Con gái của Đại Công tước là một đứa trẻ quý giá mà người lính canh không được thường xuyên trông thấy, vì anh ta được bổ nhiệm tới một nhà giam dưới lòng đất. Tuy vậy, yêu cầu được gặp tù nhân này giống như một quả bom ném thẳng vào anh ta. Anh liếc qua vú nuôi của nàng và đánh mắt sang hướng khác trước khi nói,
“Nhưng tôi không thể để cô gặp nó được, thưa Tiểu thư.”
Bà vú khẽ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cho dù đã hầu cận bên cạnh tiểu thư với tư cách vú nuôi từ rất nhiều năm về trước, bà vẫn không thể chống lại sự ngang bướng của cô bé.
“Thằng nhóc đó là một sinh vật nguy hiểm.”
Một cậu bé đã lẻn vào khu đất săn bắn độc quyền của vị Đại Công tước trước khi vầng trăng tròn lên cao. Cũng chính cậu bé đó, với cơ thể ướt sũng máu, đã nghiêng đầu mỉm cười khi thấy khoảng 10 kỵ sĩ đang luống cuống trước mặt, lẩm bẩm,
“Ta tưởng đã giết hết bọn chúng rồi chứ. Ra là vẫn còn.”
Không những chẳng hề nao núng vì bị bao vây bởi đoàn kỵ sĩ, cậu ta còn tỏ vẻ khá thoải mái. Chính đoàn kỵ sĩ mới là những kẻ bắt đầu e sợ. Tuy vậy, cậu quỵ ngã ngay sau đó.
Viên cai ngục ngầm cho rằng đây mới là lý do thằng nhóc này bị bắt lại ngay từ đầu. Mượn cớ tra khảo xem thằng bé bí ẩn này đã đả thương kẻ nào để đến mức toàn thân đầm đìa máu, người ta giam nó dưới nhà ngục này.
Chẳng bận tâm đến sự lo lắng của viên cai ngục, Kynemeia khẳng định chắc chắn,
“Tôi biết rồi, nên chú cứ để tôi vào đi, dược không?”
Ánh mắt kiên định của cô bé cho thấy nàng không có ý định nhượng bộ. Đứng tại đây không phải một cô bé mười một tuổi bình thường, mà là người sẽ có ngày thừa kế danh hiệu Đại Công tước và trở thành chủ nhân của lâu đài này.
Cho dù còn lo ngại, viên cai ngục chỉ đơn thuần là một người lính tầm thường, vậy nên anh ta không thể làm trái với mệnh lệnh của nàng. Anh ta đồng ý và bắt đầu dẫn đường.
“Làm ơn bước cẩn thận, thưa Tiểu thư.”
“Tôi ổn.”
“Cô biết đấy, quanh đây có chuột. Tuy nhiên là chỉ thi thoảng thôi…”
Kynemeia, cho dù vừa tuyên bố mình vẫn ổn một cách rất tự tin, len lén nắm lấy tay bà vú Vanessa. Cầm chặt bàn tay cô bé, Vanessa nhìn nàng với khuôn mặt có ý nói, ‘Đây là lý do ta hỏi vì sao con lại muốn vào hầm ngục đấy.”
Kynemia làm bộ không để ý tới bà và kín đáo quay đi.
“Con xin lỗi Vú. Nhưng những việc này đều có lý do cả…”
Phải bước vào hầm ngục ẩm ướt, tối thui, ảm đạm và đầy chuột này chỉ để gặp một đứa oắt con mười hai tuổi không khiến Kynemeia đặc biệt vui vẻ. Cũng không phải nàng đến đây với tâm thế ‘Ta muốn thử những điều mới mẻ!’, hay ‘Được, đi thám hiểm hầm ngục thôi nào!’ xuất phát từ bản tính vô tư của một đứa trẻ xuất thân cao quý như Vanessa đã tưởng.
‘Đây là cho sự an nguy của con và cho sự thăng tiến của gia đình này, được chứ?’
Dĩ nhiên, đây là một thông tin chỉ mình nàng biết nhưng chắc chắn không thể để lộ với người khác. Thật ra, Kynemeia giữ một số bí mật mà nàng không thể tiết lộ cho bất kỳ ai.
