Khi cuộc đời cha nàng kết thúc thảm thương, Kynemeia mới mười tuổi.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó.
Kynemeia Lyonne – hậu thế của một gia tộc bị thù địch – bị gọi bằng cái tên ‘Nữ Quỷ họ Lyonne, thừa hưởng sự độc tài của ông nội, tính hiếu chiến của mẹ, và vẻ đẹp của cha’. Họ khinh miệt dòng tộc này đến độ không ai buồn lắng nghe những lời phân bua của nhà Lyonne. Những lời đồn đại truyền từ người này qua kẻ khác, cuối cùng lan ra toàn đế chế và cả những vùng đất lân cận.
Vì điều này nên nhà Lyonne bị giới thượng lưu xua đuổi. Nàng không thể tổ chức một buổi dạ tiệc trưởng thành cho ra hồn và chẳng ma nào gửi thư cầu hôn nàng cả. Làm sao nàng có thể sống hạnh phúc trong hoàn cảnh thế này cho được? Kynemeia bị sự chính sự bất hạnh của bản thân dày vò, rốt cuộc rơi vào vòng xoáy oan nghiệt của kiếp nhân vật phản diện…
Giây phút cuối đời của nàng ra sao?
Sau khi xuất sắc hoàn thành vai diễn của một nữ lãnh chúa độc ác, nàng bị nhân vật chính, nghe theo lời thỉnh cầu của những người dân giận dữ, lôi lên đoạn đầu đài!
“Dịch bệnh, cuộc tấn công của bọn quái vật và cả sưu cao thuế nặng – tất cả là do Nữ Quỷ nhà Lyonne!”
Và rồi chém-
Đó là – các nhân vật trong truyện hồi tưởng lại với một tiếng tặc lưỡi – cái chết thảm hại của tiểu thư Kynemeia.
‘Không, chưa bàn đến thuế má, tại sao dịch bệnh và lũ quái vật hoành hành cũng là lỗi của mình vậy?’
Nhưng những lời đồn tai hại đã ăn sâu vào lòng người có sức ảnh hưởng rất lớn, đến nỗi một chuyện vặt vãnh như lá rụng cũng có thể bị đổ là tại nàng.
‘… Chết tiệt.’
Kynemeia đã đau buồn vô hạn sau khi nhớ ra tất cả những chi tiết đó.
‘Chúa ơi, bảo sao sắc mặt mọi người lại sa sầm mỗi lần mình hỏi vì sao chúng ta không bao giờ tổ chức tiệc tùng gì trong lâu đài.’
Bởi vì chẳng ma nào sẽ đến tham gia cho dù họ có gửi biết bao nhiêu thiệp mời! Nàng cuộn tròn người lại trên giường, lau đi những giọt lệ nóng hổi còn vương trên khuôn mặt.
‘A, sao mắt mình cứ chảy mồ hôi thế này…’
Tại sao gia tộc sa sút lại là lỗi của nàng chứ?
Nhưng có vẻ là trong thế giới này, sự hận thù là thứ cả gia tộc phải cùng gánh chịu.
***
Sự nghiệp lãnh chúa tương lai đúng là khó mà tưởng tượng nổi. Ngay cả trong thời bình, làm một lãnh chúa đã đủ chật vật rồi. Trong vương quốc nơi quái vật hoành hành và những ngục tối mở ra nhan nhản, chưa kể đến những lời đồn tai quái về thân phận Nữ Quỷ của nàng, công việc này còn cực khổ hơn. Nàng đang từng bước tiến về cái kết của một kẻ phản diện, bị ‘giết để trả thù’.
‘Mình chết chắc rồi! Chết thật rồi!’
Chính vào lúc đó. Vú nuôi Vanessa đặt làm một con búp bê đắt tiền gửi từ phương xa về để dỗ dành Kynemeia, khi ấy đã ủ dột một thời gian dài.