Bí mật đầu tiên là Kynemeia Lyonne đã được tái sinh. Bí mật thứ hai: vương quốc nơi nàng sống lại thuộc về thế giới trong một cuốn tiểu thuyết mạng nàng thích đọc khi còn sống, ‘Biên niên sử xứ Althium’. Cuối cùng, Kynemeia sẽ phải chết trong tương lai không xa.
‘Mình nên giải thích thế nào đây, chuyện này đúng là…’
Kynemeia cắn đôi môi vô tội của mình và tự nhủ,
‘Mình có lẽ còn chẳng thể nhắc đến từ ‘Al’ trong ‘Biên niên sử xứ Althium’ và từ ‘tái’ trong ‘tái sinh’ được, chúng làm mình thấy phát ốm.’
Nàng nhớ lại kiếp trước của mình vào mùa xuân năm lên 10. Ngày hôm đó không có gì quá đặc biệt. Nàng không phải trải qua những chuyện kiểu như lĩnh một cú trời giáng vào đầu hay hấp hối vì chết đuối. Nàng chỉ đơn giản tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc như mọi ngày.
‘A, vậy ra giấc mơ đó là kiếp trước của mình.’
Khi thức dậy, mình nhận ra giấc mơ đêm qua thuộc về kiếp trước.
‘…Thế này có nực cười không chứ?’
Tại sao chúng không bất chợt hiện ra kèm theo hiệu ứng hoành tráng kiểu sấm chớp, như thể mình vừa nhận được một lời tiên tri…
Ai mà biết lại có ngày mình tỉnh dậy và phát hiện bản thân đã trải qua một giấc mơ về kiếp trước! Làm sao mình có thể tiết lộ chuyện này cho người khác và thuyết phục họ đây?!
Nhưng một vấn đề lớn hơn đang chờ phía trước vì Kynemeia đã tái sinh trong cuốn tiểu thuyết mạng mà nàng đọc kiếp trước. ‘Biên niên sử xứ Althium’ là một tiểu thuyết đại trà với dòng miêu tả như sau: ‘Một kẻ xa lạ rơi vào một thế giới khác và chạm trán vương quốc phép thuật vô hạn!’
‘Chẳng ai thèm đọc nó cả…’
Cốt truyện chính bắt đầu trở nên lan man, còn lời dẫn truyện thì dông dài hết nhặt thảo mộc lại đến đánh quái. Cuốn sách trở thành câu chuyện giả tưởng về quá trình lao động cực khổ của nhân vật chính. Kynemeia Lyonne là nhân vật phản diện số nhọ của cuốn tiểu thuyết.
‘… Tại sao lại là loại nhân vật này chứ!’
Để lý giải số phận hẩm hiu của Kynemeia Lyonne, trước hết cần phải nói về gia đình nàng. Ông nội Kynemeia, Kenneth Lyonne, từng đóng vai trò nhiếp chính cho vị cố hoàng đế đau ốm, và được biết đến với cái danh ‘kẻ phản diện chính nghĩa’. Đó là thời kỳ nạn tham nhũng tràn lan dưới sự trị vì của đức vua quá cố. Kenneth Lyonne, người sống vì công lý và lẽ phải, không thể dung thứ cho điều đó…
“Sao nhà ngươi dám cãi lại ta bằng những lời dơ bẩn đó?”
Với tính khắc nghiệt đặc trưng của mình,
“Ta là hiện thân của đế quốc này! Những gì thuộc về nó cũng thuộc về ta!”
Ông ta tuyên bố những lời rác rưởi trước khi bắt đầu thanh trừng các quý tộc và biến cuộc sống của các chư hầu thành địa ngục. Kết cục của ông ta ra sao?
Chết vì bị đầu độc.
Người ta không bao giờ tìm ra hung thủ và vụ việc dứt khoát được coi là ‘một vụ giết người báo thù’. Với cái chết đột ngột của Kenneth Lyonne, Đại Công quốc Lyonne rơi vào hỗn loạn và cuộc tranh giành quyền lực của nhà Lyonne dữ dội nổ ra. Vào thời điểm đó, người đứng đầu xứ Lyonne là mẹ Kynemeia, Nữ Công tước tiền nhiệm, Irea Lyonne.