“Tiểu thư, nhìn này. Con màu vàng đáng yêu quá phải không?”
Thay vì phàn nàn rằng một con búp bê thì được tích sự gì nếu nàng sắp toi mạng đến nơi, Kynemeia vẫn nhận lấy nó trong cơn sụt sùi.
“Nhìn nó giống Pikachu ghê.”
“…Pi- Gì cơ?”
“Không có gì.”
Vì có nói thì Vanessa cũng không biết Pokemon đâu mà…
…Pokemon á?
Ngay lúc đó, cảm hứng đến với Kynemeia như một tia chớp.
Đúng rồi. Pokemon. Bộ manga có nhân vật chính đạt được thành công và danh vọng bởi cậu ta nhặt được con Pikachu vừa dễ thương lại còn mạnh vô địch ở đầu truyện, sau đó luyện tập không biết mệt mỏi.
‘Đúng rồi!’
Khi ấy nàng đã được khai sáng. Đây là cơ hội Chúa ban tặng nàng. Cơ hội ấy tên là nếu mình cũng có Pikachu thì mọi thứ sẽ ổn. Nàng biết tất cả các kỹ năng ẩn của những nhân vật xuất hiện trong nguyên tác mà.
‘Nếu mình có một đội quân thật mạnh dưới trướng, sẵn sàng nghe lệnh…’
Nếu Kynemeia có thể ngồi mát ăn bát vàng xem họ làm hết mọi việc và thoải mái tận hưởng những năm tháng hoàng kim của đời mình, thế thì còn gì bằng.
‘Y như trong Pokemon!’
Giống như trong bộ manga đó, những quái vật dễ thương sẽ lo vụ đánh đấm, còn chủ nhân chỉ việc đứng sau cổ vũ để rồi đắm chìm trong chiến thắng và ôm hết các phần thưởng sau trận đấu! Cái này na ná câu một người gieo hạt, một người khác gặt quả vậy. Ha, trời quả nhiên không phụ lòng người. Anh bạn này là hình mẫu lý tưởng để nàng học tập.
‘Nhìn kiểu gì thì đây cũng là việc lợi cả hai bên mà!’
Các pháp sư cũng sẽ được lợi, vì họ đã phải sống trong bóng tối mà không biết đến tài năng của mình cho đến khi gặp nhân vật chính.
‘Được rồi. Mình có thể sinh tồn rồi! Mình sẽ vượt qua những xiềng xích thù hận và tiếp tục sống!’
Kynemeia ôm chặt lấy con chuột bông màu vàng.
‘Cho dù mình không thể làm một lãnh chúa vĩ đại, ít nhất thì làm một lãnh chúa bình thường là ổn rồi!’
Một vùng đất có thể sinh sống được mà không gặp trở ngại lớn lao nào. Nếu nàng có thể làm một vị lãnh chúa mờ nhạt đến mức hoà tan vào phông nền, nàng chỉ cần mặc kệ những lời đồn thổi độc địa vào tai này lại ra tai khác! Nàng lập tức đứng dậy và mở một cuốn sổ, rồi bắt đầu viết xuống thông tin về tất cả các nhân vật hữu ích. May mắn thay, nàng nhớ được tất thảy, cứ như thể đang đọc lại cuốn tiểu thuyết đó từ đầu.
‘Mình phải chừa ra những kẻ căm ghét mình.’
Một pháp sư quyền năng căm ghét nàng… chỉ ý nghĩ này thôi cũng đủ làm nàng nổi da gà. Kynemeia viết những cái tên và thông tin cạnh nhau để cuốn sổ trông đỡ lộn xộn, nhưng rồi cây bút trên tay nàng đột ngột dừng lại, và nàng khoanh tròn một cái tên.
Eian Krosch.
Ứng cử viên cho chức chủ nhân của toà tháp ma thuật, một nhân vật bí ẩn luôn xuất hiện bất cứ khi nào nhân vật chính gặp rắc rối.
‘Ừm, mình có thể gặp cậu ta ngay lập tức, nhưng mà…’
Cán cân trong đầu nàng không ngừng nâng lên hạ xuống giữa rủi ro và sự cấp thiết. Thế rồi, ‘bam!’ một cái, cán cân lệch hẳn về phía rủi ro.
‘Ừ, cậu ta hơi nguy hiểm…’
Khi Kynemeia bị lôi lên máy chém, cậu ta là một trong những kẻ đã giúp đỡ nhân vật chính vì căm thù nàng. Hồi còn trẻ, cậu ta ngất vì bị thương sau một lần đối đầu với Ma Tháp và bị tạm giam tại lâu đài của Đại Công tước. Cậu ta là một pháp sư ôm mối thù sâu nặng với Kynemeia, bởi nàng đã biến cậu thành đồ tiêu khiển vào giai đoạn nàng dần phát điên.
‘… Bỏ qua Eian đi.’
Cậu ta cũng là kiểu nhân vật khó hiểu trong nguyên tác, vậy nên nàng không muốn rước thêm phiền toái cho mình.
‘Không dính dáng đến người này là tốt nhất.’
Vì vậy nên nàng mới xuống tới hầm ngục. Vào ngay lúc này. Để cắt đứt tất cả những mối quan hệ với vị pháp sư nào đó.
“Đại Công tước Tiểu thư, Kynemeia Lyonne, đã tới. Mau quỳ xuống và tỏ lòng thành kính với nàng.”
Gông xiềng dưới chân cậu ta va vào nhau loảng xoảng. Ánh sáng từ ngọn đuốc phản chiếu lấp lánh trên những sợi xích dùng để vô hiệu hoá pháp thuật của cậu.
“Nó đây, thưa Tiểu thư.”
Một cậu nhóc ngồi trên sàn phòng giam trước mặt nàng.
‘Eian.’
Con ngươi đen kịt của cậu ta – như thể chúng đã nuốt chửng thứ ánh sáng nhỏ bé yếu ớt từ ngọn đuốc – nhìn thẳng vào nàng.
Tận mắt nhìn thấy cậu ta là một cảm giác kỳ lạ; mái tóc đen ngắn của cậu chỉ gần chạm cổ, đôi mắt dài, hẹp và sắc sảo, và gương mặt trẻ con mềm mịn như thể được ai đó khắc tạc nên. Tóc cậu ta rối tung và bẩn thỉu vì bị giam trong ngục, nhưng hiển nhiên là nếu được tắm rửa và ăn mặc cẩn thận, vẻ ngoài của cậu sẽ thu hút ánh mắt vô số người.
Vẻ đẹp của cậu ta vô địch thủ thế đấy. Cậu ta đẹp đến mức Vú nuôi bất giác bật ra một tiếng tán thưởng khi bà thấy Eian. Mắt cậu ta chạm mắt Kynemeia, và như thể đang thăm dò, cậu ta chậm rãi chớp mắt.
“Có phải câu chào dành riêng cho những người họ Lyonne là ‘Kính chào đôi cánh bảo hộ xứ Lyonne’ không? Hả cô Đại Công tước Tiểu thư?”
“…”
Từ xiềng xích dưới chân đến những vết thương trên cơ thể – cho dù đang ở thế hạ phong, cậu ta vẫn chẳng thèm che dấu sự thư thái và lòng kiêu ngạo của một kẻ mạnh.
‘Quả nhiên, cậu ta là một kẻ nguy hiểm.’
Kynemeia nheo mắt.
“Tiểu thư thì là tiểu thư, còn một cô gái thì chỉ cần gọi Cô thôi. ‘Cô Tiểu thư’ là thế nào vậy?”
Ngay cả khi thấy nàng hơi phật ý, Eian chỉ hơi nhếch miệng cười.
“Ta nói hai lần là để nịnh cô chút thôi.”