“Cho dù không sở hữu pháp thuật, thanh kiếm này đã luôn là số mệnh của ta.”
Mặc dầu Irea Lyonne không sinh ra với sức mạnh ma pháp, kiếm thuật điêu luyện của bà đã giúp bà chiến thắng các vương quốc lân cận, và vì thế đánh dấu bà là một người hùng trong công cuộc phát triển đế quốc. Đó là cách danh dự nhà Lyonne bắt đầu được phục hồi. Tuy nhiên, ở đâu có ánh sáng ắt sẽ có bóng tối. Người hùng của đế quốc này chính là kẻ thù nước bại trận.
Irea Lyonne đang tham gia cuộc diễu hành ăn mừng một chiến thắng khác khi một mũi tên đâm xuyên qua trái tim và kết liễu đời bà. Người đàn ông bị tình nghi là kẻ đã ám hại bà hoá ra lại là hoàng tử thứ ba của một vương quốc do Irea xóa sổ. Khi đối mặt với đoạn đầu đài, hắn gào lên,
“Irea Lyonne, con quỷ đầu thai của đế quốc này, đã chém đầu cha mẹ ta và chặt đứt chân các anh ta! Giết được con ả bằng chính đôi tay mình, ta không có gì hối tiếc!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ hành thích để báo thù. Cứ như vậy, nhà Lyonne lần nữa rơi vào khủng hoảng.
Phẩm chất tốt đẹp duy nhất của Troy Lyonne – người trở thành Đại Công tước nhờ vào vợ ông ta và thân phận quý tộc – là gương mặt điển trai nhất toàn bộ đế quốc. Dù sao thì, ông ta có thể kết hôn với Irea có 20% là nhờ xuất thân con dòng cháu giống, và phần lớn còn lại là nhờ ngoại hình của mình. Sau cái chết của người vợ tài giỏi, kẻ chìm trong tuyệt vọng là Troy-
“Cha, đừng khóc mà.”
Quyết định chấn chỉnh lại bản thân vì lợi ích của cô con gái nhỏ.
“Mei-hic. Cha-không sao đâu. Hic-huwaaa.”
Troy Lyonne, người từng không ngừng than khóc, bắt đầu lên kế hoạch trở lại làm chủ gia đình và kiếm thu nhập bằng khuôn mặt điển trai của mình.
“Xin thứ lỗi, Quý bà với bộ móng tay tuyệt đẹp. Tôi có một kế hoạch kinh doanh xuất sắc, liệu bà có hứng thú chăng?”
Có lẽ là bởi nhanh chóng nắm bắt được sự phát triển của chiến thuật độc đáo này, mặc dù không biết đây là sở trường của mình, Troy Lyonne thành công khiến doanh nghiệp phát đạt nhờ số vốn ông chắt chiu được bằng cách tận dụng khuôn mặt của mình. Nhờ thế, nhà Lyonne một lần nữa bắt đầu nâng cao vị thế.
“Mei, cha mang về nhà rất nhiều tiền đấy! Không phải ta đã bảo con rồi sao? Cha ổn mà.”
“Cha tuyệt quá!”
Nhưng ông không thể tận hưởng sự phát triển ấy, bởi ông chết vì bị một mũi dao đâm không lâu sau đó. Kẻ hành thích là một Nữ Bá tước dan díu trong mối tình tay tư với Troy Lyonne. Khi bị lôi xuống hầm ngục, bà ta thét lớn,
“Vì anh, ta đã hy sinh nhiều đến vậy, nhưng giờ thì sao! Anh ta chưa từng yêu ta ư? Miễn là anh ta làm ra tiền thì mọi sự đều ổn, có phải thế không? Troy Lyonne đã dìm ta xuống vực sâu địa ngục vào cái ngày anh cướp đi toàn bộ trái tim ta!”
Đó, dĩ nhiên, là một vụ giết để báo thù.