“Anh không cần làm vậy.”
“Thế ra cô sẽ không nghe bị cáo giải thích trước khi kết tội họ sao? Lãnh chúa xứ Lyonne tàn nhẫn thật.”
Nói thế thôi, nhưng dù ta có cố giết cậu đi chăng nữa, cậu cũng chẳng mất mạng đâu.
“Ta chưa phải lãnh chúa, và ta không có ý định xử tử anh.”
“…?”
Nàng mặc kệ biểu cảm nghi hoặc của Eian và ra hiệu cho viên canh ngục.
“Để anh ta đi.”
“Xin thứ lỗi? Để nó đi ư?”
Cả viên canh ngục lẫn Eian đều nghệt mặt ra nhìn cô.
“…Tại sao?”
“Ta vừa nói ta sẽ thả anh đi, anh còn muốn hỏi gì nữa?”
“A, có phải cô sẽ biến ta thành con mồi rồi tổ chức một cuộc săn người không?”
Cậu coi ta là loại người gì chứ?
“Không.”
“Thật à?”
Ta chẳng định tổ chức cuộc săn người nào hết, đừng hỏi nữa.
Kynemeia cố kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Những lời đồn đại về mình đã truyền đến tận Ma Tháp rồi sao? Không công bằng chút nào.
“…Ừ thì, ta có thể tổ chức một cái nếu anh muốn.”
“Trông ta giống kẻ muốn bị săn đuổi lắm hả?”
“Cũng hơi giống?”
“Đúng là một tiểu thư không thành thật.”
Nàng nhún vai.
“Ta chỉ không dám giết một Rikasha (1) tiềm năng thôi.”
“…?”
Eian vô lo vô nghĩ lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác cạn lời.
“Sao cô biết chuyện này?”
Cậu ta cười mà ánh mắt lạnh toát.
“Một… Một Rikasha?!”
“Không thể nào!”
Viên cai ngục và bà vú nuôi cảm thán khi biết tin này. Kynemeia nghiêng đầu, đôi mắt đen tuyền vẫn tập trung vào cô.
“Anh hỏi làm sao ta biết ư. Anh tò mò về nhiều thứ quá đấy.”
“Ở Ma Tháp đầy những kẻ như vậy, thưa cô Đại Công tước Tiểu thư.”
“Đây-”
Nàng chỉ vào tai Eian. Bên dưới chiếc khuyên tai là một hoa văn phức tạp như một hình xăm. Đó là dấu hiệu của một pháp sư cấp cao. Cấp càng cao thì ký hiệu càng nhiều đường tròn. Ba đường tròn ám chỉ các bậc bề trên, bốn là một Rikasha, và năm là chủ nhân của Ma Tháp. Trong một khắc, đôi mắt Eian loé sáng.
“Đáng lý ra cô Tiểu thư đây không thể biết chuyện này.”
“À, ta tình cờ nghe được.”
Bởi vì mình đọc nguyên tác rồi. Nàng khẽ phất tay.
Leng keng-
Viên cai ngục mở khóa các xiềng xích trên chân Eian với biểu cảm phức tạp rồi đứng dậy, mang chìa khoá theo. Ngay cả khi Eian đã đứng dậy, cậu ta vẫn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Kynemeia. Tuy nhiên, nàng chỉ gõ gõ lên song sắt vài lần trước khi quay gót rời đi không ngần ngại.
“Đừng để bị bắt lần nữa đấy, Rikasha.”
Cuối cùng thì chuyện rắc rối với anh ta đã giải quyết xong.
‘Giờ mình có thể bình tâm rồi.’
–nàng đã có suy nghĩ sai lầm như vậy đấy.
…Bởi đây mới chỉ là mở đầu của một mối quan hệ oan gia ngõ hẹp.
——–
(1): Rikasha: Ứng cử viên cho chức chủ nhân Ma Tháp.